Con người kiếp trước của Su-hyeun, Sung-in, chính xác là một đứa con nhà người ta.
Anh sở hữu các chỉ số khá đáng gờm nhờ được huấn luyện chuyên sâu từ khi còn bé. Chưa hết, nhờ sự giáo huấn và định hướng của mẹ anh, anh cũng dần dần được làm quen được với các dấu hiệu của sự thức tỉnh, giúp quá trình trở thành một Magical Awakener trôi chảy và mượt mà hơn rất nhiều. Dù không thể phủ nhận rằng bà là một người rất lạnh nhạt, trọng thành tích, nhưng mẹ anh lại rất giỏi trong việc huấn luyện pokemon.
Anh đã ghi nhớ hầu hết các đặc điểm của lũ quái vật, biết rõ điểm yếu của chúng, từ đó đưa ra chiến lược hiệu quả nhất để đối phó với chúng.
Đả thương con Cuồng lang và lợi dụng sự khát máu của Hấp huyết lang để kéo chúng vào một cuộc chiến chống lại chính đồng loại của mình. Và sau khi trâu bò húc nhau xong, anh sẽ nhảy vào và thu hoạch thành quả.
grrr—
Mặc dù máu vẫn đang chảy ra và sự sống đang dần cạn kiệt, con Cuồng lang vẫn tiếp tục chảy nước dãi và nuốt nước bọt.
Bản năng háu ăn của nó đã không còn thể miêu tả bằng 2 từ ám ảnh nữa, nó giống như một lẽ sống, một phần bản chất của con sói. Cho đến cuối cùng, con Cuồng Lang vẫn chưa một lần nghĩ tới việc rút lui.
“Nhưng điều đó có lợi hơn cho tôi”
Mọi chuyện đã chả có gì nếu nó chịu sử dụng tốc độ vượt trội của mình để vừa chạy vừa đánh trả. Suy cho cùng thì Cuồng lang vẫn xếp trên Hấp huyết lang trong chuỗi thức ăn.
May mắn thay, nó đã sống đúng với cái tên của mình. Trí thông minh của Cuồng lang cũng chẳng có gì là nổi bật. Hay nói đúng hơn, phần điên dại trong nó đã lấn át hoàn toàn tâm trí của con sói, ngăn cản nó nghĩ ra những phương pháp săn mồi thông minh hơn.
Đâm-
Thanh kiếm của Su-hyeun cắm sâu vào đầu con Cuồng lang qua con mắt thứ 3 trên trán.
Vào lúc đó, con Cuồng Lang, lúc này đang thoi thóp, đã chết.
[Bạn đã đạt được 50 điểm thành tích]
[Bạn đã vượt qua thử thách tầng một]
[Bạn đã đạt được 300 điểm thành tích]
[Tất cả chỉ số đã được tăng thêm 5 điểm]
Vậy là xong.
Su-hyeun mở to mắt vì bất ngờ.
“Phần thưởng khá là ngon nghẻ đấy chứ”
300 điểm thành tích.
Tất cả chỉ số đều cộng 5.
Phần thưởng này đã vượt quá sự mong đợi của anh.
Bên cạnh điểm thành tích, phần thưởng cũng quá ư là khó tin vì nó tăng tất cả chỉ số của anh
Chưa hết, tất cả các chỉ số đều được tăng thêm 5 điểm.
Cho dù đây có phải là thử thách cấp độ 10 thì phần thưởng vẫn vượt quá sức tưởng tượng.
“Tôi biết phần thưởng sẽ phụ thuộc vào độ khó và thành tích, nhưng…”
Anh ta không ngờ rằng sự khác biệt lại lớn đến vậy. Kiếp trước anh đã vượt qua cấp độ 8 mà phần thưởng sau cùng thậm chí không bằng một nửa so với thứ anh nhận được bây giờ.
Có lẽ việc được thưởng điểm chỉ số là nhờ vào tốc độ giết chóc chóng mặt của anh.
Nhưng dù vì lý do gì thì Su-hyeon cũng cảm thấy rất chi là yomost.
Nếu anh ta cứ liên tục được thưởng điểm chỉ số như mua rau ngoài chợ thế này thì chẳng mấy mà Su-hyeon sẽ vượt mặt Sung-in.
