Edit: jena
Nhưng có chuốc say được hay không?
Không biết, nhưng bọn họ không ngại thử.
Thử như thế nào thì... Ánh mắt của đoàn đội chuyển sang bộ bài hoa trên bàn.
Bộ bài này thưởng phạt gì cũng có, ngoại trừ những hình phạt hơi ba chấm thì quản gia vô cùng săn sóc đến đời sống tinh thần của chủ nhân nhà mình, mua đủ hết các loại bài có trên thị trường. Bọn họ vừa uống rượu vừa chơi bài, kéo Phong Bạch Thanh vào chơi chung.
Luật chơi rất đơn giản. Đầu tiên đếm số lượng người tham gia, số lá cần lật là số lượng người trừ một, ví dụ có bốn người chơi thì lật ba lá, năm người chơi thì lật bốn lá,...
Sau khi lật bài thì sẽ dùng một trò chơi nhỏ để quyết định thắng bại.
Bọn họ chọn chơi tung xúc xắc, tung được nút thì thắng.
Cảnh Tây và Lộ A đều là cao thủ đánh bài, muốn tung được nút thì rất dễ, thế nhưng mục đích hiện tại không phải là thắng, vì vậy hai người thay phiên nhau xào bài, khống chế góc độ và tần suất, khiến cho Phong Bạch Thanh phải thua để uống vài chén rượu.
Lộ A xào bài đầu tiên, xào xong thì rút ra vài lá cất đi. Làm xong thì cậu điều chỉnh lại tư thế, lấy tay chạm lên đầu mình hai lần.
Mọi người nhìn xong thì hiểu, người có lá bài thứ hai phải uống rượu.
Phát bài theo chiều kim đồng hồ, người thắng chỉ cần bảo đảm có thể để Phong Bạch Thanh có lá bài đó là được.
Nhưng mà nghĩ thì hay, lại không thể lường trước được vận may của Phong Bạch Thanh, vừa vào trận đầu đã tung được nút, cậu tùy ý rút một lá bài.
Bắt đầu từ bên trái của cậu, mỗi người thuận chiều kim đồng hồ theo hướng cậu lấy bài. Mọi người lấy xong, Lộ A phải đi tìm lá bài uống rượu.
Tiếp theo người thắng sẽ ra lệnh cho người thua.
Phong Bạch Thanh nhìn về phía Lộ A, nói: "Cậu đó."
Lộ A: "..."
Mọi người: "..."
Lộ A lật bài, ở giữa viết hai chữ: "uống rượu".
Không có chỉ định số lượng nên chỉ cần uống một ly.
Cảnh Tây nén cười, rót cho cậu một ly. Lộ A sảng khoái ngửa đầu nốc cạn, bắt đầu ván thứ hai.
Lần này người thắng là đầu bếp.
Anh ta ngay lập tức kích động, chỉ tay vào thiếu gia: "Đây!"
Những người còn lại: "..."
Mẹ nó đếm kiểu đó thì thôi anh vô bếp nấu cơm đi!
Nguyên liệu nấu ăn đã có AI xử lý, thời gian chơi của đầu bếp vẫn có.
Anh ta hoàn toàn không ý thức được có gì sai, cho đến khi mọi người lấy bài xong, anh trơ mắt nhìn lá bài uống rượu bị người khác lấy đi, lúc này mới phát hiện số lượng bị chênh một đơn vị.
Anh im lặng một lúc, vẫn như cũ chọn thiếu gia.
Phong Bạch Thanh lật bài, là một lá bài khen thưởng: "Người thắng phải đưa bạn mười đồng."
Đầu bếp: "..."
Tại sao chứ!
Phong Bạch Thanh tâm trạng phấn khởi: "Bỏ tiền ra nào."
Đầu bếp nuốt xuống cục nghẹn, bỏ mười đồng ra cho cậu.
Trận thứ ba không còn sai sót nữa, người thắng là Đoạn Trì.
Hắn không quá quen thuộc với Phong Bạch Thanh, thấy Cảnh Tây nhờ hệ thống nhỏ gửi tin nhắn qua cho mình thì nói: "Chú hai đi."
Cảnh Tây cũng là một lá bài khen thưởng: "Được quyền chọn người lật bài".
Con thỏ nhỏ là trợ lý của thiếu gia, tất nhiên không hề áp lực, cười: "Tôi chọn thiếu gia."
Đôi chồng chồng nhỏ này cùng nhau hợp lực, cuối cùng Phong Bạch Thanh đã phải uống một ly rượu.
