Có tổng cộng 6 con tất cả, Su-hyeun hơi gật đầu sau khi kiểm kê lại quân số của lũ rắn con.
Những con rắn con có kích thước cơ thể của một người đàn ông bình thường. Mặc dù đây vẫn mới là thời kỳ sinh trưởng của rắn, tương đương với tuổi vị thành của con người, nhưng chúng đã sở hữu kích thước của một con trăn Anacoda. Lũ rẵn con này vẫn sẽ tiếp tục việc lột xác và phát triển trong vài tháng tới, cũng là lúc thời kì sinh trưởng của chúng kết thúc.
Rắn săn mồi trưởng thành thường sẽ tiến vào trạng thái ngủ nghỉ và tiêu hóa sau khi đánh chén một bữa, cho dù là ăn nhẹ hay no nê. Ngược lại, rắn săn mồi con háu ăn hơn rất nhiều và cũng chỉ ngủ sau khi ăn no hoàn toàn.
Xì xì—
Sáu con rắn nhe răng đe dọa khi chúng cảnh giác tiến đến gần Su-hyeun. Mặc dù chúng vẫn chỉ là rắn con, nhưng kích thước của chúng vẫn đủ đáng sợ để dọa chết khiếp những trai tráng khỏe mạnh. Nhưng…
“Câm”
Xì xì, xì xì—
Su-hyeun lại nói với giọng trầm, tiến về phía lũ rắn. Trông anh ta ngầu tới mức những người đằng sau có thể thấy rõ một luồng hắc khi cũng như nhạc nền phát ra từ mỗi bước đi.
“Tao nói...câm miệng lại”
Gu, guuu—
Hang động rộng lớn bắt rung chuyển đồng bộ theo mỗi bước chân của Su-hyeun, không chỉ có những thanh niên kia, mà ngay cả những con rắn nhỏ cũng đang trở nên nao núng, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đùng đùng—
Từ điểm nhìn của lũ rắn, một tên con người nhỏ bé với đôi mắt sáng như sao đêm, tí tách lửa điện đang dồn chúng vào chân tường. Trong mắt của những chàng trai đằng sau, Su-hyeun trông còn giống một con quái vật hơn những con quái vật chân chính.
{C-cái quái gì vậy}
Họ đã biết rằng Su-hyeun không phải là một người có lai lịch bình thường sau khi chứng kiến cái xác to tổ bố của con Rắn săn mồi bị chọc một lỗ qua đầu.
{Anh ta có còn là một con người không vậy}
Làm thế quái nào mà một người trần mắt thịt có thể áp đảo những con quái vật chỉ bằng khí tức? Điều đó chỉ đơn giản là vô lý. Chưa nói đến con trưởng thành, chỉ một trong 6 con rắn này thôi cũng đủ để tàn sát tất cả dân làng, biến ngôi làng thành hư vô.
“T-tại sao anh lại dắt chúng tôi xuống đây? Anh nghĩ chúng tôi có thể làm được cái quái gì trước chúng?”
Su-hyeun im lặng, nhưng khuôn miệng của anh ta thì lại hơi nhếch lên, nhìn nham hiểm vô cùng.
“Không thể nào…”
Sự hoài nghi hiện rõ trong mắt những chàng trai trẻ. Lễ vật, đó là 2 từ mà đã luôn gắn liền với dân làng trong suốt một thời gian dài. Nếu lễ vật là khởi đầu của mọi đau thương, thì cũng có khả năng nó chính là tiếng súng chấm dứt tất cả. Dù biết rằng thế giới đang tiến gần đến sự hủy diệt, và cái chết của họ đã được ấn định sẵn từ thuở lọt lòng, nhưng không phải ai cũng có thể sẵn sàng hi sinh vì một mục đích chung. Biết sao được, con người vẫn luôn là những sinh vật ham sống sợ chết mà.
“Sợ phải hi sinh à? Đừng lo, kể cả khi tất cả các bạn đều vào bụng mấy con rắn này thì cũng chẳng đủ để cho chúng no đâu, vậy nên cách đó về cơ bản là vô dụng. Thay vào đó, việc của các bạn là thuần hóa và huấn luyện chúng” Su-hyeun lắc đầu và nói trong khi nhìn những chàng trai trẻ.
"Cái gì?"
“Huấn luyện á?”
Su-hyeun bắt đầu giải thích khi anh thấy những chàng trai chớp mắt ngơ ngác.
