Trong phòng đúng là rất ấm.
Lúc Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên vào nhà cũng đã cởi áo khoác ra, Trần Vận Thành chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, còn Ninh Quân Diên đã xắn ống tay áo len màu cà phê của mình lên, để lộ ra một đoạn cánh tay.
Ban nãy rõ ràng Ninh Quân Diên đã tức giận, Trần Vận Thành không muốn đụng chạm đến hắn nữa, nên vô thức giơ tay lên cầm lấy nút áo gần nhất trên cổ áo, nói: “Trên người tôi không bị thương thật mà.”
Ninh Quân Diên nói: “Vậy cậu sợ cái gì?”
Đúng vậy, sợ gì chứ? Dù sao cũng không bị thương, dù sao cũng đều là đàn ông, hồi còn bé còn không biết đã tắm chung với nhau biết bao nhiêu lần, sợ gì chứ?
Đương nhiên là sợ quá mập mờ không rõ, sợ đối phương mang theo tâm tư không thể nói rõ cũng không thể diễn tả được, trong lòng Trần Vận Thành hiểu, nhưng lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng.
Dưới ánh đèn mờ tối của phòng vệ sinh, anh và Ninh Quân Diên đứng đối diện nhau, nét mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, trong đôi mắt chẳng có chút cảm xúc dư thừa nào.
Một lát sau, Trần Vận Thành dời tầm mắt đi chỗ khác trước, lông mi của anh hơi cụp xuống, đặt ánh mắt rơi trên ngực Ninh Quân Diên, rồi bắt đầu cởi từng nút áo một.
Trần Vận Thành trông hơi gầy, nhưng thật ra anh rất rắn rỏi, lúc sơ mi trượt từ trên bả vai xuống, từ từ để lộ cơ ngực và cơ bụng cân xứng, hơn nữa trên ngực còn có một vết sẹo, đã chỉ còn là một vết trắng.
Lúc này Ninh Quân Diên giơ tay lên, chạm nhẹ vào vết sẹo trên ngực anh.
Trần Vận Thành có cảm giác lông tơ trên người mình lập tức dựng đứng lên, anh cố chịu đựng để không né ra, nói: “Là vết thương ngày trước.” Tiếp đó, anh xoay người để Ninh Quân Diên nhìn sau lưng mình, sạch bóng chẳng có một vết thương nào cả, anh mặc áo sơ mi lại, cúi đầu cài nút: “Đã nói không có bị thương rồi.”
Ninh Quân Diên nói: “Đừng cài.”
Nghe thấy lời hắn nói, động tác của Trần Vận Thành hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục cài nút áo.
Ninh Quân Diên giơ tay lấy cái khăn ban nãy vừa treo lên xuống, nói: “Vết thương không thể dính nước, hôm nay đừng tắm, tôi lau qua cho cậu.”
Trần Vận Thành ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói anh có thể tự lau được, nhưng lại nghĩ làm vậy tay mình sẽ bị dính nước.
Ninh Quân Diên đã mở nước nóng, thấm ướt khăn rồi lại vắt khô, nhìn Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành thở dài một hơi, cam chịu số phận lần thứ hai cởi nút áo ra, lần này trực tiếp cởi áo sơ mi ra, vắt lên cái kệ khô ráo ở bên cạnh.
Ninh Quân Diên dùng khăn giúp anh lau người, động tác không tính là ấm áp, nhưng lại rất tỉ mỉ, làn da trước ngực Trần Vận Thành nổi lên một tầng hồng nhạt. Lúc Ninh Quân Diên lau cổ cho anh, anh vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn Ninh Quân Diên cũng đang cúi đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người quá gần, Trần Vận Thành không nhịn được mà dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Quần,” lau xong thân trên, Ninh Quân Diên nói với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nhìn hắn, nói: “Thôi không cần đâu.”
Ninh Quân Diên chẳng nói gì.
Trần Vận Thành nói: “Tôi lớn rồi, chừa cho tôi chút mặt mũi đi mà.” Anh có cảm giác mình gần như đang cầu xin Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên cuối cùng cũng không ép anh nữa, sau khi dùng nước nóng giặt sạch khăn rồi vắt khô đưa cho anh để anh tự lau, bèn rời khỏi phòng vệ sinh.
Mãi cho đến khi nằm trên giường, Trần Vận Thành vẫn cảm thấy ngực mình hơi nóng, xúc cảm rõ ràng khi khăn nóng sượt qua vẫn còn giữ lại.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, buổi tối sau khi gặp được Ninh Quân Diên, cảm xúc phẫn nộ của anh đã phai nhạt đi rất nhiều, giờ nằm nhắm mắt trong bóng tối, anh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ba người kia đập phá tiệm tạp hóa của mình.
Lúc này không thể nói là tức giận nữa, mà chỉ có cảm giác mệt mỏi. Như bây giờ, tiệm của anh chắc chắn không bán được nữa, chỉ có thể kiểm kê hàng hóa, trực tiếp bán đi mấy thứ có giá trị để kiếm chút tiền rồi cho thuê lại cửa hàng là tiện nhất.
