Mấy người mặc đồ đen cầm súng đi đầu của nhà họ Tạ kia, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu nào đã hoàn toàn mất đi sự sống.
Máu bắn tung tóe.
Tất cả số súng kia đều xuất hiện trong tay Chu Thanh. Cảnh tượng này, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây sợ ngây người.
Hiện trường lại một lần nữa rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Tạ Hưng Bằng đang đứng bên cạnh Lâm Bình, đồng tử của ông ta không ngừng co rụt lại, lúc này đây, ông ta không còn bình tĩnh quan tâm đ ến hơn thua, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ khiếp sợ. “Chưa có sự cho phép của nhà nước, lại tự mình mang theo súng, chỉ dựa vào điều này, tôi có thể khiến cho nhà họ Tạ các ông muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”
Từ trong tay của Chu Thanh, Lâm Bình nhận lấy một khẩu súng lục. Anh nhìn thoáng qua.
Sau đó mọi người chỉ thấy khẩu súng lục được chế tạo một cách hoàn mỹ kia, ở trong tay của Lâm Bình lại giống như một sợi mì, bị Lâm Bình nhẹ nhàng bóp nát thành một cục sắt “Ông cụ Tạ, ông cảm thấy tôi có nên cho ông mặt mũi này không?”
Sau khi nói xong, Lâm Bình tiện tay ném cục sắt trong tay cho Tạ Hưng Bằng.
Lúc này, Tạ Hưng Bằng mới lấy lại được tinh thần. Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lâm Bình đã ngập tràn sự rung động và kiêng kỵ.
Ở cái đất Hải Châu này, ông ta chưa từng nhận qua loại nhục nhã đó.
Nhưng sau khi sắc mặt ông ta liên tục đổi từ xanh sang trắng, từ trắng sang xanh, Tạ Hưng Bằng đột nhiên xông lên, đi về phía Tạ Quốc Hùng còn chưa lấy lại được tinh thần, gầm lên: “Còn không nhanh đi xin lỗi cậu Lâm.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Tạ Quốc Hùng hoàn toàn thay đổi.
Nhưng ông ta cũng không dám phản kháng.
Vừa không dám từ chối ý tứ của Tạ Hưng Bằng, đồng thời, đối với thủ đoạn mà Chu Thanh và Lâm Bình vừa mới thể hiện ra, Tạ Quốc Hùng vô cùng hoảng sợ.
Chỉ sợ hai người này không hài lòng, chỉ cần Lâm Bình hoặc Chu Thanh ra tay, bọn họ tiện tay là có thể lấy đi bất kỳ tính mạng của người nào ở đây.
Cho dù là người quyền cao chức trọng, hay có tính cách ngang ngược, không ai là không sợ chết.
Nhất là, thủ đoạn mà Lâm Bình và Chu Thanh vừa thể hiện ra, gần như không phải là thứ mà con người có thể làm được.
Thứ mà con người ta càng không biết, người ta sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng, ngay khi Tạ Quốc Hùng sải bước, chuẩn bị tạm thời chịu khuất phục để xin lỗi, Lâm Bình lại xua tay nói: “Chân tướng của sự việc, tôi đã cho mấy người biết.” “Hy vọng mấy người sẽ không đưa ra lựa chọn ngu ngốc”
Sau khi nói xong, Lâm Bình không tiếp tục để ý đến bất kỳ kẻ nào nữa.
Cất bước rời đi.
Không ai dám ngăn cản anh.
Lâm Bình cứ thế rời đi, chỉ để lại trong mắt mọi người một bóng lưng thần bí và vĩ ngạn.
Sau khi hai người Lâm Bình và Chu Thanh rời đi, lúc này, Tạ Hưng Bằng mới nhìn về phía Tạ Quốc Hùng, thở dài một tiếng, sau đó nói: “Từ nay về sau, tất cả mọi người nhà họ Tạ, gặp cậu Lâm như gặp tôi!” “Cái gì?”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhà họ Tạ đều khiếp sợ không thôi.
