Châu Du không phải là một người con trai có hiếu. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta chỉ nằm lì ở nhà và từ chối việc đi ra ngoài. Cậu ta không muốn tìm một công việc cũng như không hững thú tìm một cô bạn gái. Cậu ta hiện giờ đã vô vọng hết mức có thể. Bố mẹ của Châu Du khá đau não về vấn đề này. Họ đã dùng mọi cách mà họ có thể nghĩ ra,dù vậy, ngay cả khi mối quan hệ giữa họ đã ở trên bờ vực tan vỡ,Châu Du vẫn không chịu di chuyển một tí nào.
Không phải là Châu Du không hiểu nỗi lòng của cha mẹ,cậu ta chỉ không muốn làm việc ở ngoài mà thôi. Khi cậu ta cháy túi,cậu ta chỉ cần viết vài cuốn tiểu thuyết mạng mà thôi. Mặc dù điều đó không khiến cậu ta giàu hơn mấy,chỉ vài đồng bạc lẻ và đôi khi gần như là không,nhưng cậu ta không rượu chè hút thuốc,hơn nữa cậu ta không bao giờ ra ngoài, nên cậu ta không thực sự cần tiền. Về phần thời gian rảnh của cậu ta, cậu ta dành hầu hết chúng cho anime, truyện tranh và game.
Vì thế, không bàn cãi gì nữa, cậu ta là một otaku chính hiệu.
Có một người viết truyện ngắn nổi tiếng trong dòng họ nhà Châu,người ấy đã từng nói,” Sống tách biệt trên căn gác nhỏ,tôi sẽ tận hưởng sự cô độc của mình. Ai thèm quan tâm dù đó là mùa hạ hay mùa đông? Ai thèm quan tâm dù đó là mùa xuân hay mùa thu?” Đó là câu nói mà Châu Du thích nhất. Vì bậc tiền bối đó không hề phản đối lối sống này,là một hậu bối,nếu cậu ta không thể tiếp nối truyền thống đó thì không có gì có thể biện minh nữa
Tuy nhiên, nếu cậu ta tiếp tục sống kiểu này,ở căn nhà cậu sống cùng với bố mẹ,sẽ chỉ pàm cho mối quan hệ giữa họ tệ đi thêm. Để tránh điều đó, Châu Du quyết định chuyển về quê sống.
Sau tất cả, vì ông bà của cậu đã chuyển lên thành phố sống hết, không hề có ai sống trong căn nhà cũ kỹ này. Đây đích thị là không gian yên bình mà cậu ta hướng đến.
Mặc dù phương pháp này giống hệt với những gì một kẻ vô lo vô nghĩ sẽ nghĩ đến,chỉ cần cậu ta không cần nhường nhịn ai và mối quan hệ giữa cậu ta với gia đình không tệ đi thì mọi thứ đều ổn.
Rời xa thành phố xô bồ, nhộn nhịp và không bị làm phiền bởi bất cứ ai,cuộc sống làng quê quả thật là yên bình. Ngủ nướng tới trưa, viết vài chương truyện và chơi game và rồi một ngày trôi qua như thế. Vấn đề duy nhất đó là vào mùa hè, sẽ có những ngày mất điện định kỳ, điều này khiến con nghiện internet như Châu Du khá bực tức.
... Thời gian trôi qua, Châu Du đã ở làng quê này được 1 năm...
Kể cả Châu Du cũng thấy nực cười khi mà cậu ta đã ở đây được một năm nhưng vẫn chưa quen biết hết hàng xóm. Những người duy nhất mà Châu Du quen biết là những bà cô bán thịt om. Dù sao thì, cậu ta có thể ngưng nói chuyện với mọi người, nhưng không thể ngừng ăn.
Bữa ăn hàng ngày của cậu ta cũng không có gì tuyệt vời lắm, chỉ là vài mớn ăn đơn giản,nhưng thế là đủ cho cậu ta rồi.Khi cậu ta nghĩ cậu ta sẽ sống như thế này suốt phần đời còn lại, một biến cố đã xảy ra.
Cậu ta bị đánh thức bởi ánh nắng ban mai rực rỡ-dấu hiệu của một ngày tuyệt vời. Với lấy cặp kính ở đầu giường, cậu ta nghĩ đến việc sẽ tiếp tục nhiệm vụ trong game còn dang dở và lên rank hôm nay.
