Bầu trời từng rất trong xanh, với mùi hương dạt dào của đất được những làn gió mùa mang đi khắp nơi.
Khung cảnh đó đó vẫn luôn xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt lại.
Vì thế giới mà anh từng biết đã biến mất mãi mãi nên giờ đây, nó lại càng trở nên quý giá hơn.
“Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ”
Anh nhìn lên chỉ để thấy bầu trời đen kịt như tiền đồ chị Dậu. Mùi máu nồng nặc đã thế chỗ cho hương đất dễ chịu từ lúc nào. Liệu đó có phải là một mùi hương báo hiệu cho sự chuyển mùa? Không, từ rất lâu rồi, sự luân phiên bốn mùa đã biến mất, nhường chỗ cho mùa đông buốt giá từ hết năm này đến tháng nọ. Cuối cùng, trái đất đã tiến rất gần đến ranh giới của một hành tinh chết.
[Tên: Kim Sung-in] [Danh hiệu: Anh hùng]
[Số phép thuật: 97] [Cấp của phép thuật: 9]
Sung-in thầm xem lại [Bảng trạng thái] của mình, thứ mà đã trở nên hoàn hảo về mọi mặt. Giữa những chỉ số đó, anh đặc biệt chú đến một thứ.
[Độ mệt mỏi: 88]
“Hiểu rồi” Anh lẩm bẩm khi xem xét chỉ số của bản thân.
“Hóa ra cơ thể mình cảm thấy nặng nề như vậy là do thứ này”
[Độ mệt mỏi] biểu thị tình trạng thể chất hiện tại của anh dưới dạng số đếm, với 0 nghĩa là cơ thể đang ở trạng thái tốt nhất và 100 là ngược lại. 88 đã là một con số khá cao rồi. Chẳng trách anh cảm thấy cơ thể mình nặng như chì. Người thường thậm chí sẽ không thể động đậy cơ thể với tình trạng này.
Sung-in chỉ biết thở dài khi nhìn quang cảnh xung quanh. Tất cả những gì anh có thể thấy là xác quái vật, chúng chất đống như những ngọn núi hùng vĩ. Đây chính là kiệt tác có một không hai của anh.
-Bịnh bịch
Những tiếng dậm có thể được nghe thấy ở đằng xa, và một trong số chúng khá là quen thuộc với anh.
“Bọn bay nhanh phết đấy” anh mỉa mai.
Chúng hẳn đã để ý đến cuộc chiến, nhưng chúng vẫn cố ý đến muộn. Sự chậm trễ có chủ đích này có thể là một phần trong kế hoạch nhằm tiêu diệt anh một lần và mãi mãi. Điều đó tức là tất cả những con quái vật này chỉ đơn giản là tốt thí.
Đây là kết thúc. Khoảnh khắc này sẽ là lần cuối cùng anh chiến đấu, nhưng cốt cuộc thì nó cũng chẳng tệ như anh đã nghĩ.
Lý do thì quá đỗi hiển nhiên. Chống cự chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Bây giờ...” Sung-in ngồi dậy từ đống xác quái vật. ”Thật là một ngày tuyệt vời để chết”
* * *
Anh hùng.
Đó là cái tên thứ 2 của Sung-in. Danh hiệu này xuất phát từ năng lực của anh ấy, nó giúp anh tăng sát thương vật lý và phép thuật lên 20%, cũng như giảm sát thương phải nhận đi 20%.
Tuy nhiên, đó không phải là biệt danh duy nhất của Sung-in.
“Sức mạnh phép thuật cấp 9? Thực sự có một [Người thức tỉnh] diệu kỳ như vậy sao?”
“Nếu là một người như cậu ấy thì có thể đấy”
“Điều đó có thể hợp lý. Không, nó nhất định phải hoàn toàn hợp lý”
“Bạn có nghĩ rằng anh ấy có thể khôi phục lại thế giới không?”
Sung-in đã nghe những lời tương tự như thế nhiều lần rồi.
Lúc ấy, anh chưa hề biết chúng có ý nghĩa gì. Không, anh thừa biết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng chỉ là anh không thể hiểu nổi.
Họ mưu cầu rất nhiều thứ từ anh.
Họ nói: “Sung-in, bạn là hi vọng của chúng tôi”
“Con có biết anh hùng là gì không? Đó là người có thể cứu thế giới. Con nên coi bản thân là một anh hùng. Con hiểu ý của mẹ chứ?” Đó là những gì mẹ anh căn dặn.
Anh là một người con ngoan và cũng có lúc, tự coi mình là một người hùng.
