Không chỉ như vậy, Lâm Bình lại lấy một bức ảnh ra: “Đây là tối hôm qua!”
Trên ảnh chụp, rõ ràng là hình ảnh Đường Du Giang và Tạ Hoài Nhân!
Lấy những thứ này ra xong, Lâm Bình tin tưởng, nếu Tạ Quốc Hùng không phải kẻ ngu, tất nhiên là có thể đoán được chân tướng rồi!
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy ảnh chụp này, trong đầu Tạ Quốc Hùng đã đoán được đại khái.
Ông ta không ngu!
Trái lại, Tạ Quốc Hùng có thể nắm giữ nhà họ tạ, ông ta là người rất thông minh!
Lúc này, Tạ Quốc Hùng nhìn về phía Tạ Hoài Nhân đang quỳ trên đất: “Nói!”
Chỉ nói một chữ!
Nhưng lại đi kèm uy nghiêm vô thượng!
Không thể kháng cự!
Toàn thân Tạ Hoài Nhân run lên, gương.
mặt trăng bệch: “Cha, con căn bản không biết anh ta, là anh ta đổ oan cho con.”
Nói đến đây, bỗng nhiên Tạ Hoài Nhân tràn ngập dũng khí, lúc này vẻ mặt giận dữ nhìn về phía Lâm Bình: “Cha, nhất định là anh ta, là anh ta cố ý tìm người vu oan cho con, khiến anh ta được tẩy trắng, còn có thể làm hại con, để đạt được mục đích là đối phó nhà họ Tạ.”
Tạ Hoài Nhân vừa nói xong những lời này, người nhà họ Tạ lại dời mắt nhìn Lâm Bình.
Mọi người cảm thấy, những lời Tạ Hoài Nhân nói cũng không phải không có lý!
Tạ Hoài Nhân có đức hạnh gì, bọn họ đều biết rất rõ, cho dù cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám làm như thế.
Hơn nữa, Tạ Hoài Nhân thông minh như.
vậy sao?
Trái lại theo như lời Tạ Hoài Nhân nói, khả.
năng sẽ lớn hơn một chút!
“Tạ Quốc Hùng, tôi tin, chắc hắn là ông đã có phán quyết của mình rồi.”
Lâm Bình không để ý tới việc bị Tạ Hoài Nhân vu oan, nhìn Tạ Q) ốc Hùng, lạnh nhạt nói: “Đừng nên bị người khác, coi làm súng mà sử dụng!”
“Đương nhiên, nếu ông nguyện ý làm súng của người khác, vậy tôi cũng vui vẻ theo tới cùng!”
Lâm Bình lại bổ sung thêm một câu.
Sau đó xoay người, chuẩn bị rời đi!
Tạ Quốc Hùng đứng tại chỗ, sắc mặt hết trắng lại xanh!
Ông ta thật sự không ngờ tới, Tạ Hoài Nhân cũng dám làm loại chuyện như thế.
Quả thực là, ăn tim gấu mật hổ rồi!
Giọng nói vang lên trong máy ghỉ âm, thậm chí là không nhìn bức ảnh, Tạ Quốc Hùng đã quan sát thấy sắc mặt Tạ Hoài Nhân thay đổi, cùng với dưới giả bộ trấn định, cơ thể anh ta hơi run rẩy!
Ông ta là người tinh tường!
Mà Tạ Hoài Nhân, ở trong mắt ông ta còn quá non!
Cho dù Tạ Hoài Nhân cố găng che giấu sợ hãi và bất an, vân khó thoát khỏi ánh mắt ông tại Tạ Quốc Hùng vô cùng phản nộ, nhưng vẫn duy trì lý trí.
Tạ Minh Thành đã chết, hiện giờ ông ta chỉ còn lại một đứa con trai là Tạ Hoài Nhân này.
rồi.
Cho dù là con riêng.
Nhưng dù sao cũng là con ruột của ông ta.
Cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta rồi!
Mà ở nhà họ Tạ, dám làm loại chuyện này phải dùng gia pháp, Tạ Hoài Nhân chắc chắn phải chết!
Nếu hai đứa con trai của ông ta đều không còn, tương lai, gia nghiệp to lớn như.
vậy của nhà họ Tạ sẽ rơi vào tay dòng thứ rồi!
Đây là chuyện Tạ Quốc Hùng không mong muốn nhìn thấy.
Hơn nữa tuy Tạ Hoài Nhân đại nghịch bất đạo, nhưng Tạ Quốc Hùng thấy được dã tâm quyết đoán trên người anh ta.
Cho dù rất có khả năng bị nhà họ Đường xúi giục, nhưng cũng biểu hiện ra quyết đoán, thủ đoạn và tâm kế của Tạ Hoài Nhân!
Mà người như vậy, mới dễ dàng làm nên việc lớn!
Ông ta lập tức đưa ra quyết định.
Còn nhà họ Đường, sau này lại tính sổ với Đường Thanh Tâm Lúc này, Tạ Quốc Hùng mở miệng nói: “Chỉ dựa vào những lời nói của cậu, đã muốn loại bỏ hết hiềm nghỉ, cậu cảm thấy có khả năng sao?”
“Hơn nữa cậu dám đánh con tôi, cậu nghĩ rẵng, bây giờ tôi không truy cứu cậu, cậu có thể bình an vô sự sao?”
Sau khi nói xong, sảc mặt Tạ Quốc Hùng càng âm u hơn.
