Với khuôn mặt đầy nếp nhăn như một cái rẻ rách và đôi mắt chùng xuống, già làng ngật ngưỡng bước ra từ sau đám đông. Phong thái của ông có thê dễ dàng khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác, vì nhìn kiểu gì thì đó vẫn là một ông già hiền từ.
“Nghe nói có người cần tìm tôi, tôi có thể giúp gì cho cậu?” Trưởng làng cũng tỏ thái độ cảnh giác với Su-hyeun giống như những người dân làng khác.
“Tôi chỉ là một vị khách vãng lai cần tà túc trong làng vài ngày, không biết vị trưởng làng đây có thể rộng lượng một chút được không?”
“…Làm sao để chúng tôi có thể tin rằng cậu không có một động cơ nào khác?”
"Cái gì?"
“Cậu có lẽ đã hiểu cảnh ngộ của bọn tôi rồi, nghèo đói và rách nát, nếu cậu muốn cướp thì tất cả những gì cậu nhận được sẽ chỉ là vài cái răng thôi”
Su-hyeun dường như bị coi là một vị khách không mời mà đến để cướp bóc ngôi làng. Niềm tin là thứ quá hiếm hoi trong thế giới sắp tàn lụi này, những con người tội nghiệp chỉ có thể tự dựa vào nhau mà sống.
“Vậy nếu tôi thực sự là một tên cướp thì sao? Mọi người ở đây cũng chẳng có gì để mất cả. Tóm lại, tôi không muốn gì ngoài một nơi để ngủ, tôi cũng đã mang theo chút lương khô rồi nên mọi người không phải lo”
"…Thật à?"
Mắt của trưởng làng sáng lên khi nghe đến từ lương khô.
Su-hyeun gật đầu, trả lời: "À, chúng ta cũng có thể thực hiện một giao dịch với đống thức ăn này, tôi có chỗ ở, và các bạn có thức ăn, được chứ?"
“Quái vật sẽ không bao đến làng chúng ta!” một cô bé hét lên phản đối.
Thấy Su-hyeun liếc mắt về phía mình, mẹ đứa trẻ ôm chặt lấy bé gái vào lòng như muốn giấu nhẹm cô bé đi. Sau đó, trưởng làng lên tiếng.
"Nếu vậy thì được. Có một vài ngôi nhà trống ở bên kia, cậu có thoải mái chọn một trong số chúng. Còn về thức ăn thì..."
"Tiền chao cháo múc"
"…Cảm ơn"
Lương thực là một trong những vấn đề cơ bản nhất, nhưng cũng là nghiêm trọng nhất trong một thế giới đang cận về với tận thế. Rất may, ngôi làng này vẫn chưa bị đẩy đến giai đoạn cùng đường tuyệt lộ, nơi con người sẵn sàng ăn thịt đồng loại chỉ để sống sót thêm vài ngày. Nhưng sớm thôi, khi nguồn lương thực dự trự bắt đầu cạn kiệt, và đất đai cũng dần mất đi sự màu mỡ vốn có, thảm cảnh đó sẽ sớm xảy ra.
Su-hyeun nhìn chằm chằm vào đứa trẻ vừa hét lên. Lũ quái vật không đến, tuyên bố này, đặt trong bối cảnh của thế giới này, không hề phù hợp một tí nào cả.
Khi Su-hyeun đang chìm đắm trong suy nghĩ, trưởng làng quay lại và nói, "Theo tôi, cậu cũng mệt rồi đúng không? Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé"
“A, cảm ơn.” Su-hyeun hơi khom người xuống tỏ vẻ biết ơn, theo chân trưởng thôn. Đầu óc anh vẫn đang quay mòng mòng trong sự bất an.
***
Nơi mà trưởng thôn dẫn anh thậm chí không thể được coi như một ngôi nhà hẳn hoi, gọi nó là một căn lều tồi tàn thì hợp lý hơn, Trên tường nhà cũng có thêm vài cái lỗ nho nhỏ, cùng với đó là thêm một mùi hương không được dễ chịu cho lắm. Quả là một nơi rất hợp lý để trú mưa tránh gió.