[Bạn có thể mua sắm các vật phẩm trực thuộc gian hàng của tầng 1]
[Bạn có muốn lên tầng tiếp theo không?]
Một thông báo khác xuất hiện sau đó.
Đó chính là thông báo mà Su-hyeon muốn thấy.
Tại cửa hàng, người ta có thể tiếu sài điểm thành tích của mình để mua nhiều loại vũ khí, khiên, áo giáp và các thiết bị khác.
Hiện tại, Su-hyeun có tổng cộng 380 điểm thành tích.
Đó là một lượng điểm thành tích khá lớn nếu xét đến việc anh chỉ mới vượt qua tầng 1. Anh hoàn thành thử thách càng nhanh thì phần thưởng càng hậu hĩnh.
"Mở cửa hàng"
Su-hyeon truy cập vào cửa hàng ngay lập tức.
Nhiều danh mục hiện ra trước mắt anh, như thiết bị, hàng tiêu dùng, thuốc men, thực phẩm, v.v. Chỉ cần có điểm thành tích, anh có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn. Thứ gì không thể mua được bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.
Trong số đó, chỉ có một thứ mà Su-hyeon hiên tại mong muốn.
“Đây rồi”
[Chất xúc tác mana hạ phẩm: 300 điểm]
Thứ lọt vào mắt Su-hyeun là một cái chai nhỏ nằm ở mục hàng tiêu dùng.
Chiếc lọ nhỏ đựng loại thuốc màu tím là món đồ đầu tiên mà Su-hyeon muốn mua từ lâu.
“Tôi đã nghĩ nó chỉ có thể được mua ở tầng thứ 2”
Nhờ mớ điểm thành tích nóng hổi, vừa thổi vừa dùng của anh đã có thể đi trước một bước.
"Mua."
[Bạn đã mua chất xúc tác mana hạ phẩm]
[Bạn đã tiêu 300 điểm thành tích]
Ngay sau khi đơn hàng được xác nhận, lọ thuốc màu tím đã xuất hiện ngay trong tay Su-hyeun.
Su-hyeun mở nắp chai cỡ ngón tay cái và nốc cạn lọ thuốc.
Ừng ực-
Chất xúc tác thoạt đầu không có mùi vị gì cả.
Nhưng hậu vị lại đắng đến buồn nôn. Không hổ danh thuốc đắng dã tật
Điều này là không thể tránh khỏi vì chất xúc tác đã bị pha loãng với nước.
“Hộc hộc—”
Su-hyeun ném cái chai rỗng xuống sàn.
Anh ta ngồi phịch xuống.
“Hộc hộc—”
Su-hyeun thở ra một hơi dài và sâu, tập trung vào chất xúc tác đang lan tỏa khắp cơ thể.
Chỉ số Mana đại diện cho lượng Mana tối đa trong cơ thể anh ta.
Nếu Cấp độ ma thuật đo lường ngưỡng sức mạnh ma thuật, thì Mana quyết định lượng sức mạnh ma thuật có thể được giải phóng.
Những Magical Awakener không bao giờ có thể phớt lờ Mana và Cấp độ ma thuật.
Nếu Cấp độ ma thuật thấp, sức mạnh tổng thể có thể giải phóng sẽ yếu bất kể Mana có cao đến đâu; và nếu Mana thấp, bất kể Cấp độ ma thuật cao đến đâu, thì cũng chỉ có thể sử dụng một lượng nhỏ sức mạnh phép thuật.
“Đầu tiên là giới hạn tối đa của Mana”
Hiện tại, cơ thể anh vẫn chưa thích ứng được với ma lực.
Chất xúc tác mana hoạt động như một chất kích thích buộc cơ thể các Magical Awakener phải thích ứng và luân chuyển ma lực.
Tất nhiên, nếu một người bình thường uống một lượng nhỏ như thế này thì cũng không tạo ra nhiều khác biệt….
Lắc lư—
Vì Su-hyeun đã sử dụng với ma thuật trong một thời gian dài nên anh ấy khá nhạy cảm với công dụng của chất xúc tác.
"Xong rôi."
