Sức Mạnh Siêu Nhiên

chương 23: kẻ thù gặp nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"EXP "

Tôi giật mình khi người con trai vừa bước ra đã gọi lớn cái tên dùng trong căn cứ của tôi. Điều này nói lên rằng tên này thuộc tổ chức. Nhanh chóng lùi ra sau, tôi cảnh giác nhìn hắn, đây đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.

"Ơ, quen biết nhau à?" Anh chàng da ngâm ngạc nhiên nhìn hai người chúng tôi hỏi

« Mày, sao mày lại ở đây ? » Anh chàng kia đẩy lên gọng kính của mình, cảnh giác nhìn tôi hỏi

« Hừ, ngạc nhiên quá hả ? » Tôi cười đáp, thua gì thì thua chứ khí thế tuyệt đối không thể thua

« Không thể nào, tổ chức đã dùng lệnh cao nhất bắt lấy mấy người ? » Anh chàng áo trắng không tin nói

« Lệnh gì ? » Tôi khẽ híp mắt hỏi lại, nếu có Anpha bên cạnh thì tôi chẳng việc gì phải hỏi han, trực tiếp tra tấn bức xung là xong rồi.

« Hừ, đừng dùng giọng điệu đó ở đây. Nơi này tuyệt chẳng có thứ thiết bị điện tử nào đâu. Cậu bây giờ chỉ là một thằng nhóc bình thường mà thôi » Anh chàng áo trắng như nhớ ra thông tin của tôi, tự tin tiến đến gần nói

Tôi vội lùi lại theo bản năng, sau đó thì hối hận vô cùng. Hành động này khác nào ám chỉ là anh ta nói đúng, tôi chỉ đang tỏ ra nguy hiểm chứ tuyệt đối chẳng có chút tài cán gì ở cái nơi thuần thiên nhiên như thế này. Từ lúc bước vào nơi này tôi cũng thử cảm nhận nhưng chỉ thấy được một vài thiết bị hiếm hoi ở những hướng xa khác nhau. Còn xung quanh nơi này thì tuyệt nhiên chẳng hề có một thứ thiết bị gì.

« Anh là ai ? » Tôi thoáng thấy một cây gậy sắt nhỏ gần chân, cúi người nhặt lên, sẵn sàng ăn thua đủ với tên lạ hoắc này.

Anh chàng áo trắng thấy vậy cũng từ trong túi quần móc ra một chiếc dao bấm nho nhỏ chỉa về tôi. Cả hai lâm lâm nhìn nhau, sẳn sàng sống mái ngay lúc này.

BỐP

« A...đau...Làm gì vậy hả ? » Anh chàng áo trắng dùng tay xoa xoa sau gáy khi vừa bị anh chàng da ngâm cốc lên đó một phát rõ kêu.

« Ăn ngủ no say rồi dư năng lượng ha" Anh chàng da ngâm giật phắt đi chiếc dao trên tay người kia một cách dễ dàng, hung dữ nói

« Nhưng...tên nhóc này... » Anh chàng áo trắng vươn tay muốn lấy lại con dao nhưng chênh lệnh vóc dáng cùng hình thể khiến cái ý tưởng này của anh là lực bất tòng tâm.

« Đã biết nó là một tên nhóc mà hung dữ như vậy, bộ thích ăn hiếp con nít lắm hả ? » Anh chàng da ngâm chỉ tay về tôi nói với anh chàng áo trắng, người vẫn đang tìm cách đoạt lại con dao được người kia đưa cao lên đầu, thoát ra khỏi tầm tay người kia.

Sự cảnh giác trong tôi cứ vậy mà biến mất, thay vào đó là cảm giác buồn cười. Dễ dàng nhìn ra anh chàng áo trắng này chẳng có tí công phu quyền cước hay sức mạnh gì ráo. Trải qua quá nhiều người mang sức mạnh, những tên lính của tổ chức khiến tôi nhìn ai cũng cảnh giác nghi ngờ, nhất là trong hoàn cảnh không sức mạnh như bây giờ nữa.

« Nhưng, nhưng... » Anh chàng áo trắng chẳng biết giải thích sao với tên tứ chi phát triển nhưng đầu óc chậm lớn đang đứng cạnh anh. Chẳng lẻ nói ra tên nhóc này là một kẻ mang trong mình dị năng vô cùng đáng sợ. Không được, anh sẻ lại bị hắn cười nhạo như lúc nói mình trốn chạy khỏi một bầy quái vật nhân tạo như lúc sáng thôi.