“Rắn săn mồi có 2 tập tính, một là ngủ sau khi ăn, và hai là người cho ăn rắn ăn sẽ luôn được an toàn trước nanh vuốt của chúng. Nhưng lũ rắn con thì lại có thêm một cái nữa. Nói chính xác hơn, nó là một đặc điểm cố hữu của hầu như mọi đứa trẻ”
“Đừng bảo là…” Nghe xong lời giải thích này, bọn họ hẳn đã phần nào hiểu được cách để cứu cả ngôi làng. Su-hyeun cũng gật đầu như một lời xác nhận
“Chuẩn không cần chỉnh, tôi đã giết mẹ của chúng, vậy nên các bạn sẽ phải thay thế vị trí đó”
Nói cách khác, Su-hyeun muốn đề xuất việc những dân làng có thể thuần hóa những con rắn và nuôi chúng lớn. Nhưng từ kế hoạch này lại nảy sinh ra một vấn đề khác, và những chàng trai cũng nhận thức được trở ngại to lớn này.
“Thuần hóa quái vật… nghĩa là dân làng sẽ phải một lần nữa…”
“Tại sao các bạn lại nghĩ rằng Rắn săn mồi chỉ ăn con người?”
"Cái gì?"
“Rắn săn mồi là một loài bậc cao trong chuỗi thức ăn, và những kẻ mạnh sẽ thường có nhiều lựa chọn hơn, thịt người chi là một trong hàng trăm món có trên menu. Và...”
“A-anh đang đề xuất cho bọn chúng ăn quái vật bên ngoài làng à?”
Một anh chàng có vẻ thông minh sáng dạ đã ngay lập tức hiểu được ý tưởng của Su-hyeun, nhưng theo sau đó vẫn là những lời nghi hoặc và phản đối.
“Không thể nào! Làm sao chúng ta có thể…”
"Đúng vậy! Việc săn bắt là quá rủi ro, xin anh hãy xem xét lại"
“Ai bảo mấy người phải đi săn?”
“…Cái gì?”
Một lần nữa, những ánh mắt khó hiểu lại hướng về phía của Su-hyeun. Thở dài một cái, Su-hyeun thực sự bắt đầu suy nghĩ tới chuyện đăng kí một khóa học 'Làm chủ cuộc đối thoại cho người thành công' hoặc một cái gì đó đại loại như thế. Anh vẫn chưa làm quen được với cách nói chuyện hơi tí là sợ, hơi tí là ngơ ngác của mấy đấng nam nhi này.
“Tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm săn quái, các bạn chỉ việc cho rắn ăn thôi”
Ắt hẳn có một lý do tại sao thử thách lại lấy mốc thời gian vào lúc những con non đã bước vào thời kỳ sinh trưởng mạnh mẽ nhất. Su-hyeun đã nhận thấy sự sắp xếp có chủ đích này và quyết định sử dụng mánh khóe để gián tiếp giảm độ khó.
Tháp đôi khi sẽ đưa ra những nhiệm vụ cực kỳ khó khăn và hóc búa. Điển hình chính là thứ mà Su-hyeun đang trải qua, yêu cầu thì mờ mịt, gần như không có một sợi dây nào liên kết các sự kiện lại với nhau. Các Awakener sẽ bị hệ thống giăng bẫy, liên tục dấn thân vào khu rừng, diệt quái, tìm manh mối, để rồi chẳng đạt được gì, tất cả những hoạt động này rồi sẽ trở thành một vòng lặp. Những yếu tố này đã vô hình chung tạo ra một thử thách có tính chất gần như vô tận, đó chính là sự đáng sợ của những thử thách kiểu này.
Cách duy nhất để vượt qua thử thách sẽ chỉ là điều tra và dựa vào vận may. Tất nhiên, cũng tồn tại những mẹo như lấy tiền đè người của Su-hyeun, hoặc Awakener cần phải có vốn hiểu biết rộng về quái vật học.
Tóm lại, kế hoạch của Su-hyeun là: Giết rắn mẹ, tha rắn con, tố cáo trưởng làng, dân làng chiếm vị trí của rắn mẹ, rắn con trở thành công cụ bảo vệ làng.
Một kế hoạch lố bịch như vậy có lẽ thậm chí sẽ bị vứt xó ngay từ khâu ý tưởng. Nhưng Su-hyeun lại đã có thể hoàn thành ít nhất 80% kế hoạch chỉ sau một đêm chuẩn bị.