[Thích ứng với ma lực]
[Mana của bạn đã tăng thêm 1 điểm]
[Thích ứng với ma lực]
[Cấp độ ma thuật của bạn đã tăng thêm 1]
***
Một điểm.
Điều đó có hơi không bõ dính răng.
Tuy nhiên, không nhiều người có thể thích ứng với ma lực từ tầng một. Nếu không có chất xúc tác, người ta chỉ có thể làm điều đó ở tầng 3.
Ban đầu, cấp độ 10 của tầng một chỉ là thử nghiệm khả năng thể chất của một người, và không liên quan gì đến ma lực.
Xoáy, xoáy, xoáy, xoáy—
Su-hyeon truyền ma lực vào thanh kiếm trên tay.
Anh cảm thấy thanh kiếm trong tay mình có vẻ thân thuộc hơn, dễ cầm nắm hơn. Nhưng thật khó để có thể bọc thanh kiếm với ma lực.
“Tôi vẫn chưa thể duy trì điều này đủ lâu….”
Có lẽ sẽ tốt hơn hết nếu có được những vật phẩm như kiếm hoặc áo giáp thay vì tăng Cấp độ ma thuật và Mana.
Nhưng Su-hyeon lại nghĩ khác, anh nghĩ về lợi ích lâu dài. Đây sẽ là những viên gạch đầu tiên để tạo nền móng cho tương lai sau này.
“Tôi nên tìm mọi cách để tăng sức mạnh của bản thân khi tôi vẫn còn có thể”
Dù sao thì những vật phẩm đó cũng không thể được mang ra khỏi Tháp thử thách.
“Tôi sẽ chiến đấu, chiến đấu vì tương lai”
Khi ma lực của thanh kiếm cạn dần, Su-hyeun lại tra kiếm vô bao.
“Đúng như dự đoán, ma lực là quan trọng nhất.”
[Bạn có muốn lên tầng tiếp theo không?]
Như thể biết Su-hyeon đã khánh kiệt, hệ thống hỏi anh có muốn lên tầng tiếp theo không.
{Có nên chơi luôn tầng 2 cho nó máu không nhể?}
Hay anh sẽ dừng lại ở đây và quay về nhà?
Hoặc…
"KHÔNG."
Su-hyeun đã bày tỏ sự khước từ với câu hỏi của hệ thống.
Grrr—
Kyaaa—!
Su-hyeun lại nghe thấy tiếng quái vật gầm gừ trong Đấu trường và nói, "Món vừa rồi chỉ là khai vị thôi, mang tao món chính"
Thất bại là mẹ thành công.
Một người cần phải kinh qua rất nhiều gian truân và thử thách để có thể vươn tới thành công. Chẳng phải Thomas Edison đã phải thử đi thử lại hơn 10000 lần chỉ để thành công một lần sao?
Đó chính là triết lý sống mà anh đã đúc kết ra sau cả một cuộc đời lặn lội trong khói lửa, và nó cũng sẽ vẫn là chân lý của anh ở kiếp này.
Cho dù anh không thể thắng được thì vẫn cứ phải chiến thôi.
Không có cái checkpoint hay bonfire nào ở đây cả.
“Trước khi đến một nhà hàng khác, chúng ta nên thử tất cả các món trong menu, đúng không?”
Trong Tháp Thử thách, có một số quy tắc bất thành văn cần tuân thủ để trở nên mạnh mẽ hơn.
—Chọn cấp độ cao hơn.
—Dọn sạch các tầng cao hơn.
—Nâng cao thành tích của bạn.
Mặc dù có một số biện pháp khác như chất xúc tác mà Su-hyeun đã sử dụng, nhưng chúng cũng chỉ là một ngã rẽ nho nhỏ, một con đường tắt.
Vào cuối ngày, điều quan trọng nhất vẫn luôn là độ khó, số tầng, và các thành tích mà bạn tích lũy được trong lúc chiến đấu hoặc giải đố.
Và tùy thuộc vào hoàn cảnh, tốt hơn hết là nên tìm cách đạt được thành tích tốt hơn ở một số cấp độ cao hơn thay vì cứ bám trụ trong vùng an toàn của bản thân.