« Anh là người của tổ chức ? » Tôi hỏi

Anh chàng áo trắng dừng việc cố lấy lại con dao trong tay người kia vì biết đó hoàn toàn là vô dụng. Ngó qua nhìn tôi, đưa tay đẩy lại gọng kính trên sóng mũi đáp :

« Đã từng, tổ chức quyết định thanh lý toàn bộ những người của chi nhánh Sa mạc vì sự cố do cậu cùng mấy tên dị nhân kia gây ra »

« Đừng gọi chúng tôi như vậy ! » Tôi lạnh lùng đáp, cảm thấy chán ghét khi bị coi là kẻ khác thường.

« À xin lỗi, do mọi người đều gọi vậy nên tôi thuận miệng. Tôi là nhân viên kỹ thuật của căn cứ, phụ trách hệ thống giám sát » Anh chàng áo trắng vội chửa lại lời nói vô ý vừa rồi của mình

« Rồi rốt cuộc là sao đây, đừng nói cả hai người đều chui ra từ một bệnh viện tâm thần đấy nhé » Anh chàng da ngâm khó hiểu hỏi

« Tôi đã bảo mọi thứ tôi kể đều là thật mà, còn tên nhóc này chính là một trong những kẻ cực kì nguy hiểm mà chúng tôi để sổng ra » Anh chàng áo trắng bực bội gắt người bên cạnh mình

« Nguy hiểm, nguy hiểm chổ nào hử ? » Anh chàng da ngâm cúi đầu quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nhìn anh chàng bên cạnh hỏi : « Vậy bảo cậu ta xuất năng lực ra cho tôi xem đi »

« Cái này... » Anh chàng áo trắng ấp úng, ở cái nơi khỉ không ho cò đếch thèm gáy này thì đào đâu ra thiết bị điện tử để thằng nhóc này điều khiển chứ. Khống chế đám đom đóm chắc.

« Đấy, giỏi nói nữa đi, nói xạo là không tốt đâu, cần chữa trị đi đó » Anh chàng da ngăm xoa xoa đầu người bên cạnh cười nói

« Hừ... » Anh chàng áo trắng khẽ thở mạnh không đáp, biết rõ giờ có nói thêm gì cũng là vô dụng cả, chỉ giương đôi mắt cảnh giác nhìn tôi.

« Cậu hôm nay ở đây đi, bên trong có đồ ăn với nước đó nhưng không nhiều đâu. Ngày mai tôi sẻ đưa hai người ra đến thành phố ven biển, đến đó thì hai người có thể bắt máy bay về nhà, nhưng báo trước tiền vé tự lo đi nhé » Anh chàng da ngâm hất đầu ám chỉ bên trong vách đá nói rõ

« Cảm ơn anh » Tôi cười đáp, thầm may mắn khi một con người lạ hoắc lại sẵn sàng giúp đỡ những con người xa lạ như tôi cùng anh chàng kia một cách nhiệt tình như vậy.

« Tiện đường thôi, đừng khách sáo. Này, không ăn hiếp người ta đấy » Câu cuối anh nói với anh chàng áo trắng sau đó quay lưng bỏ đi, để lại tôi cùng anh chàng áo trắng của tổ chức vẫn đứng yên bất động nhìn nhau.

« Được rồi, dù sao tôi cũng chẳng khác gì cậu, cũng đã bị tổ chức cho vào danh sách tìm giết rồi. Chỉ là tôi không bị săn như cậu thôi, thành ra chúng ta đình chiến cho đến khi đến được thành phố rồi tách ra, ai lo thân người nấy, sao hả ? » Anh chàng áo trắng đưa ra đề nghị,

« Được » Tôi gật đầu đáp, dù sao cũng chẳng thể cứ đứng bốn mắt nhìn nhau như vậy được. Đến được thành phố cũng sẻ có nhiều cách hơn để tôi tính toán, còn hơn là ở cái nơi chỉ độc gió và cát như vầy.

--------------------------------

SÁNG HÔM SAU

Tôi thức dậy từ trong đống cây cỏ khô được xếp trồng lên nhau, phủ trên mặt là một tấm vải rách coi như là giường. Hai mắt khẽ híp lại khi đón nhận tia sáng chiếu từ bên ngoài vào.