Gặp Lâm Bình như gặp Tạ Hưng Bằng? Đây là khái niệm gì?
Việc này gần như tương đương, sau này, ở nhà họ Tạ, một người ngoài như Lâm Bình sẽ có địa vị cùng cấp bậc với Tạ Hưng Bằng. “Cha à, tuy Lâm Bình rất giỏi đánh nhau, nhưng nhà họ
Tạ chúng ta cũng không cần sợ hãi đến mức độ đó, đúng không?”
Lúc này, Tạ Đức Vượng đứng ra nói, đồng thời cũng có những người khác phản ứng lại.
Lâm Bình đã rời đi, không còn ở gần đây nữa, những người ngồi ở vị trí cao như bọn họ, đương nhiên sẽ không còn loại cảm giác e sợ như vừa rồi nữa, nhất thời nhạo nhao lên tiếng. “Đúng thế, cậu ta giết nhiều người của nhà chúng ta như vậy, sao chúng ta cứ thể bỏ qua cho cậu ta được?” “Một khi việc này bị truyền đi, chỉ sợ rằng, nhà họ Tạ chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người của thành phố Hải Châu này mất. “Cho dù là kẻ mạnh cũng khó đối phó được với thế lực của địa phương, dù cho Lâm Bình này quả thật có chút năng lực quỷ thần khó lường, nhưng nói cho cùng, đất Hải Châu này chính là chỗ của chúng ta, con không tin nhà họ Tạ chúng ta lại phải sợ Lâm Bình!”
Những người khác không ngừng lên tiếng. Thế nhưng Tạ Quốc Hùng vẫn không nói gì. “Quốc Hùng, con cảm thấy chuyện này như thế nào?” Giờ phút này, Tạ Hưng Bằng không có bởi vì mọi người nghi vấn với lời của ông ta mà nổi giận, ngược lại, ông ta nhìn về phía Tạ Quốc Hùng, lên tiếng hỏi.
Hiện tại, rốt cuộc Tạ Quốc Hùng cũng kịp phản ứng, giống như là nói cho mình nghe, cũng giống như là đang nói cho tất cả người nhà họ Tạ nghe: “Ở cái đất Hải Châu này, có thể nói, nhà họ Tạ chúng ta một tay che trời, xem như là thế lực lớn của đất Hải Châu. Cái gọi là cho dù là kẻ mạnh cũng khó đối phó được với thế lực của địa phương, chỉ có thể nói lên, kẻ đó không đủ mạnh mà thôi, một khi một kẻ thật sự có bản lĩnh đến, có thể dời sông lấp bể. “Mà Cao Phong, nhìn qua, cậu ta giống như người có bản lĩnh dời sông lấp bể kia!”
Tạ Quốc Hùng nói.
Trước đó, ông ta còn không cảm thấy gì. Nhưng hôm nay, sau khi gặp qua Lâm Bình, rốt cuộc ông ta đã hiểu ra, vì sao sau khi Tạ Hưng Bằng biết Tạ Minh Thành bị thương, lại nghiêm khắc ngăn không cho nhà họ Tạ tiến hành trả thù.
Bởi vì ngoại trừ nhìn thấy được giá trị vũ lực trên người Lâm Bình và cấp dưới của anh, ở trên người Lâm Bình, bọn họ càng có thể thấy được một loại khí chất thong dong và bình tĩnh.
Anh căn bản không để nhà họ Tạ vào trong mắt.
Anh nhìn nhà họ Tạ, giống như đang nhìn một con kiến có thể tiện tay gi ết chết bất kỳ lúc nào.
Loại ánh mắt này, Tạ Quốc Hùng rất quen thuộc. Bởi vì chính bản thân ông ta cũng thường xuyên dùng loại ánh mắt đó để nhìn người khác.
Mà những người kia, ở trong mắt ông ta, quả thật là thứ mà ông ta có thể tiện tay bóp cht.
Vào ban đêm, nhà họ Tạ báo tang.