So sánh với căn nhà thảm hại này, căn hộ bán tầng hầm của anh có thể được coi như là một căn biệt thự. Su-hyeun tạm vứt túi của mình vào góc nhà. Anh lấy ra vài cái bánh mì, mấy túi hạt, thịt bò khô, mấy chai nước và thêm vài món ăn khác rồi vứt hết vào một chiếc túi. nhỏ
"Ah"
Khi thấy Su-hyeun bước ra khỏi nhà, đứa trẻ lúc nãy đã đứng đợi anh trước cửa từ thuở nào. Cô bé nhìn vẫn còn khá trẻ con, chắc chỉ khoảng sáu hoặc bảy tuổi. Ở một độ tuổi trẻ như vậy, đáng lẽ khuôn mặt của cô bé nên hồng hào, phúng phính. Nhưng dấu vết của sự đói nghèo đã hằn in trên đôi má hóp lại và khuôn hài bẩn thỉu đó, trông thảm thương vô cùng.
“Em cũng muốn ăn à?” Su-hyeun cúi xuống, anh cố hết sức để nặn ra một nụ cười ấm áp, thứ cuối cùng anh muốn nhận là sự sợ hãi vô cớ của một cô bé.
Cô bé nhìn chằm chằm vào túi thức ăn trong tay Su-hyeun với vẻ khao khát rồi gật đầu với một chút chần chừ.
"Vâng ạ"
Nghe thấy giọng nói thút thít, có khả năng làm tan chảy hàng triệu con tim của cô bé, Su-hyeun cười khẩy rồi nhẹ nhàng dúi vào tay cô một túi bánh mì nhân phô mai con bò cười[note61566].
Đang cân nhắc nên làm gì với số thức ăn còn lại thì Su-hyeun chợt nghe thấy một tiếng gầm thảng thốt cách đó không xa.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?!"
Trưởng làng đang hớt ha hớt hải chạy đến với vẻ mặt bất bình.
Tiếng hét của ông ta cao vút và to đến khó tin.
“Không phải cậu đã hứa với tôi rồi sao, hả hả?! Nếu tôi đưa cho anh một cái giường thì anh phải đưa thức ăn cho tôi!”
“Bé gái này không phải là người làng sao?” Su-hyeun hỏi với vẻ mặt sửng sốt.
“Nó thì biết cái mẹ gì?! Cậu đưa đồ ăn cho nó rồi nó ăn hết thì sao? Vậy chúng tôi ăn bằng cứt của con bé à? Cậu nói xem”
Đó là một câu nói không được vừa tai cho lắm, nhưng Su-hyeun cũng có thể thấu hiểu được phần nào nỗi lo của già làng. Đúng là cô bé vẫn còn quá là nhỏ mà đã phải lâm vào tình trạng khốn khó như thế này, có lẽ thứ duy nhất mà bé bận tâm sẽ chỉ là lấp đầy cái bụng đói của mình, chỉ một bữa no[note61567], và sau đó sẽ là sự tuyệt vọng khôn nguôi. Tuy nhiên…
Su-hyeon quay lại và dịu dàng dỗ dành: “Không sau đâu, đừng khóc”
Anh xoa đầu cô bé đang khóc thút thít và đưa bó thức ăn về phía trưởng làng.
“Đây, như lời hứa”
“Ừm, xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi, mong cậu đừng để bụng”
Trưởng làng tiến đến chỗ Su-hyeun và cầm lấy cái túi đầy ụ. Vừa lấy được cái túi, ông ta đã vội vã banh miệng túi ra rồi cười khoái chí khi thấy đống thức ăn bên trong. Su-hyeun cũng chỉ biết lắc đầu khi thấy cảnh này, cái đói đã làm con người ta bán rẻ phẩm giá của chính mình, quả thật là muốn nhặt miếng ăn lên thì phải hạ nhân cách xuống. Câu nói này vẫn luôn đúng dù là trong nạn đói năm 1945 hay là bây giờ.
"Chuyện cũng đã rồi, giờ ông có thể rời đi chứ?"
“Ừm, ừm.” Trưởng thôn bước đi, ho khan vài tiếng, cô bé rất nhanh đã khóc òa lên.
Lúc này, mẹ cô bé bước nhanh tới và ôm chầm lấy cô vào lòng, thì thầm vào tai:
“Không sao đâu con, có mẹ ở đây rồi. Và cũng đừng giận trưởng làng nhé”
Dường như bà đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ trước đó khi đang đi tìm con gái. Người mẹ nhìn về hướng trưởng làng rời đi và nói.
“Trưởng làng đã tuổi cao sức yếu rồi mà vẫn tiếp tục phải lo nghĩ cho làng. Sự cống hiến không ngơi nghỉ của ông ấy đã cứu sống khá nhiều người…. Và tôi cũng tin rằng ông ấy còn có suy tính gì khác nữa”
“Ý cô là ông ta chu đáo tới nỗi không thể chia sẻ nổi một miếng bánh mì à?”