[Tiến trình: 30%]
[Bạn có muốn hoàn thành thử thách ngay không?]
Đây là những thông điệp xuất hiện trong đầu Su-hyeun khi anh giết Rắn săn mồi và đề nghị khai tử trưởng làng. Chúng là một kiểu thông báo khác so với những cái mà anh thường nhận từ tầng 1 tới giờ. Nó không nói rằng thử thách đã được hoàn thành, mà thay vào đó cho anh lựa chọn tự mình kết thúc.
Đối phó với trưởng làng và Rắn săn mồi có phải là yêu cầu tối thiểu để hoàn thành nhiệm vụ không?
Thử thách có vẻ vô trách nghiệm hơn anh tưởng. Thế này có khác nào đem con bỏ chợ không chứ?
Su-hyeun không thể coi những gì tôi đã làm cho đến nay là giải cứu ngôi làng. Sự tồn vong của ngôi làng đã được định sẵn khi trưởng làng qua đời và họ mất đi sự bảo hộ của Rắn săn mồi. Rõ ràng là một đợt quái vật từ trong rừng sẽ sớm tấn công họ thôi.
Mặc dù không biết khi nào thì điều đó sẽ xảy ra, nhưng ít nhất thì anh biết là câu này không nên được chia ở thì tương lai đơn, mà nên là tương lai gần.
“Tiến trình 30%” chắc chắn có nghĩa là ngôi làng vẫn chưa được an toàn trước các mối nguy.
Từ giờ trở đi, Su-hyeun phải tìm cách bảo vệ ngôi làng và nâng cao thành tích của mình.
Đó là một phần mục đích tồn tại của những con rắn non… Điểm mấu chốt là cách anh ấy sử dụng phần đó.
Sẽ không thể hoàn thành 100% nhiệm vụ nếu không biết về tập tính của Rắn săn mồi, Su-hyeun đã đi đến kết luận đó sau khi xem xét kĩ tất cả các manh mối.
Lúc này đã là buổi tối, nhưng không phải là một buổi tối do tính chất luân phiên ngày đêm, mà là do sự che phủ của những đám mây đen. Thế giới này đã không còn khái niệm về ban ngày hay hoàng hôn nữa rồi, vì nó là một thế giới sắp sụp đổ.
{Đã lâu rồi mình không làm daddy}
Su-hyeun lẩm bẩm sau khi bước ra khỏi làng. Lãnh thổ của Rắn săn mồi sẽ được duy trì trong khoảng nửa tháng.
Con Rắn săn mồi đánh dấu lãnh thổ của nó bằng chất dịch tiết ra từ miệng, và mùi hôi thối khiến những con quái vật yếu hơn tránh xa. Theo dân làng, lãnh thổ chỉ tồn tại nhiều nhất là 2 tuần nữa. Anh ta phải huấn luyện những con rắn non trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó đó.
“Sáu con…”
Mỗi ngày một con, thế cho đơn giản
“Tôi sẽ lại phải cần cù bù siêng năng trong một thời gian đây”
Bước, bước—
Su-hyeon dừng lại, quan sát xung quanh:
“Cảm ơn vì đã giúp tao tiết kiệm thời gian và công sức nhé”
Grrr—
Ngay khi bước ra khỏi lãnh thổ, anh đã phát hiện ra một số dấu hiệu của quái vật.
“Nếu quái cứ tự tìm đến thì nhanh thôi”
Anh ta không cần phải tìm kiếm quái vật. Chúng luôn ẩn núp quanh lãnh thổ của loài rắn săn mồi, nhắm vào những người có ý định rời làng.
"Chỗ này nhiều máu này, thích thì nhào vô”
[Bạn đã sử dụng kỹ năng Nhảy]
Dậm chân, dậm chân—!
Những con quái vật đang thèm khát Su-hyeun lao về phía trước mà không biết là chúng đang ở rất gần cửa tử rồi.
Kèn, kèn!
Su-hyeun nắm chặt thanh kiếm và ngọn giáo trong tay. Cùng lúc đó, anh nhảy về phía trước.
Xìììì—!
Xoẹt!
Cơ thể của một con quái vật với khuôn mặt của một con sói khổng lồ bị chém đôi. Sau khi tránh những con quái vật đang lao tới bằng Nhảy, anh ta lại thi triển Nhảy lên không trung một lần nữa.