[Bạn có lên tầng tiếp theo không?]
Có hai lựa chọn cho câu hỏi này.
Có và không.
Hầu hết sẽ chọn "Có" vì họ đã quyết định sẽ bắt đầu thử thách tiếp theo bằng cách nhanh chóng lên tầng kế tiếp.
Nhưng thỉnh thoảng, lại có một loại thử thách đặc biệt tương tự như thử thách mà Su-hyeon đang trải qua lúc này.
Nhiệm vụ phụ có thể được kích hoạt sau khi thử nghiệm kết thúc.
“Khi nào thì cái đấu trường này mới ngừng spam quái nhỉ?”
Khi mỗi một chặng mới bắt đầu, anh sẽ chỉ phải chiến đấu với 3 đợt quái vật, và thế là hết.
Su-hyeun nghĩ rằng điều đó thật nhàm chán.
Mọi chỉ số của anh đều tăng lên rất nhiều, và giờ ma lực của anh đã được đánh thức, việc chiến đấu trở nên dễ như trở bàn tay. Dễ đến nỗi anh thậm chí đã ngáp được mấy cái rồi
Thật đáng tiếc khi phải dừng lại ở đây. Ngoài ra, rõ ràng là
thành tích của anh sẽ cao hơn sau khi hoàn thành nhiều nhiệm vụ phụ hơn.
Không cần phải nói nhiều về phần thưởng. Thêm vào đó, Su-hyeun hiện đang tham gia thử thách cấp độ 10.
Su-hyeun vẫn cứ tiếp tục chuỗi chém giết của mình.
Cho dến nay, anh thậm chí không thể nhớ nổi là bản thân đã cắt cổ, mổ bụng bao nhiêu con sói.
Và cuối cùng….
[Bạn đã vượt qua cấp độ 10 của tầng một]
[Bạn ăn hết thức ăn cmnr, nhà hàng đã đóng cửa]
[Bạn đã hoàn thành xuất sắc thử thách đầu tiên]
[Rank của bạn sẽ được cân nhắc dựa trên thành tích của bạn]
[Bạn là nhất, bạn là số 1, không ai bằng bạn rồi]
[Bạn đã được thưởng 1000 điểm thành tích]
[Tất cả chỉ số đã tăng 1 điểm]
[Mana của bạn đã tăng thêm 2 điểm]
[Cấp độ ma thuật của bạn đã tăng thêm 1]
“Hộc, hộc—”
Su-hyeon nhìn con sói lớn có kích thước bằng một con bò tót đang nằm trên sàn.
Con sói này, toàn thân bị cào xước, được gọi là Xích xao lang[note60897]. Đây là một con quái vật có giác quan tương đối nhạy bén.
Ngay cả một Awakener lão luyện cũng khó có thể đối phó với con quái thú này, và nó thực sự đã xuất hiện ở tầng đầu tiên của thử thách.
“Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra.”
Anh ấy đã dự đoán rằng việc này sẽ không dễ dàng khi anh quyết định vượt qua cả 10 chặng ở tầng đầu tiên.
Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp Xich xao lang ở tầng một.
"Nhưng điều này vẫn khá là…"
Mặc dù có chút nhọc nhằn nhưng phần thưởng lại rất xứng đáng.
Việc anh được xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng là điều hiển nhiên. Su-hyeon cũng được xếp hạng nhất trong hầu hết các tầng ở kiếp trước.
Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng mình có thể đạt được Cấp độ ma thuật 2 chỉ ở tầng đầu tiên.
"Trạng thái."
[Tên: Kim Su-hyeun]
[Mana: 8] [Cấp độ ma thuật: 2]
[Sức mạnh: 28] [Nhanh nhẹn: 29]
[Máu: 28] [Phản xạ: 34]
[Mệt mỏi: 55]
Chỉ số tổng thể của anh ấy đã tăng lên đáng kể.
Nhìn vào mớ chỉ số khủng bố này, có lẽ không ai có thể ngờ rằng anh ta vừa mới vượt qua được tầng đầu tiên.
Sự tiến bộ vượt bậc này là thứ mà đến cả chính Su-hyeon cũng phải bất ngờ.