"Vâng, tôi...không, chúng tôi tin là vậy." Giọng cô ấy hơi run rẩy ở cuối câu. Ngôi làng này còn tồn tại quá nhiều uẩn khúc mà anh chưa thể giải đáp, và hầu hết mọi thứ đều xoay quanh vị trưởng làng đó. Chuyện gì đã xảy ra với thế giới này? Tại sao dân làng lại kính sợ ông lão đó tới như vậy? Có thật sự là vì họ trân trọng những cống hiến của ông ta không? Và quan trọng nhất, trưởng làng đang có âm mưu gì?
Dòng suy nghĩ của anh không kéo dài được lâu. Su-hyeon lấy ra một miếng bánh mì khác và đưa cho bé gái vẫn đang không ngừng nấc lên. "Đây, em cứ cầm lấy nhé, không cần phải e sợ đâu"
Mẹ của đứa trẻ giật mình.
“C...có ổn không? Nếu lỡ trưởng thôn phát hiện ra thì sao…”
“Đừng lo lắng, tôi đã lấy nó từ khẩu phần ăn của mình, nên trưởng làng không thể phàn nàn được đâu”
"Nhưng vẫn…"
“Nếu như cô còn cảm thấy không an tâm thì cứ nhận đi, trưởng thôn không thể nói gì được nếu người lớn nhận món này, phải không?”
Cho dù đưa cho đứa trẻ hay cho người mẹ, cô bé vẫn sẽ được ăn. Su-hyeun nhét miếng bánh mì vào bàn tay nhỏ nhắn đó. Su-hyeun lại xoa đầu cô bé và đứng dậy.
Khi đi dạo quanh làng, Su-hyeun nhìn người mẹ đang nạt con mình. Cảm giác thật kỳ lạ.
Thoạt nhìn thì dân làng rất tôn trọng già làng, nhưng khi anh quan sát kĩ ánh mắt của người mẹ lúc đó, trong đôi mắt ấy còn có một thứ gì đó hơn là kính trọng, giống như là sự sợ hãi. Không phải là cô không bất bình về những lời gắt gỏng của thằng khọm già với đứa con bé bỏng của mình, mà là cô không thể biểu lộ điều đó ra ngoài. Như thể trưởng làng là một cái xương cá mắc trong cổ hong.
{Tôi cần phải điều tra một chút}
Bảo vệ ngôi làng và sống sót. Mục tiêu của thử thách vẫn còn quá là mơ hồ, tất cả những gì anh có thể làm là chậm rãi mò mẫm đường đi trong làn sương của sự bí ẩn.
* * *
Có khá nhiều ý kiến trái chiều về dân làng trong số những người đã tham gia thử thách.
Một số người nói rằng họ giống như một chương trình giả lập được tạo ra cho mỗi tầng của thử thách, giống như những NPC trong game nhập vai. Lý do là là dân làng dường như luôn ở một trạng thái bất cần đời, dù đã có bao nhiêu người đến và đi, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.
Một số người khác thì lại tin vào điều ngược lại, lý luận rằng rất có thể Tháp thử thách đã lấy nguyên mẫu của những người thực sự tồn tại và sao chép mọi hoạt động, suy nghĩ cũng như tính cách của những người đó, sau đó đơn giản là lắp lại vào thử thách theo thời gian thực. Nói cách khác, họ tin rằng ngôi làng là thật, những người bên trong ngôi làng cũng là thật nốt, chỉ là tháp đã tạo ra nhiều bản sao khác nhau để phù hợp cho nhiều Awakener.
Quả thực… Su-hyeun nghĩ vậy trong khi nhìn quanh làng.
{Mình vẫn chưa thể đưa ra kết luận ngay được}
Biểu cảm, cách nói chuyện, lối sống và nền văn minh của dân làng có phải đều là bịa đặt không? Hay họ có tồn tại ở một nơi nào đó xa xôi không? Không có gì có thể chắc chắn được, nhưng Su-hyeun có thể khẳng định chắc nịch một điều rằng.
Ít nhất, họ đã và đang phản ứng dựa trên suy nghĩ và cảm xúc của họ. Vì vậy, anh ta sẽ phải đối xử với họ giống như mọi con người bình thường khác.
Su-hyeun đã cố gắng tìm hiểu về trưởng làng — ông ấy là người như thế nào, ông ấy đã sống cuộc đời mình như thế nào — nhưng phản ứng của dân làng trước những câu hỏi đó đều rất lạnh lùng.
"Sao cậu lại hỏi thế?"
“Anh có âm mưu gì đó phải không?”
“Đừng có mà làm hại trưởng thôn của chúng tôi, nếu không tôi sẽ—!”