Người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tạ Tạ Minh Thành, ngoài ý muốn bỏ mình.
Tin tức vừa được thông báo, thành phố Hải Châu chấn động.
Nhất là người trong giới xã hội thượng lưu của thành phố Hải Châu, bọn họ đều chú ý đến động tĩnh của nhà họ Tạ.
Bởi vì việc Tạ Minh Thành bị Lâm Bình đánh trọng thương đã lan truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu của Hải Châu. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Không ai không biết.
Không ai không rõ.
Ban đầu, tất cả mọi người đều đang chờ nhà họ Tạ tiến hành trả thù, chuẩn bị xem kịch vui.
Bởi vì đám con cháu nhà quyền quý ở thành phố Hải Châu này đều đang mong chờ kết quả thê thảm của kẻ dám khiêu khích giới quyền quý ở đây.
Để cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của giới quyền quý.
Thế nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ đến, chẳng những không nghe thấy tin tức Lâm Bình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại còn nghe thấy tin Tạ Minh Thành chết!
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, rối rít suy đoán nguyên nhân thật sự của việc Tạ Minh Thành chết.
Không ai cảm thấy Tạ Minh Thành chết vì ngoài ý muốn Gần như tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ Tạ Minh Thành bị Lâm Bình đánh trọng thương, không cứu chữa được, đã bỏ mình.
Dù sao thủ đoạn ngày đó của Lâm Bình, có rất nhiều người có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thế thảm của Tạ Minh Thành.
Nhưng mà, sau cùng, tất cả mọi người lại phát hiện.
Từ sau khi báo tang, đối với Lâm Bình, nhà họ Tạ cũng không áp dụng bất kỳ hành động trả thù nào.
Ngược lại có một số người lưu ý đến, tất cả các hợp tác giữa hai nhà họ Tạ Đường đều bị hủy bỏ.
Đồng thời còn tiến hành một loạt trừng phạt đối với nhà họ Đường.
Trong lúc nhất thời khiến cho tập đoàn nhà họ Đường vốn đã mất đi dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long, lại rơi vào bên trong trạng thái mưa to gió lớn.
Hành động này của nhà họ Tạ càng khiến cho giới thượng lưu ở thành phố Hải Châu sinh ra vô số suy đoán.
Tập đoàn nhà họ Đường, văn phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc Đường, tập đoàn Phương Đông thà rằng làm trái với điều khoản trong hợp đồng cũng muốn kết thúc hợp tác với chúng ta.” “Quốc tế Á Châu tuyên bố, sau khi lần hợp tác này kết thúc, sẽ dừng tất cả các đơn đặt hàng với chúng ta. “Ngoại trừ tập đoàn nhà họ Tạ, những tập đoàn có quan hệ tương đối thân thiết với tập đoàn nhà họ Tạ, đồng thời có hợp tác với công ty của chúng ta, gần như đều đơn phương tuyên bố kết thúc hợp tác với bên công ty chúng ta, cho dù là làm trái với điều khoản ghi trong hợp đồng, bọn họ cũng không tiếc”
Đối mặt với một loạt tin tức xấu nối đuôi nhau mà đến, lúc này gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Tâm đã rất khó coi. “Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Đường Thanh Tâm xua tay nói, đuổi Trương Khuê ra khỏi văn phòng.
Sau khi Trương Khuê rời khỏi văn phòng làm việc, cửa vừa mới đóng lại, cô ta lập tức nghe thấy bên trong văn phòng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Dọa cho cả người Trương Khuê run rẩy.
Trong văn phòng.
Một người luôn bình tĩnh thong dong, tự nhận là khống chế tất cả mọi việc trong tay, lần đầu tiên Đường Thanh Tâm mất bình tĩnh như thế.
Trên mặt đất đầy những mảnh vụn thủy tinh.
Đường Thanh Tâm siết chặt tay lại.
Móng tay của cô ta gần như đâm vào trong thịt, nhưng dường như Đường Thanh Tâm không cảm thấy đau đớn. Lúc này, bên ngoài lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.