Như vậy số tiền mà anh nợ Ninh Quân Diên vẫn sẽ thiếu, không biết năm nào tháng nào mới có thể trả hết. Vốn anh còn muốn lôi kéo Chu Ngạn, hai người vất vả một chút ra ngoài kiếm việc làm để nhanh chóng trả lại tiền cho Ninh Quân Diên, mà giờ Chu Ngạn không rõ tung tích không nói, vụ án cha dượng của cậu ta cũng không đầu không đuôi, không biết rốt cục có liên quan đến cậu ta hay không.
Nghĩ tới đây, Trần Vận Thành không thể không nghĩ đến thái độ của Ninh Quân Diên đối với mình. Ninh Quân Diên quá rõ ràng, có lúc thật sự làm anh khó mà chống đỡ được. Anh tự hỏi mình cũng không ghét Ninh Quân Diên, thậm chí lúc đối diện với ánh mắt mập mờ của Ninh Quân Diên, anh cũng chẳng chán ghét như trong tưởng tượng, mà là không biết phải làm sao mới tốt. Nhưng rõ ràng anh và Ninh Quân Diên không thể, cho dù không cân nhắc đến giới tính, thì môi trường sống của hai người họ cũng khác nhau rất rõ rệt, làm sao mà bước tiếp trên một con đường được?
Giống như tiểu thư cành vàng lá ngọc bỏ nhà theo một tên tiểu tử nghèo, tình yêu cuồng nhiệt qua đi, củi gạo dầu muối mới là điều giày vò con người ta nhất, không hợp chính là không hợp, nếu miễn cưỡng tương lai cũng rất khó có kết quả tốt.
Trần Vận Thành trở mình nằm nghiêng, kéo chăn lên cao một chút.
Giường của gian phòng khách này rất mềm mại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoài việc thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ô tô, thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng ồn lớn nào nữa.
Tinh thần của anh vẫn hơi hưng phấn, nhưng cơ thể thật sự rất mệt mỏi, làm anh chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng Trần Vận Thành đã thức dậy.
Điều tồi tệ nhất khi ở nhờ trong nhà người khác là không được tự do, dậy quá sớm thì sợ làm phiền đến chủ nhà, dậy quá muộn thì lại cảm thấy không lịch sự.
Thay xong quần áo, Trần Vận Thành ra khỏi phòng dành cho khách, nhìn thấy cửa phòng Ninh Quân Diên vẫn đóng chặt, bèn vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem thì thấy ngoài nước khoáng chẳng có thứ gì khác cả, thậm chí còn chẳng có được một quả trứng gà.
Hôm nay Ninh Quân Diên chắc cũng phải đi làm, nhưng mà không biết mấy giờ hắn sẽ ra khỏi nhà.
Thấy thời gian còn sớm, Trần Vận Thành vốn định đi ra ngoài mua bữa sáng cho Ninh Quân Diên, nhưng mặc xong áo khoác lại nhớ ra mình không có chìa khóa, hơn nữa sợ người gác cổng của tiểu khu sẽ không dễ để cho anh vào, nên đành phải thôi.
Anh quay lại ngồi bên cái bàn ăn trống không, mở điện thoại ra xem, phát hiện sáng sớm khoảng h Cố Dao Gia có gửi cho mình một tin nhắn wechat.
Cố Dao Gia nói: “Xin lỗi vì làm phiền anh nhé anh Thành. Trưa nay Kỳ Kỳ phẫu thuật, một mình em sợ không ứng phó nổi, nên anh có thể tới đây một chút được không?”
Trần Vận Thành có thể cảm nhận được sự dè dặt giữa những hàng chữ của đối phương, anh nhanh chóng trả lời: “Không thành vấn đề, mấy giờ bắt đầu phẫu thuật?”
Mấy giây sau, Cố Dao Gia trả lời anh: “h bắt đầu.”
Trần Vận Thành trả lời lại một chữ “Ừ.”
Lúc này, cửa phòng của Ninh Quân Diên mở ra, hắn mặc một cái áo dài tay màu đen từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trần Vận Thành ngồi trong phòng ăn, bèn dừng bước lại hỏi: “Đánh răng rửa mặt chưa?”
Trần Vận Thành nói: “Tôi đánh răng rồi.” Tay anh không thể dính nước, nên vẫn chưa rửa mặt.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Lại rửa mặt đi.”
Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành cảm thấy mình giống một đứa trẻ, sáng sớm thức dậy đợi cha rửa mặt cho mình, sau đó ăn sáng, đi học.
Đây là trải nghiệm mà anh chưa từng có, vì cha anh mất rất sớm, từ lúc anh có ký ức cho đến nay, trong nhà cũng chỉ có anh và mẹ, mãi cho đến khi mẹ anh cũng mất, anh trở thành một đứa trẻ chẳng ai cần.
Ninh Quân Diên dùng khăn ướt giúp anh lau mặt.
Trần Vận Thành tranh thủ hỏi: “Bữa sáng anh ăn gì?”
Động tác của Ninh Quân Diên dừng lại: “Bình thường tôi đều tới nhà ăn của bệnh viện ăn. Nếu như cậu muốn ăn tôi có thể nấu cho cậu.”
Trần Vận Thành hỏi hắn: “Anh biết nấu cơm?”
Ninh Quân Diên mở nước giặt sạch khăn: “Trước đây một mình đi học ở bên ngoài, nên có học một ít.” Sau đó hắn treo khăn sạch lên, rồi lại nói: “Nếu cậu muốn, mỗi ngày tôi đều có thể nấu cho cậu ăn.”