“Nếu mình cố gắng, mình có thể đạt rank vàng hôm nay.” Cậu ta nghĩ.
Tuy nhiên, điều cậu ta không ngờ tới đó là khi vừa đeo kính vào, đồ hoạ của thế giới đột ngột thay đổi.
Đúng vậy, đồ hoạ của thế giới bị thay đổi. Thế giới đã bị anime hoá. Nói rõ hơn thì, thế giới vẫn như cũ, nhưng giờ đây mọi thứ trông như 2D vậy.
Châu Du, người hâm mộ thế giới ACG(Anime,Comic,Game) cuồng nhiệt, giờ hành xử giống như chúa Điệp[note25634] vậy, một người tuyên bố rằng mình rất yêu rồng, nhưng lại rất sợ chúng. Cậu ta la lên trong hoảng loạn và vứt chiếc kính đi. May mắn thay, chiếc kính đã đáp xuống giường, nếu không thì, người anh em trung thành của cậu ta-chiếc kính, thứ đã ở cạnh câu ta trong nhiều năm trời, đã vỡ tan thành từng mảnh rồi.
Không có chiếc kính, mọi thứ xung quanh cậu ta trở mờ đi hẳn,nhưng vẫn rất chân thật. Giường thật,tường thật, kể cả tô mì ăn liền cậu ta ăn dở tối qua cũng rất thật dù nó có hơi bốc mùi.
‘Cái kính này có vấn đề à.’
Cậu ta chạm vào kính một lần nữa một cách nghi hoặc, nhưng không có gì kỳ lạ xảy ra. Chiếc kính không đột ngột biến thành một gã Decepticon[note25639] nào đó với ý định thống trị thế giới. Vì vậy, cậu ta lấy hết can đảm để nhặt và đeo chiếc kính một lần nữa. Cậu ta đảo mắt nhìn quanh để kiểm tra.
Đúng như cậu ta đã nghĩ, phía bên kia của chiếc kính đích thị là một thế giới ACG.
Có phải là vì đã được đeo quá lâu nên chiếc kính đã có nhận thức của riêng nó? Hay là vì đã xem nhiều ACG với cậu ta quá nên chiếc kính đã đạt được sức mạnh của thần linh hay anime gì đó?
Trong khi đầu óc vãn còn đang rối mù, Châu lấy ra một cặp kính dự phòng ở phía đầu giường. Tuy nhiên, sau khi đeo nó vào, thứ cậu ta thấy vẫn là thế giới ACG.
‘Chuyện này chả hợp lý tí nào.’ Châu Du thậm chí còn lo lắng hơn. Cặp kính dự phòng đã được sắm từ trước khi Châu Du chuyển đến làng này. Cậu ta chưa hề đeo nó lần nào nên không thể có chuyện nó biến đổi được.
Không có kính cậu ta căn bản là người khuyết tật, nhưng đeo kính vào có nghĩa là cậu ta phải đối mặt với một thế giới kỳ lạ. Đó quả thật là một lựa chọn khó khăn.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, cậu ta không thể chịu được nỗi đau không nhìn thấy gì và đeo kính lên mặt trong khi nghĩ-“ Đây là cuộc sống của mình từ giờ trở đi.”
Với thế giới biến thành thế giới ACG, Châu Du nhận thấy được một số điều thú vị,nhất là
khi cậu ta nhìn thấy phiên bản anime của mình trong gương khi đánh răng. Nhìn thấy phiên bản hoạt hình của bản thân được vẽ theo phong cách của Hayao Miyazaki, một sự tự tin bỗng bùng phát trong đầu cậu ta.
Khi cậu ta đã chấp nhận cuộc sống mới của mình, cậu ta đã không còn sợ hãi nữa.
Mặc dù cậu ta đã khá sốc lúc đầu, cậu ta không hề có dự định thay đổi cách sống của bản thân. Sau khi đánh răng và rửa mặt,điều đầu tiên cậu ta làm vẫn là bật máy tính lên.
May mắn thay, đồ hoạ của máy tính vẫn như cũ. Có lẽ là vì đồ hoạ máy tính vỗn đã là 2D sẵn nên nó không thay đổi.Miễn là cậu ta vẫn được chơi game thì không có gì đáng để bận tâm.
Viết truyện như thường lệ, chơi game như thường lệ...và rồi bụng cậu ta bắt đầu kêu ọc ọc.