“Bây giờ tôi có nên tiếp tục lên tầng hai không?”
Su-hyeun lắc đầu trước ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu.
“Không. Hôm nay dừng ở đây thôi.”
Anh không thể phớt lờ Độ mệt mỏi của bản thân.
Anh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ, anh cũng đã tiêu hết điểm thành tích. Hơn nữa, chắc mẹ anh cũng về rồi.
“Trở về”
[Tuân lệnh]
Thế giới trước mắt Su-hyeun lại một lần nữa thay đổi.
* * *
Cắt, cắt, cắt, cắt.
Ùng ục, ùng ục.
Khi Su-hyeun bước vào căn phòng thân quen, anh nghe thấy tiếng phát ra từ phòng khách — tiếng súp sôi và tiếng cắt gọt thật bình dị mà ấm lòng.
Su-hyeun mở cửa phòng và đi vào.
“Con đấy à? Mẹ đang nấu nướng, hôm nay đi có mệt không con?”
Shin Su-yeong, người đang nấu bữa tối, quay lại nhìn anh với ánh mắt trìu mến.
Su-hyeun khẽ lắc đầu, nhìn thức ăn được bày trên bàn, sa mạc lời.
“Sườn hầm, mì xào thập cẩm, canh đậu phụ… Hôm nay nhà mình có khách ạ?”
Mặc dù căn nhà nhỏ, nhưng trên bàn ăn lại bày biện một bữa ăn thịnh soạn khiến nhiều người phải ghen tị, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể phần nào đoán được lượng công sức mà mẹ anh đã phải bỏ ra cho bữa ăn này.
“Con trai tôi vừa mới xuất viện, nên dĩ nhiên tôi không thể bạc đại nó được”
“Không phải mẹ vừa mới đi làm về sao?”
“Chuẩn không cần chỉnh. Dù sao thì món súp cũng gần xong rồi, ngồi xuống đi. Mẹ sẽ xới cơm cho con”
“Không sao đâu, con tự xới được mà”
Su-hyeun kiểm tra chiếc đồng hồ treo tường nhỏ xinh được treo ở góc phòng. Đã hơn 10 giờ tối rồi.
Tính cả thời gian đi lại, Shin Su-yeong thường về nhà vào khoảng 9 giờ tối. Tức là bà chỉ có chưa đến 1 tiếng để chuẩn bị hết đống này, có lẽ suốt thời gian qua anh đã đánh giá quá cao bản thân, mẹ anh là một tồn tại còn phi ly hơn cả Fafnir.
Nếu là những gia đình khác, thì tầm này hẳn là giờ ăn đêm, và họ thường sẽ nhâm nhi những món ăn vặt. Tuy nhiên, có vẻ như Shin Su-yeong đã nấu bữa tối muộn như vậy vào mỗi đêm sau giờ tan làm. Cuộc sống của bà dường như không có khoảng nghỉ, bà thật... phi thường.
Ngay khi súp được nấu xong, Su-hyeon cầm bát cơm của mình và ngồi vào bàn ăn. Họ bật tivi và bắt đầu bữa ăn.
—Gần đây, số lượng dungeon đã tăng lên chóng mặt. Khi so sánh các số liệu được ghi lại vào năm 2013 với năm 2018, chúng tôi phát hiện ra rằng chỉ trong vỏn vẹn 5 năm, số dungeon đã tăng gấp 3 lần
Dungeon là một thuật ngữ chuyên môn chỉ những không gian biệt lập với trái đất. Chúng giống như những ngục tối giam lỏng lũ quái vật. Những dungeon không hoàn toàn là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Người ngoài có thể vào dungeon thông qua một cách cửa, và quái vật cũng có thể từ cánh cửa đó thoát ra nếu dungeon không may sụp đổ.
Đúng như dự đoán, những vấn đề được nêu ra trong bản tin gần đây đều là về dungeon và các Magical Awakener. Vì đó là điều mà Su-hyeun đã quá đỗi quen thuộc nên anh cũng không mấy hứng thú với bản tin.
“Con không cảm thấy tò mò sao?”
"Về cái gì ạ?"
Su-hyeun đang rất tập trung vào các món ăn nên chỉ trả lời câu hỏi của Shin Su-yeong một cách bình thản.
