Bước ra khỏi công ty và đứng trên đường, Lý Hiên nhắm mắt lại, thần thức vô hình nhanh chóng bao trùm toàn bộ thành phố Sở Châu lấy hẳn làm trung tâm.
Hàng ngàn ánh sáng và cảnh tượng hiện lên trong tâm trí Lý Hiên như cưỡi ngựa xem hoa.
"Tìm được rồi!"
"Ngụy Hiền Lương hình như sắp chết rồi."
Lý Hiên tự thì thầm.
Đôi mắt hắn chậm rãi mở ra, nhìn về phía tây của Sở Châu, giống như đã xuyên qua vô số không gian, nhìn thấy
cảnh tượng ở đó.
Ngay sau đó, hắn bước về phía trước một bước, toàn bộ cơ thể biến mất tại chỗ như vệt sáng tan vỡ.
Đêm nay, khoa nội trú của bệnh viện năm trên đường Dụ Dân ở phía tây thành phố.
Trong một phòng bệnh cao cấp, những con cháu nối dõi nhà họ Ngụy đều bày ra vẻ mặt buồn bã và nặng nề.
Một ông lão nằm trên giường đeo mặt nạ dưỡng khí, hơi thở yếu ớt.Số liệu trên điện tâm đồ bên cạnh vẫn tiếp tục nhảy.
Ngụy Hiền Lương xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng và cuối cùng có tài sản ròng hàng tỷ, ông ta cũng được coi là một nhân vật huyền thoại.
Nhưng ở tuổi năm mươi, nửa th@n dưới của ông ta bị liệt, hai năm sau, toàn bộ cơ thể ông ta bị liệt, hiện tại ông ta đang sắp đi đến giai đoạn cuối đời.
Đôi mắt của Hồ Phượng - người vợ vô cùng yêu thương của Ngụy Hiền Lương đỏ hoe.
Bên cạnh là con trai, con gái và một số cháu gái cháu trai.
Nhà họ Ngụy chỉ mới quật khởi được một thời gian ngắn, cũng không lục đục nội bộ như những gia tộc khác.
Giờ phút này, trên mặt mỗi người đều có nét buồn bã bi thương.
Một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước tới giường bệnh, kiểm tra cơ thể của Ngụy Hiền Lương, nháy mắt ra hiệu với người nhà họ Ngụy, mọi người nhao nhao đi ra ngoài phòng bệnh.
"Bà Hồ, ông Ngụy có thể không chống đỡ được nữa, chuẩn bị hậu sự đi."
Lời vừa dứt, bầu không khí trở nên vô cùng trang nghiêm.
Ngay sau đó, Hồ Phượng hoàn toàn suy sụp, ngồi xổm trên mặt đất và ôm đầu khóc rống lên.
Bác sĩ lắc đầu rồi rời đi.
Trong hành lang, Lý Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi khẽ lắc đầu.
Sinh ly tử biệt xưa nay luôn là chuyện khiến người ta đau khổ.
Sự xuất hiện đột ngột của một bóng người ở hành lang bệnh viện lập tức thu hút sự chú ý của người nhà họ Ngụy.
Hành lang dài có chút ánh sáng lờ mờ.
Một thanh niên mặc thường phục dường như bất chợt xuất hiện.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra.
Thanh niên đó tiến lên một bước, tựa như dịch chuyển tức thời, đi một bước liền xuất hiện trong phòng bệnh, đứng ở trước giường.
Lúc này, không khí xung quanh trở nên đông cứng, Ngụy Văn Thư, con trai lớn nhất của nhà họ Ngụy, lắp bắp hỏi: "Cậu là ai?"
Tuy nhiên, Lý Hiên hoàn toàn không để ý đến ông ta mà nhìn ông già gầy gò trên giường bệnh.
“Sinh lực của Ngụy Hiền Lương này đang dần hao mòn, e rằng ông ta sẽ hoàn toàn rời khỏi thế gian trong nửa giờ nữa”
Lý Hiên mỉm cười và giơ ngón tay lên chạm vào trán Ngụy Hiền Lương.
"Cậu muốn làm gì?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngụy Văn Thư bỗng nhiên lo lắng, năm chặt tay muốn lao về phía trước.
Chỉ mới bước một bước, ông ta cảm thấy như toàn thân bị mắc kẹt trong một vũng lầy, cử động bị chậm lại 100 lần.
Không chỉ ông ta mà tất cả người nhà họ Ngụy xung quanh cũng lần đầu tiên rơi vào hiện tượng kỳ lạ này.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất, như thể thời gian đã bị ấn vào nút tạm dừng.
Khu vực xung quanh giường bệnh dường như bị cô lập với toàn thế giới, dòng thời gian vẫn trôi qua bình thường, vẫn có thể tự do di chuyển.