Đã uống ly thứ nhất, lần nào mới uống ly thứ hai?
Tinh thần chiến đấu của mọi người sục sôi, xắn tay áo lên lâm trận.
Đáng tiếc, Phong Bạch Thanh là nhân vật quá khó đối phó.
Cậu uống đến ly thứ ba thì nhạy cảm phát hiện ra có vấn đề, nhìn sang kế toán não tàn và con thỏ nhỏ: "Tôi phát hiện ra một việc, mỗi khi hai cậu xáo bài phát bài xong thì ai cũng sẽ đánh mắt sang nhìn hai cậu."
Con thỏ nhỏ tròn xoe mắt: "Chúng tôi xáo bài mà, nhìn thì bình thường thôi."
"Đúng là vậy." Phong Bạch Thanh gật gật đầu, cũng không đổi người xáo bài, mà nói: "Vậy hai cậu đổi chỗ đi, ngồi đối diện thôi, để tôi nhìn hai người cho dễ."
Cảnh Tây và Lộ A nghe xong thì biết không thể gạt người ta được nữa.
Hai người bắt đầu phương án dự phòng, lấy lá bài uống rượu rút ra ngoài.
Lá bài uống rượu trong mỗi bộ bài có số lượng nhất định, nhưng sắp xếp một tí có thể phát được hơn phân nửa lá bài này lên bàn.
Phong Bạch Thanh không có vạch trần bọn họ, chỉ là muốn biến thành cục diện hiện tại.
Để cho tự nhiên, họ sẽ không có khả năng mỗi ván đều phát lá bài đó cho cậu mà đan xen vào nhau.
Hồ Tiêu và Tần Triệu vì tính chất công việc nên thường phải đến các bữa tiệc xã giao nên tửu lượng không tệ. Đoạn Trì những như vậy, cộng thêm có hệ thống có chức năng lọc cồn, uống không có áp lực. Cảnh Tây và Lộ A cũng có hệ thống nên không có uống mệt như người khác.
Đầu bếp xui xẻo đã uống năm ly liên tiếp, uống xong cả người đều ngây ngất lắc lư.
Tửu lượng của anh kém, uống ly thứ hai đầu óc đã ong ong, đến ly thứ năm thì bụng dạ sôi trào, choáng váng, nhìn sang Phong Bạch Thanh, nhào qua khóc lóc: "Thiếu gia của tôi ơi!"
Phong Bạch Thanh giơ ngón trỏ chống lên trán anh ta: "Tôi vẫn chưa chết."
Đầu bếp túm lấy tay thiếu gia mà sụt sịt: "Thiếu gia của tôi ơi, tôi biết cậu buồn khổ nhưng chỉ dám giữ trong lòng mà..."
Phong Bạch Thanh: "Tôi không có buồn."
Cậu nhìn sang Hồ Tiêu và mọi người đang muốn tới kéo đối phương ra, nhân cơ hội hỏi: "Có phải mấy người tính chuốc say tôi không?"
Đầu bếp thút thít: "Đúng vậy."
Mọi người: "..."
Đm sao anh được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều vậy hả!
Phong Bạch Thanh cười như gió xuân tới, dịu dàng hỏi: "Chủ ý của ai?"
Mọi người không cho đầu bếp mở miệng, ngay lập tức bịt miệng anh ta lại, kéo người đi.
Phong Bạch Thanh cũng không ngại gì, kiên nhẫn chờ họ quay lại, ý bảo tiếp tục trò chơi.
Vẫn muốn tiếp tục?
Cảnh Tây và Lộ A muốn tung ra số luôn để cho cậu ta uống rượu.
Tửu lượng của Phong Bạch Thanh kém hơn đầu bếp, chờ mọi người lật hết bài lên thì đứng dậy, muốn đi WC.
Năm phút sau, Cảnh Tây, Đoạn Trì và Lộ A đồng loạt nhận được báo cáo của hệ thống: Phong Bạch Thanh tìm AI bác sĩ để giải rượu.
Ba người lâm vào trầm mặc.
Bọn họ có suy xét qua khả năng này, nhưng không ngờ Phong Bạch Thanh làm thật. Mọi người nhìn Phong Bạch Thanh niềm nở vui vẻ quay lại, đã hiểu ý tứ của thiếu gia – hôm nay không say thêm vài trận nữa thì đừng mong xong việc.
