Mộc Hoa cảm nhận được một đống thịt to đùng đang đè lên cái bụng manh khảnh của cô, mắt từ từ mở, giọng cô mềm mại vang lên.
"Chị Ân Ân, sao em lại ở đây?"
Ân Ân là một trong những người giúp việc lâu năm ở đây, thân hình khỏe mạnh hơn cả đàn ông. Chị ngủ với tư thế như một con cò một chân giơ lên thẳng đè lên người cô muốn nín thở.
Đáp lại cô là sự im lặng đệm thêm tiếng ngáy văng vẳng của Ân Ân.
Mộc Hoa ngước đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã giờ sáng. Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Ân Ân dồn dập inh ỏi khiến cô muốn đinh tai nhức óc. Mộc Hoa ngồi phắt dậy, thuận tay lấy một cái chăn đi ra ngoài phòng khách.
Vốn dĩ đã an vị nằm trên Sophia mà ngủ, cô lại bị một người nâng lên đưa vào phòng ngủ.
Anh định là xuống dưới lầu uống một chút nước, nhưng đi được vài bước lại phát hiện cô nằm dưới đất.
Bước chân anh vững vàng, động tác ôm cô lên rất cẩn thận, nét mặt so với vừa rồi đã giãn ra, ôn nhu che chở.
Mộc Hoa khoa tay múa chân, cô tức giận mắng:" Bỏ ra đồ khốn!"
Vật nhỏ trong lòng mình quấy rối, anh chau mày, nét mặt căng cứng nhìn cô.
"Cô có thôi nháo hay không?"
Mộc Hoa trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tròn xoe nổi lên tầng hồng, cánh tay không để yên mà hung hăng đánh vào ngực anh.
"Bỏ tôi ra!"
"Tôi đưa cô vào phòng ngủ."
"Lâu như vậy tôi không có vào, hiện tại không hứng thú vào."
"Trước mặt tôi cô không có quyền muốn hay không. Cô đang mang con của tôi, nhở xảy ra việc gì với nó, tôi giết cô."
"Tôi không có, anh.. Buông ra." Cô về đây chỉ hơn ngày, làm gì có việc cô đang mang thai con anh. Nhanh như vậy sao? Anh coi cô là ngốc sao?
BỊCH!
Mộc Hoa bị anh buông tay, cả người ngã nhào xuống sàn nhà. Nhưng thật là không may mắn với cô, lúc cô lăn người ra mà té ngã, lại không cẩn thận được mình đang ở cầu thang lầu hai.
Lúc này, cô cảm nhận được đầu óc vô cùng trống rỗng, rất mơ hồ cảm giác có người ôm mình vào lòng, từng đọan, từng đoạn cầu thang được người đó che chắn bên trong nhưng cô biết rõ người bên ngoài mình rên rỉ đau đớn.