« Dậy rồi à, ăn một chút không ? » Ngọc Hân quay đầu ngó tôi hỏi, sau khi đạt thành hiệp nghị hòa bình tạm thời tôi đã biết được tên người này. Cái tên khá là nữ tính khiến tôi phải ngăn mình bật cười trước ánh mắt hình viên đạn kiểu « Cười là chết » của anh khi đó.

Hóa ra anh chàng tuy thuộc tổ chức nhưng chỉ là dân kỹ thuật, hoàn toàn là làm công ăn lương, không hề liên quan đến vũ lực hay thí nghiệm gì cả. Điều này cũng khiến tôi có thiện cảm hơn với anh.

« Không, cảm ơn » Tôi lắc đầu, nhìn cái thứ nho nhỏ khô queo lộ ra bốn cái chân kia mà cảm thấy dạ dày một trận khó chịu.

Hóa ra thức ăn chính ở nơi đây chính là những loài côn trùng như sâu bọ dưới lòng đất, hoặc như trước mặt tôi đây là thằng lằn sa mạc phơi khô. Vị của nó cũng không đến nỗi nào đâu, nhưng nhìn mớ chân cùng đuôi be bé kia lại làm tôi không đủ can đảm mà nuốt trôi được nó.

Ngoài thức ăn ra thì thứ làm dân ở đây no bụng là một loại cây có tên là « Quả cát », một loại quả, hay gọi là củ cũng đúng luôn, sinh sống dưới mặt cát sa mạc, đâm rễ sâu xuống lớp đất bên dưới. Những chiếc lá của nó lại có hình dạng như gai trên cây sương rồng chĩa lên cực thấp trên mặt cát để hấp thu sương mỗi đêm. Một loại cây kì diệu với số lượng vô cùng lớn ở vùng đất khô cằn này. Nhưng nhược điểm của nó lại là chẳng có vị gì cả, lạt nhách khi ăn trực tiếp quả của nó. Ở đây hầu như nghiền thứ quả này thành bột rồi nấu lên như cháo vậy, vị khá hơn đôi chút.

« Nghe Văn Bác bảo sẻ mất cả ngày di chuyển đó, cứ nên có chút gì trong bụng cho chắc ăn chứ » Ngọc Hân hảo tâm nhắc nhở

Tôi ngó qua mớ thằng lằng sấy khô đặc sản kia rồi kiên quyết lắc đầu, Ngọc Hân thấy thằng nhóc không muốn ăn nên chả buồn nói nữa. Mạng sống là quan trọng nhất, giờ có bắt cậu ăn giun dế cậu cũng nhắm mắt cho vào mồm thôi, ai biết ngày mai còn sống hay không.

« Đến thành phố anh tính làm gì tiếp ? » Tôi hỏi để tham khảo cho cái tương lai mù mờ của bản thân lúc này.

« Bắt máy bay về nhà thôi, tôi có chút tiền tiết kiệm, cũng đủ duy trì được một thời gian trước khi quyết định nên làm gì » Ngọc Hân bình thản đáp, cắn nuốt con thằng lằn chỉ chừa lại cái đầu, đây là thứ cậu không dám bỏ vào miệng mà nhai nổi.

« Nhưng cậu thì khó đó » Anh chàng chỉ chỉ tôi nói « Tổ chức chắn chắc đang truy nã cậu, mà nơi đầu tiên họ tiến hành tìm kiếm chắc chắn là nhà cậu. Giờ mà về nhà chẳng khác nào chui đầu vào rọ »

Tôi gật đầu đồng tình, không muốn nghĩ theo hướng tích cực nhưng cái tương lai trốn trốn chạy chạy khắp nơi nhiều khi sẻ là thứ dành cho tôi trong tương lai tiếp theo này.

« Oh, dậy sớm nhỉ. Coi có người em nói không ? » Anh chàng da ngâm vén màn tươi cười với chúng tôi, ngó ra sau nói chuyện với ai đó.

Một cái đầu nho nhỏ thò vào bên trong lia Ngọc Hân rồi dừng lại trước mặt tôi

« A đây nè, đây là người em kể anh đó » Thằng nhóc đưa tay chỉ tôi reo lên

Tôi cũng nhận ra nó, chẳng phải là thằng nhóc tối qua bị tên lính lôi đi sao.