Lộ A: [ Lần sau cậu ta đi WC tôi cũng đi theo. ]
Cảnh Tây: [ Vô nghĩa. Phòng của cậu ta có cả WC và AI, cậu ta một hai đòi đi WC trong phòng mình, cậu có gan đi vào không? ]
Lộ A: [ ... ]
Cảnh Tây: [ Không làm nổi nữa đâu. Cậu tự đầu thú để được khoan hồng đi. ]
Lộ A: [ Hay tôi làm cho AI bác sĩ chập mạch nhé? ]
Cảnh Tây: [ Nguy hiểm lắm. ]
Lộ A suy nghĩ một lát thì hiểu.
Bọn họ không chắc sau khi say Phong Bạch Thanh có chịu mở miệng nói chuyện hay không, mà Phong Bạch Thanh lại không phải người dễ lừa gạt, vậy mà lại để năng lực khống chế AI của mình bại lộ thì không đáng.
Vì vậy thêm hai ván nữa, Lộ A giả bộ thống khổ chuẩn bị đi tự thú.
Nhưng không chờ cậu đứng dậy, quản gia kiêm trợ lý đã đập bàn nhìn sang phía cậu, hét to: "Cái chủ ý dở hơi này của cậu không có, không có dùng được!"
Cảnh Tây: "..."
Lộ A: "..."
Những người còn lại: "..."
Tự thú và bị tố giác thì có giống nhau không?
Lộ A yên lặng nhìn về phía Phong Bạch Thanh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương, ngay tức khác sám hối: "Thiếu gia của tôi ơi, tôi sai rồi!"
Phong Bạch Thanh nhìn một đống rượu ngổn ngang trên bàn.
Lộ A ngộ đạo, rót rượu uống. Chờ cậu uống xong, nhìn thấy quản gia kiêm trợ lý bắt đầu tiếp tục nói nhảm thì dứt khoát giả bộ say mèm đến gần, nói: "Cậu... cậu nói một câu đi mà!"
Phong Bạch Thanh mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh muốn đeo thiết bị dự phòng lên.
Thế nhưng thò tay vào túi lại không thấy đâu. Cậu nhìn sang, tên não tàn này lại trộm thiết bị dự phòng của mình bỏ vào túi cậu ta. Bên còn lại, quản gia kiêm trợ lý lại túm chặt tay mình, bắt đầu lải nha lải nhải.
Hay lắm, muốn tạo phản hết rồi.
Cậu gọi vệ sĩ đến, lấy điện thoại ra gõ vài chữ: [ Đem hai tên này quăng xuống hồ bơi ngâm mình cho tỉnh. ]
Lộ A: "..."
Vệ sĩ lưu loát bế hai con ma men lên đi.
Phương án "Chuốc rượu": thất bại.
Chờ cho đến khi mấy con ma men được AI bác sĩ giải rượu xong, mọi người bắt đầu thành thật lại.
Phong Bạch Thanh đã đổi thiết bị cảm ứng mới, lại nói chuyện với bọn họ một lát thì thấy đầu bếp đã tỉnh táo lại bưng một mâm đồ ăn ra.
Bữa cơm tối đã sớm được tiêu hóa. Một đám người bát nháo tới khuya, tất nhiên là đói, vì vậy nhào tới ăn.
Vừa đúng giờ đêm, Phong Bạch Thanh bị đẩy đến cây trung tâm trong vườn để ước nguyện.
Tuy rằng Phong Bạch Thanh không có nguyện vọng gì nhưng thân là chủ nhân của biệt thự thì cũng thuận theo mọi người. Cậu nhìn lên những chiếc lồng đèn xinh đẹp đang tỏa ra ánh sáng ấm áp, chắp tay lại cầu nguyện, hi vọng những người ở bên cạnh đêm nay có thể sống bình an.
Cậu nói: "Tôi xong rồi."
Hồ Tiêu cười nói: "Đổi lại là chúng tôi thì chúng tôi hi vọng chú họ có thể nhanh chóng mở miệng nói chuyện."
Cảnh Tây: "Hi vọng thiếu gia an khang, khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào."
Lộ A: "Hi vọng thiếu gia sớm ngày vĩnh biệt thiết bị cảm ứng."
Đám người đầu bếp: "Thiếu gia xinh đẹp như vậy, giọng nói chắc chắn sẽ rất hay!"
"Bùm bùm" vài tiếng, ở phía xa đã bắn lên những chùm pháo hoa đầu tiên, rọi sáng cả bầu trời đêm.
Phong Bạch Thanh lẳng lặng nhìn một lát thì nói: "Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Hồ Tiêu và Tần Triệu phải đi về.