Thường thì cậu ta không ăn sáng, chỉ cần một ít hoa quả như hai quả táo là quá đủ cho cậu ta rồi. Và khi cậu ta ăn bữa thứ 2 trong ngày, các gia đình khác trong làng đang chuẩn bị cho bữa tối. Cậu ta nhìn vào trong tủ lạnh và thấy nó trống rỗng. Đã đến lúc để cậu ta đi mua đồ rồi.
Cửa tiệm bán thịt om là cửa tiệm cậu ta thường xuyên lui tới nhất. Ông chủ cửa hàng -bác Lý để ý cách phục vụ cho vị khách quen không thích nói chuyện.” Ba món như thường lệ?” Ông ta hỏi câu ông ta thường hay hỏi.
Châu Du sẽ luôn gọi 3 món, vịt quay, thịt heo om và cánh gà. Bác Li đã ghi nhớ nó trong đầu. Tuy nhiên, ông ta không hề biết rằng ông ta trông hoàn toàn khác trong mắt Châu Du lúc này. Nếu Châu Du không nhìn chằm chằm vào ông ấy qua khoảng trống giữa kính để đảm bảo đó là bác Lý, cậu ta hẳn sẽ không dám trả lời phiên bản anime điển trai với bộ râu ngầu lòi của người đàn ông trung niên này,người hiện giờ đang ngậm điếu thuốc trên môi.
Sau khi hoàn thành bữa ăn, cậu ta đi đến siêu thị để mua ít rau quả, và sau đó là tới cửa hàng tiện lợi để mua ít đồ ăn vặt. Cuối cùng, cậu ta trở về với một túi đồ lớn trên tay, nhiêu đó là đủ để cậu ta sống qua vài ngày.
Trên đường về, có một con sông nhỏ với khung cảnh rất đẹp. Mỗi lần cậu ta đi qua sông cậu ta sẽ đi chậm lại vì cậu ta hiếm khi được gần gũi với thiên nhiên.
Đặt biệt là khi vào mùa hè như thế này, mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường tới đây để nghịch nước. Nhưng sau đó một lúc, ta sẽ thấy một người lớn rượt theo lũ nhóc này trên tay là một cây gậy gỗ. Những đứa trẻ này thường sẽ chạy mà thậm chí chưa kịp mặc quần vào.
Nhưng, Châu Du không hề có tâm trạng hôm nay,bởi vì ,đột nhiên, một dòng chữ màu đỏ hiện ra trước mắt cậu.
[Có một con “nhiếp ảnh gia” hoang dã ở phía trước. Xin hãy chọn biện pháp đối phó]
Có hai lựa chọn ở dưới tin nhắn, một là chạy trốn, hai là chiến đấu.
‘Chiến đấu? Như nào? Với ai?’
Châu Dungẩng đầu lên trong sự bối rối. Sau đó cậu thấy một sinh vật anime dạng mèo nhảy nhớt ở trước mặt. Nó nhìn giống như một con mèo, nhưng nó đứng bằng hai chân. Lông của nó được pha lẫn giữa màu xám và màu trắng. Có một cái mũ lưỡi trai trên đầu nó và một vật giống máy ảnh trên vai nó.
“Con mèo nào mà lại ăn mặc như thế này nhờ?”
Đây là một làng quê nhỏ, mục đích duy nhất của việc nuôi mèo là để bắt chuột,không ai trong làng sẽ cho mèo mặc quần áo, đặc biệt là quần áo như thế này.
Cúi đầu xuống,
Châu Du muốn xem thử con mèo có hình dạng thật sự như thế nào,bởi vì nhân vật anime luôn bị phóng đại lên. Nếu không, bác Lý đã không trở thành một người đàn ông trung niên điển trai như thế.
Tuy nhiên qua khoảng trống giữa kính,không hề có thứ gì ở trên đường.
“Trời đất, kia là một con ma.”
Châu Du đã bị giật mình. Tuy nhiên, khi cậu ta ngẩng đầu lên, cậu ta để ý rằng thứ sinh vật hoạt hình đó vẫn đang “nhảy nhót”.
“Sinh vật gì thế này.”
Vì Châu Du không biết chuyện gì đang diễn ra, cậu ta không dám cử động dù chỉ một chút. Sau một lúc, dòng chữ màu đỏ biến mất cùng với sinh vật kỳ lạ kia...
Hôm nay quả thật là một ngày kỳ lạ...