Phản ứng của họ nhìn chung là không được đồng thuận cho lắm. Rất may, một người phụ nữ trung niên với vẻ phúc hậu vẫn chịu dành thời gian ra để trả lời thắc mắc của anh một cách đàng hoàng.
“Xin cậu hãy hiểu cho. Chúng tôi có phản ứng khó gần như vậy là vì làng thường xuyên bị người ngoài cướp bóc và áp bức. Tuy không biết được trưởng làng nghĩ gì, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi phải tiếp đón người ngoài”
Anh cũng đã đoán trước được về điều đó từ những lời chào hỏi sặc mùi nghi vấn của trưởng làng lúc mới đầu. Những ngôi làng nghèo nàn thế này luôn phải đối mặt với nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào. Về phần liệu những tên cướp có phải là các Awakener không? Su-hyeun thậm chí còn không mảy may nghĩ đến giả thuyết đó ngay từ đầu, thật quá rõ ràng là hầu hết mọi người đều sẽ chọn hướng tiếp cận thân thiện vì ngôi làng chính là điểm then chốt trong thử thách. Nhưng Su-hyeun lại tò mò về một điều khác.
“Tại sao mọi người lại tin tưởng trưởng làng đến vậy?”
“Bởi vì trưởng thôn chính là anh hùng trong mắt dân làng.” Mắt của Su-hyeun khẽ giật giật khi nghe thấy 2 từ 'anh hùng', chúng quen thuộc đến khó chịu.
“…Anh hùng? Ông ấy đã làm gì à?”
Su-hyeun lại tiếp tục tra hỏi. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra để khiến mọi người ở đây coi ông ta là anh hùng.
“À, về vấn đề đó thì chính tôi cũng không biết, vậy nên tôi không thể nói gì thêm” Ngay cả người phụ nữ ít cảnh giác nhất với Su-hyeun cũng lắc đầu và quay đi. Tâm trí Su-hyeun, vốn đã rối bời, lại càng mờ mịt hơn.
Anh hùng
Có một vài điều mà anh có thể suy ra nếu trưởng làng được gọi bằng danh hiệu đó: Trưởng thôn đã cứu dân làng khỏi một tai họa nào đó, và chắc hẳn phải thông qua một phương pháp cực đoan nào đó, ví dụ như oánh nhau chẳng hạn.
Nhưng càng đi sâu vào khúc mắc này hơn, lời cảnh báo của người gác cổng lại càng vang vọng trong tâm trí anh. Như vậy, chỉ có thể có 2 trường hợp.
Hoặc là người gác cổng bịp anh, hoặc là dân làng có mắt như mù. Chỉ có một trong hai khả năng, và Su-hyeun đang đặt cược vào khả năng thứ hai.
Không lâu sau, Su-hyeun lại bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm. Không còn thông tin nào khác mà anh có thể moi được từ dân làng. Hầu hết đã cùng phe với trưởng làng, chắc cũng chỉ có một vài người thấp cổ bé họng không dám lên tiếng. Anh cần phải thay đổi phương thức tìm kiếm thông tin.
{Đầu tiên, mình cần phải tìm hiểu…}
Anh ấy phải bảo vệ ngôi làng khỏi điều gì? Anh cần một câu trả lời cho câu hỏi đó trước.
Nhưng khi đang định rời khỏi cổng làng, một mùi hương nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi Su-hyeun… một mùi hương rất đỗi quen thuộc.
“Không thể nào”
Vừa ngửi thấy mùi đó, khuôn mặt Su-hyeun liền co rúm lại. Su-hyeun nhìn quanh, sự nghi ngờ trước đó của anh đã được ứng nghiệm rất nhah.
"…Khốn nạn thân tôi"
Su-hyeun đã trải qua quá nhiều đến mức anh đã nắm rõ được tường tận về sự biến chuyển của tâm lý con người khi họ lâm vào tình cảnh khốn cùng. Có một vài người sẽ vẫn chọn níu giữ một chút nhân phẩm cuối cùng, để phần con không lấn át hoàn toàn phần người, nhưng cũng có những kẻ sẵn sàng "ăn thịt" đồng loại theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
“Cẩn thận với trưởng làng” Câu nói ấy lại vang vọng trong đầu anh lần nữa.
{Tôi cần phải kiểm chứng điều này}
Không hiểu sao… Mắt Su-hyeun nheo lại khi anh nhìn về hướng phát ra cái mùi khó chịu đó. Đôi mắt anh tập trung đến lạ, như thể anh đã xác định được con mồi tiềm năng cho mình.
Cuộc săn vĩ đại, chính thức bắt đầu.