Nếu mẹ hỏi anh về vệc anh có thấy hứng thú với chủ đề này không thì câu trả lời của anh đã được định sẵn là không. Đối với anh, mấy cái vấn đề xàm ba xàm quậy đó chẳng đáng là bao so với độ ngon của thức ăn.
"Những con quái vật và những siêu nhân đột nhiên xuất hiện từ hư vô, chẳng phải điều đó rất giống với motip thường thấy trong những cuốn truyện tranh hoặc phim siêu nhân con hay xem hồi nhỏ sao? "
“Vâng, giờ thì nó đã trở thành hiện thực”
Đúng vậy. Nó đã trở thành hiện thực.
—Trong khi đó, giá của các nguồn năng lượng và đá ether được tìm thấy trong dungeon vẫn tiếp tục tăng vọt do tính đa di năng của chúng. Mặc dù một số người đã đề cập đến sự nguy hiểm mà loài người phải đối mặt nếu các dungeon đột nhiên bùng phát, nhưng không thể phủ nhận rằng nó vẫn có tác động tích cực đối với xã hội.
Tất nhiên, thực tế chưa bao giờ tươi sáng như những gì được phổ cập trên sóng truyền hình.
“Hiện tại nó là hy vong, nhưng sớm thôi, nó sẽ hóa thành sự tuyệt vọng”
Thời bình sẽ không tồn tại được lâu đâu.
Những dungeon từng xuất hiện như một vị cứu tinh, sẽ sớm trở thành một thảm họa diệt chủng hàng loạt, không thể ngăn cản, không thể lay chuyển.
Biết được sự thật này, Su-hyeun đơn giản là đếch quan tâm đến mấy cái tin tức được sinh ra chỉ để mị dân của truyền thông.
Sau khi ăn xong, Su-hyeun cố gắng hết sức để đẩy mẹ anh về phòng, khăng khăng rằng hôm nay anh sẽ rửa chén.
Su-hyuen quay về phòng sau khi rửa bát xong.
Kẹt kẹt—
“Mẹ ơi, con xong rồi nhé”
Giọng nói của Su-hyeun trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Shin Su-yeong đã ngủ thiếp đi khi đang nằm dựa vào tủ quần áo.
Có vẻ như bà ấy đã khá kiệt sức, có thể bà ấy thậm chí còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ thuở nào.
Su-hyeun lặng lẽ nhìn Shin Su-yeong đang say giấc trước khi ân cần dìu bà nằm xuống, rồi đắp chăn cho bà.
"Mẹ à"
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ đã hằn in sự vất vả, lòng anh chợt cảm thấy thật chua xót.
Anh vẫn thấy hơi ngượng ngùng khi cất tiếng gọi mẹ. Mặc dù anh đã quyết định sống như Su-hyeun, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Nhưng…
Tất nhiên, sẽ khó có ai hiểu được tại sao sự tận tụy của bà dành cho Su-hyeun lại lớn đến vậy.
“Mẹ chỉ cần đợi một chút nữa thôi”
Anh muốn báo hiếu cho mẹ anh. Mặc dù anh biết, dù anh có làm bao nhiêu thì chừng đó sẽ không bao giờ là đủ để báo đáp hoàn toàn công ơn dưỡng dục của mẹ, nhưng ít nhất, anh vẫn sẽ cho bà tất cả sự hạnh phúc, thanh thản mà bà xứng đáng nhận được.
Mặc dù sự quan tâm chăm sóc đó không hoàn toàn hướng về anh ấy, mà là Su-hyeun cũ….
“Dù con không thể trở thành con trai ruột của mẹ…” anh nghĩ trong khi nhắm mắt lại và nắm lấy tay bà.
“Con chắc chắn khiến mẹ hạnh phúc”
Chắc chắn.
Anh không muốn người thân của anh phải qua đời. Không, nói đúng hơn, nếu họ không thể chống loại quy luật sự luân hồi, anh sẽ đảm bảo họ có thể ra đi mà không vướng bận, ra đi mà không phải cô đơn, ra đi trong sự hạnh phúc về một cuộc đời viên mãn...