Anh ta đã nhảy tổng cộng hai lần. Khi thông thạo của kỹ năng tăng lên, số lần anh ta có thể spam cũng tăng lên.
“Húp—”
Su-hyeon nhìn xuống khi cơ thể của anh đang bắt đầu rơi xuống từ trên không, anh khóa chặt một con quái ngẫu nhiên, lặng lẽ tuyên án tử cho nó.
Ầm ầm—!
Vù vù—!
Su-hyeon ưỡn ngực và ném giáo, cơ thể anh ngay lập tức khon lại thành một hình vòng cung.
Plat—!
Trái tim của con quái vật nhện khổng lồ đã bị xuyên thủng. Anh quyết định chọn con nhện là vì nó có khả năng tiết ra nọc độc gây suy yếu và tê liệt.
Hù ù ù—!
Thí sinh tiếp theo là một con quái vật với nhân dạng dạng yêu tinh trong suốt. Nó vật cơ thể của Su-hyeun và phát ra một luồng năng lượng đen. Đó là loại lời nguyền có thể rút cạn sự sống và tăng tốc quá trình lão hóa của một người.
Vù vù—
Khoảnh khắc đó, mũi kiếm của Su-hyeun đột ngột bị một ngọn lửa xanh không biết từ đâu nuốt chửng.
[Kỹ năng Lửa thiêng đã được kích hoạt]
Hả—!
Chém—!
Thanh kiếm của Su-hyeun không chỉ phân tán luồng hắc khí mà còn chém trúng vào con yêu tinh vô hình.
Thấy được sự kinh hoàng của ngọn lửa, lũ quái vật hơi do dự một chút.
Chúng tập trung vào ngọn lửa đang bao trùm thanh kiếm. Su-hyeun cũng theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm của kĩ năng anh mới học.
Đúng lúc đó, đám quái vật bắt đầu định rút lui, nhưng Su-hyeun nào cho.
“Cứ từ từ đã nào, ở lại chơi cho vui”
[Kỹ năng Khiêu khích đã được kích hoạt]
Một lần nữa, Su-hyeun khiến lũ quái vật quay lại.
“Chúng mày mà đi là tao sẽ buồn lắm đấy”
Lửa
Su-hyeun đã nhận được phần thưởng đó ở tầng tám. Su-hyeun đã chọn không học quá nhiều kỹ năng. Nếu các kỹ năng không được sử dụng đúng lúc và đúng chỗ, anh ấy nghĩ rằng việc có được chúng cũng sẽ vô nghĩa. Vì vậy, Su-hyeun đã chọn tập trung vào việc học các kỹ năng hữu ích nhất.
Nhảy và Khiêu khích là những kỹ năng được sử dụng nhiều nhất bởi những Magical Awakener và cũng đã được chứng minh là công hiệu rất tốt cũng như rất đa dụng. Và trong số đó, Lửa thiêng là kĩ năng mà Su-hyeun ưng ý nhất.
[Lửa thiêng]
-Cấp độ ma thuật: 4.
-Cấp độ: 1
-Thông thạo: 15,5%.
-Nó có thể gây ra vết thương chí mạng cho kẻ địch hệ bóng tối và sức mạnh của nó được xác định bởi cấp độ ma thuật.
Đây là một kỹ năng phụ thuộc vào cấp độ như Thiên biến vạn hóa. Đặc biệt, nó chính là thiên địch của những kẻ mang thuộc tính bóng tối. Có một số kẻ thù ở dạng linh hồn sẽ không bị tổn thương bởi các đòn tấn công vật lý, và cách duy nhất để đả thương chúng chính là ma thuật.
Chắc chắn đây là kỹ năng cực mạnh về sức công phá. Đánh giá của Su-hyeun về Lửa thiêng khá là cao. Trong số tất cả các kỹ năng hàng đầu mà Su-hyeun từng thấy, việc đánh giá cao kỹ năng Lửa thiêng như vậy có nghĩa là nó khá đặc biệt.
Bên cạnh việc nó tiêu hao nhiều Mana để kích hoạt, nó còn đặt áp lực lên thể lực của chủ sở hữu.
Đúng thật là hơi quá khi sử dụng kĩ năng này lên những con quái nhỏ. Tuy nhiên, Su-hyeun đã quyết định dùng Lửa thiêng chỉ vì một lý do.
Ngoài lúc chiến đấu, khi nào tôi mới có thể nâng cao thông thạo của kĩ năng?