Mà ở bên kia, Tạ Hoài Nhân thấy Tạ Quốc Hùng không nhận định anh ta là hung thủ.
Nhất thời trong lòng tràn ngập mừng như.
điên Nhưng mà nghe tới đây, Lâm Bình nhếch miệng cười mia.
“Tạ Quốc Hùng, ông đây là đang đùa với lửa đấy”
Tạ Quốc Hùng mới mở miệng.
Lâm Bình đã đoán được cách nghĩ của Tạ Quốc Hùng.
Quả nhiên, không năm ngoài dự đoán của anh.
Tạ Quốc Hùng là một người có dã tâm, biết nói, biết làm ra lựa chọn lý trí nhất.
Nhưng mà quyết định này, thật sự lý trí sao?
Lâm Bình cười mỉa.
“Trước khi chân tướng về cái chết của Minh Thành được xác định, câu nên ở lại nhà họ Tạ, hợp tác thì tốt hơn.”
Tạ Quốc Hùng lạnh giọng nói Tạ Quốc Hùng vừa mới nói xong, lập tức vung tay lên.
Nhất thời, xung quanh có vô số người mặc đồ đen xông ra, bao vây đám Lâm Bình ở bên trong.
Những người mặc đồ đen này, đều là lực lượng bí mật của nhà họ Tạ.
Nhà họ Tạ có thể một tay che trời ở Hải Châu, ngoại trừ vì năm chặt trong tay một phần mạch máu kinh tế của Hải Châu ra, dưới tay tất nhiên cũng có lực lượng vũ trang đặc biệt.
Những người mặc đô đen này, đều là bảo vệ của nhà họ Tạ trên danh nghĩa.
Mỗi một người, đều có thân thủ siêu phàm Thậm chí trong đó có không ít người, trên lưng gánh không chỉ một mạng người “Quốc Hùng, giết cậu ta, lột da cậu ra, rút gân cậu ta, em muốn cậu ta phải chôn cùng Minh Thành.”
Vẻ mặt Nguyễn Tú Châu oán hận chỉ Lâm Bình.
Tạ Quốc Hùng nghe thấy, nhưng không để ý tới Nguyễn Tú Châu.
Ông ta vẫn nên lùi một bước.
Không thể làm việc quá tuyệt tình Chỉ là, tạm thời phải giữ Lâm Bình lại Sau đó đợi Tạ Hưng Băng đến đây, ông ta nhất định phải hỏi cho rõ, vì sao Tạ Hưng Bằng không cho động vào Lâm Bình.
Lâm Bình, rốt cuộc là ai?
Nếu chỉ là có ai đó kéo quan hệ, bảo Tạ Hưng Bẵng ra mặt, không so đo chuyện cháu mình bị đánh, vậy Lâm Bình vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nhà họ Tạ rồi Nhưng nếu Lâm Bình thật sự là người mà nhà họ Tạ bọn họ không thể đắc tội nổi Chuyện đó cũng còn đường sống vấn hồi!
“Xem ra nhà họ Tạ các người, thật sự muốn chết!”
Ánh mắt của Lâm Bình chậm rãi lạnh xuống Đối phó Đường Thanh Tâm, anh có hứng thú, giống như con mèo trêu đùa con chuột, chậm rãi xóa sạch sự tự tin của cô ta, khiến cô ta chậm rãi tuyệt vọng, bước từng bước.
vào vực sâu Nhưng đối với nhà họ Tạ.
Lâm Bình không có nhiều kiên nhân như thế.
Nếu nhà họ Tạ muốn chết, Vậy tối nay, sẽ là ngày nhà họ Tạ bị xóa tên khỏi Hải Châu.
“Cuồng vọng!”
“Mẹ nó cậu ta là cái thá gì, mà dám mở miệng nói thế”
Trong khoảng thời gian ngẫn, đa số người nhà họ Tạ đều trợn mắt nhìn Lâm Bình.
Nhưng mà ngay lúc bọn họ vừa nói xong Bồng nhiên, vẻ mặt những người này tràn ngập kinh hãi.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu Thanh lạnh lùng, thân hình đột nhiên biến mất ở sau lưng Lâm Bình, giống như một tia chớp lướt qua trước mắt đám người nhà họ Tạ.
Ngay sau đó, Chu Thanh trở về chỗ.
Mà mấy người nói năng lỗ mãng với Lâm Bình trợn to mắt, đồng tử bát đầu tối đi.
Đôi mắt chậm rãi mất đi thần thái.
Biến thành u ám!
Mà mỗi người, đều không có ngoại lệ, ở chỗ yết hầu của bọn họ đều có một lỗ máu bằng cỡ ngón tay.
Máu tươi chảy ra.
Tí tách, tí tách!
Rơi xuống mặt đất.
Mùi máu tanh lập tức lan ra.
Khiến người nhà họ Tạ đều cảm thấy da đầu run lên, toàn thân run rẩy, kinh hãi muốn chết.
“Chu Thanh, chúng ta đi.” Đến lúc này, Lâm Bình mới lạnh nhạt mở miệng: “Nếu người nào dám ngăn cản, giết không tha!”
Dứt lời, Lâm Bình giảm chân tại chỗ.
Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài.
Nếu nhà họ Tạ thức thời, vậy thì đi tìm đâu Sỏ gây nên.
Nếu không biết nhìn, không phân tốt xấu, cố tình gây sự với anh Vậy anh không ngại, giơ tay giết chết nhà họ Tạ.