« Là nhóc »

« Hôm qua cảm ơn anh nhé, không là em tiêu chắc rồi » Thằng nhóc bước vào trong, dừng trước mặt tôi cười toe nói

« Ừ, không sao chứ » Tôi quan sát mớ bầm tím trên mặt cùng bả vai nhô ra khỏi chiếc áo thun cũ kĩ của nhóc hỏi

« Đây hả ? Vô tư, em từng bị những trận ghê hơn nhiều » Thằng nhóc chỉ chỉ mặt mình đáp

« Đừng có mà mạnh miệng, anh đã dặn dừng lẻn vào trong đó rồi cơ mà » Anh chàng da ngâm dùng chân đá một cú không mạnh vào mông thằng nhóc dữ dằn nói

« Nhưng trong đó có đồ ngon mà » Thằng nhóc nhảy ra xa anh chàng da ngâm, xoa xoa mông cúi đầu nhỏ giọng đáp

« Còn nói nữa » Anh chàng da ngâm toan tiến đến giáo huấn thằng nhóc trước khi nó chui tọt ra sau lưng anh Ngọc Hân trốn.

« Ra đây, nếu không thì hôm nay ở nhà ! » Anh chàng da ngâm nghiêm giọng với thằng nhóc

« Áp bức, đây là ỷ lớn hiếp nhỏ » Thằng nhóc nhăn mặt nói

« Ờ, rồi sao hả ? »

« Thôi được rồi, cả hai người. Thế tối qua xảy ra chuyện gì ? » Ngọc Hân đứng dậy ngăn anh chàng da ngâm đang muốn túm lấy thằng nhóc sau lưng cậu hỏi

« Để em kể cho, chuyện là... » Thằng nhóc sau lưng Ngọc Hân hào hứng kể lại quá trình nó lẻn vào trong thị trấn bên kia bằng « lối đi bí mật » để trộm đồ ăn, rồi lúc chạy về bị tóm lại. Sau đó được tôi ra tay nghĩa hiệp, sau đó nó lại anh hùng cứu lại tôi, thăm mắm dậm muối đủ kiểu.

Nhưng tôi lại không chú ý mấy đến cậu chuyện thằng nhóc kể vì có thứ khác thu hút ánh nhìn tôi.

[MÁY NHẮN TIN – ĐANG HOẠT ĐỘNG]

[Boss : chính xác chứ ?

Văn Hùng : đúng thưa ngài.

Boss : mang đến đây !

Văn Hùng : Dạ, vậy số thù lao kia

Boss : Yên tâm, không thiếu một đồng

Văn Hùng : Cảm tạ ngài]

Hôm qua lúc tiếp xúc tôi không phát hiện ra thứ này, hay nói chính xác là tối qua anh chàng da ngâm không hề mang theo thứ thiết bị này trên người. Nội dung trong máy chỉ có vài dòng đơn giản như vậy, đây chắc hẳn là sếp của anh chàng da ngâm.

« Chuyện là vậy đó, rồi em dẫn ảnh về đây » Thằng nhóc chốt hạ câu chuyện bằng việc cứu giúp tôi khỏi khốn khổ với đủ thứ tình tiết thêm vào.

« Dẫn về hay bỏ người ta mà chạy lấy thân hả ? » Anh chàng da ngâm phản bác

« Ờ thì, em đâu biết ảnh chạy chậm dữ vậy » Thằng nhóc bị bắt bài ấp úng nói

« Không nhìn ra cậu lại tốt vậy đó » Ngọc Hân nhìn tôi nói

« Anh nghĩ ai cũng độc ác như mấy người sao ? » Tôi ám chỉ tổ chức mà anh từng làm việc, cũng là nơi đầy ải tôi trong mấy tháng qua, dài như mấy năm vậy.

« Cậu, tôi chỉ nói vậy thôi mà. Rồi khi nào anh sẻ đưa chúng tôi đi ? » Ngọc Hân không nói gì được với câu nói móc của tôi, đành quay qua người bên kia hỏi

« Ngay bây giờ nè, tôi đến để hỏi hai người ok chưa đó ? » Anh chàng da ngâm nói

« Đi thôi, tôi sẵn sàng, còn cậu?" Ngọc Hân đáp ngay nhìn tôi

"Tôi chưa biết tên anh?" Tôi hỏi

"À quên giới thiệu, tôi tên Lâm Văn Hùng, cứ gọi Văn Hùng hoặc anh Hùng là được, tôi tuổi. Nhóc đây là em tôi, tên là..." Văn Hùng ngạc nhiên vội cười giới thiệu tên mình

"Em tên Lâm Văn Trí, tuổi, vui biết hai anh hén" Văn Trí lém lỉnh cướp lời anh mình mà giới thiệu bản thân với tôi

"Văn Hùng, Văn Trí, chào hai người. Tôi tên Trường Vũ, Nguyễn Trường Vũ, tuổi" Tôi gật đầu đáp lại

"Cung Ngọc Hân, tuổi, tôi coi như là lớn nhất ở đây rồi" Ngọc Hân chỉnh lại cập kính trên sóng mũi giới thiệu.