“Cậu chính là anh hùng”
“Làm ơn, làm ơn hãy cứu lấy thế giời này”
“Ông Kim, ông người duy nhất có thể cứu thế giới”
Anh hùng, anh hùng, anh hùng... Thứ chó chết này gần như khiến anh phát điên. Đừng gọi tôi như thế nữa. Các người không cảm thấy chán ngấy từ đó sao?
Khoảng 40 năm trước, khi quái vật lần đầu xuất hiện. Nhiều [Người thức tỉnh] giống như anh đã trở thành những anh hùng vì họ có thể chiến đấu với quái vật. Tuy nhiên, quái vật thì có thừa mà anh hùng thì có hạn. Vậy nên mọi người cần một người hùng mạnh mẽ hơn, và Sung-in là một trong số đó.
“Anh hùng cái con khỉ”
Anh ta ngã xuống đất và ngước lên, nhưng anh chỉ thấy một bầu trời tối đen, u ám. Tầm nhìn của anh ta mờ dần.
Fafnir. Một anh hùng cổ đại, hay một con rồng đã bị Sigurd chặt đầu.
Nhưng Fafnir trước mặt anh lúc này chính là biệt danh của một gã khổng lồ đầu rồng, kẻ đã giết rất nhiều anh hùng loài người. Trận chiến đã nghiêng hoàn toàn về phía của lũ quái vật. Đến cả Sung-in cũng đã phải chiến đấu với gã to xác này trong suốt 3 năm vừa qua, anh ấy cũng thường xuyên phải rút lui giữa chừng. Suy cho cùng, Fafnir không phải là một kẻ thù dễ nhai.
“Mặc dù ngươi là kẻ thù của ta, nhưng ta phải thừa nhận sức mạnh của người cũng không phải dạng vừa” Fafnir nói.
Điều đó không thực sự đáng ngạc nhiên. Đối với một con quái vật như Fafnir, bất cứ điều gì hắn có thể làm đều khá hiển nhiên. Hắn đã gần chạm tới ngưỡng sức mạnh của một á thần; khả năng thông thạo tiếng Hàn chẳng là gì so với mớ năng lực khác của hắn.
“Khốn kiếp....thật vớ vẩn” Sung-in chửi rủa. “Đến cả ngươi cũng coi ta là một anh hùng?”
“Ngươi nghiễm nhiên là một anh hùng. Ngươi xứng đáng với danh hiệu đó hơn ai hết, kể cả khi nó không thuộc về ngươi”
Một anh hùng được tạo nên từ mong muốn của những người xung quanh? Hắn cứ làm như mình là toàn tri. Dĩ nhiên, Fafnir biết về Sung-in, vì hắn hẳn đã theo dõi cậu chàng kể từ lần đầu hai người chiến đấu.
Nhưng việc đó không giống với giống loài của hắn. Điều đó không giống với một con quái vật vô tri.
“Ngươi là kẻ sống sót cuối cùng”
Hai từ cuối cùng trong câu nói của Fafnir đã tóm gọn tất cả mọi chuyện, tất thảy mọi người đều đã bị giết.
Trong những năm vừa qua, chẳng có có ai khác ngoài Sung-in. Anh ấy đã luôn chiến đấu một mình. Và kết quả là một chuồng không thể có hai hổ.
Fafnir đã phá hủy cả thế giới. Sung-in cũng đã sống đúng với cái tên của mình.
{Tôi thà chết cùng Fafnir và giết càng nhiều quái vật càng tốt. Rốt cuộc thì còn ý nghĩa gì khi phải sống trong một thế giới đã điêu tàn?}
Tuy nhiên....
“Đây là tất cả những gì tôi có lúc này" Sung-in gượng cười trước tình trạng đáng thương của mình.
Fafnir mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Hắn cũng không có bất kỳ một yếu điểm nào. Ngoài ra, sau lưng hắn vẫn còn hàng tỷ con quái vật đang chờ, và Sung-in thì hoàn toàn đơn độc. Như thể tình hình chưa đủ tệ, Fafnir dường như còn không chịu ra mặt cho đến khi Sung-in chủ động di chuyển trước.
Kể cả khi [Độ mệt mỏi] của anh ta là 0 thì anh vẫn sẽ phải chật vật để giành chiến thắng.
Fafnir cuối cùng há cái miệng khổng lồ của mình ra.
“Bằng cách ăn tươi nuốt sống ngươi, ta sẽ thành công nuốt chửng hoàn toàn thế giới này"
Một câu chuyện về một người hùng tiêu diệt con quái vật tàn ác và cứu thế giới. Cái kết có hậu như vậy đơn giản là không thực tế.
“Vậy về cơ bản, ý ngươi là ta sẽ không bao giờ trở thành anh hùng, nhỉ?”
Crack-[note60579]