Hồ Tiêu ôm chặt mọi người một phen, cuối cùng trước khi lên xe nói với Phong Bạch Thanh: "Chú họ, có rảnh thì đến chòm sao Cello chơi nha, bên chỗ tụi tôi nhiều đồ ăn ngon lắm."
Phong Bạch Thanh mỉm cười: "Được."
Hồ Tiêu: "Hi vọng lần sau chúng ta gặp lại nhau, cậu đã có thể nói chuyện."
Phong Bạch Thanh không tỏ ý kiến gì, nhìn theo bọn họ rời đi rồi xoay người về biệt thự.
Đám người quản gia bỗng chốc nổi lên chút tâm tư nhỏ, cảm thấy rằng chuyện đi du lịch này không tồi chút nào, mỗi nơi đều đến thăm quan một chút có lẽ sẽ giúp thiếu gia mở rộng tấm lòng. Vì vậy họ chạy đến hỏi thiếu gia có muốn ra ngoài chơi không.
Phong Bạch Thanh: "Chờ một chút nữa."
Cảnh Tây biết đây là chờ tin tức của nhà họ Phong, thế nên kiên nhẫn cùng cậu chờ.
Tài chính thiếu hụt dù sao cũng là sự thật, nhà họ Phong có giãy giụa như thế nào cũng vô dụng, kiên trì không bao lâu thì phá sản.
Một gia tộc lừng lẫy sụp đổ, một số người đấu tranh quyết liệt, một số người khác trải qua hoàn cảnh khó khăn đã đồng cam cộng khổ, ngày càng đoàn kết hơn, ví dụ như tiền gia chủ và con cái của mình.
Phong Bạch Thanh không có ý kiến gì với mấy người anh trai này, dù sao với năng lực của bọn họ, công ty có phá sản thì vẫn có thể thành lập một công ty khác. Cậu chỉ đơn giản là không muốn cha mình sống thoải mái, vì vậy đem chuyện cha chồng ngủ với con dâu truyền ra ngoài.
Căn cứ vào công cuộc điều tra của con thỏ nhỏ, vị tiền gia chủ này có một đoạn thời gian trầm mê với con dâu, một đám con dâu như vậy ông ta quan hệ với ít nhất năm người. Phong Bạch Thanh luôn chờ đợi thời cơ, bây giờ chính là thời điểm chín muồi.
Lần này cậu không tự mình ra tay mà tìm một đám người uất hận nhà họ Phong, âm thầm đem tin tức lộ ra cho đối phương.
Vì vậy vài ngày sau, tiền gia chủ bị mấy đứa con trai nhà mình tống cổ ra ngoài, thê thảm sống một mình, bên cạnh chỉ có một con AI chiếu cố.
Lúc này Phong Bạch Thanh mới thoải mái đi chơi.
Quản gia đã lên không ít kế hoạch, nghe cậu nói đi chơi thì đưa ra ngay. Phong Bạch Thanh nhìn qua một lần, muốn đi chòm sao Cello, sau đó mua một phi thuyền tư nhân rồi dặn quản gia đi làm các thủ tục cần thiết.
Đúng lúc này, tiền gia chủ liên lạc với cậu.
Phong Bạch Thanh đã sớm không còn để tâm đến ông ta, ông ta không thể gọi nên chỉ có thể gửi bưu phẩm. Ông ta muốn kể chân tướng năm đó về mẹ của cậu cho cậu nghe, hi vọng cậu có thể đến một mình.
Mẹ cậu như thế nào cậu cũng không còn lưu tâm gì nữa, chỉ có hai chữ "một mình" là thu hút sự chú ý của cậu.
Chẳng lẽ cha muốn bắt cóc cậu tống tiền? Hay là muốn đồng quy vu tận?
Chỉ vừa mới bị đuổi ra ngoài mà đã vội vàng phạm pháp, Phong Bạch Thanh tất nhiên sảng khoái đồng ý.
Chuyện sống chết đã sớm nằm ngoài phạm vi nhận thức của Phong Bạch Thanh, nhưng cậu vẫn ái ngại những người xung quanh có thể bị thương. Vì vậy cậu tìm một khu vực an toàn bên trong một nhà hàng, ghi chú địa điểm và thời gian gặp mặt gửi cho cha mình.
Làm xong mọi chuyện, cậu tự hỏi cha có thể có thủ pháp gây án gì, đồng thời xem thử có gì để giúp mình đánh người không thì bỏ vào túi, sau đó đến thẳng nhà hàng.