Lúc báo ra tuổi anh lén nhìn con người tuổi trước mặt, nhỏ hơn anh tuổi nhưng cái ngoại hình kia, cái chiều cao kia, một cảm giác thất bại sâu sắc trào dâng thật mà.

Nhận ra ánh nhìn của anh, Văn Hùng đáp lại bằng nụ cười tươi rói tiêu chuẩn của mình mà không biết được suy nghĩ ghen tị trong đầu đối phương lúc này với anh.

"Ok đi thôi, nếu không xảy ra đột biến gì thì tới chiều hai người sẻ đến thành phố, lúc đó thì thân ai nấy lo nhé" Văn Hùng nói ngắn gọn hành trình của bọn họ.

Tôi cùng Ngọc Hân gật đầu đồng ý, cũng chẳng có hành lý gì để mà gói gém, chỉ việc đứng dậy và đi là xong.

"Yo hu, sắp được vào thành phố ăn ngon rồi. Hai anh may lắm nhé, tuần anh em mới vào thành phố lần đấy nhé" Văn Trí nhảy lên vui vẻ nói

"Không ảnh hưởng gì khi chở chúng tôi chứ?" Ngọc Hân nhìn Văn Hùng hỏi khi cả đám ra khỏi hốc đá, đi theo anh về nơi anh để xe.

"Không ảnh hưởng, tôi vào thành phố chở hàng cho thị trấn bên kia, nên coi như ké thêm hai kiện hàng nhỏ thôi" Văn Hùng lắc đầu đáp

"Cảm ơn anh" Ngọc Hân nói

"Đừng cảm ơn nữa chứ, là tiện tay mà thôi" Văn Hùng vỗ vỗ bả vai đối phương ngăn anh khom người cúi chào mình

Đi không bao xa thì chúng tôi đến được chiếc xe chở hàng của anh. Hóa ra nó chỉ là một chiếc xe Jeep được cột thêm đằng sau đuôi một xe thùng đơn sơ. Trông nó vô cùng cũ kỉ và sẵn sàng biến thành phế liệu bất cứ lúc nào.

Vào ban ngày như vầy mà tôi cũng không thấy nhiều người ở nơi này lắm, chỉ lát đát vài người núp trong hốc đá coi như là nhà mà ngó ra chúng tôi, rồi vội vàng ngó đi hướng khác khi chúng tôi đi ngang qua.

"Ở đây vắng vậy sao?" Tôi hỏi

"Không, cũng vài trăm người đấy. Nhưng giờ này thì đã đến thị trấn bên kia làm việc rồi. Để duy trì một nơi phồn thịnh như vậy thì không thể thiếu lực lượng công nhân quét dọn, vệ sinh các thứ chứ" Văn Hùng trả lời

"Điều kiện sống ở đây, mọi người không thấy khó khăn gì sao?" Ngọc Hân hỏi tiếp

"Khó khăn trăm bề ấy chứ, nhưng vì tiền thôi. Làm việc ở "Thị trấn Ngọc Dương" lương cao gấp nhiều lần so với công việc tương tự trong thành phố"

"Thị trấn Ngọc Dương" Tôi nói

"Là tên của thị trấn bên kia đó, ám chỉ hòn ngọc xanh giữa sa mạc. Nơi tụ tập ăn chơi của dân nhà giàu trong thành phố bên kia, nơi không bị ảnh hưởng bởi pháp luật của bất kỳ quốc gia nào" Văn Hùng chỉ chỉ hướng xa nơi có màu xanh duy nhất ở chốn này.

"vậy chẳng phải loạn cả sao, không bị quy tắc chi phối sẻ làm con người dễ nổi lên dục vọng tà ác của bản thân" Ngọc Hân cũng nhìn về phía ốc đảo màu xanh phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ Hay