Sau ngày hôm đó đã hai tháng nay anh chưa từng xuất hiện trong nhà, cô dần thích ứng. Ngôi biệt thự ngoài việc có thêm năm giúp việc cũng không có khác mấy. Lâm quản gia đối xử cô rất tốt cũng không có đánh cô như trước. Hai tháng này trôi qua khá vui vẻ, bảo bối cô ra đời được hai tháng trông đã bụi bặm nhưng cô vẫn không thể mang con về, Tiểu Bảo vẫn ở bệnh viện. Hôm nay chính thức cô đón nhóc về nhà nên tâm trạng rất tốt.
Vừa xuống lầu, nét mặt cô liền khựng lại. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen tôn lên thân hình cân đối, người anh toát lên vẻ hung tợn, ngồi vắt chân lên ghế, mắt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt sắc lạnh.
"Xuống đây!"
Đây là lần đầu tiên hai người ăn sáng cùng nhau sau khi chia tay. Cô nhìn anh liền không nuốt nổi, anh thì ưu nhã ăn uống, bị cô nhìn hồi lâu anh đưa mắt lên liền hai mắt chạm vào nhau. Lăng Hạo đưa tay:"Qua đây."
Anh ôm cô vào lòng chặt đến nỗi có thể nghe tiếng đập của tim anh, cô vội vã đứng dậy, thất kinh trước đôi mắt cô độc của anh. Ánh ban mai chiếu vào khe cửa sổ lên gương mặt anh làm cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì, giọng anh vẫn âm trầm mang theo phần lạnh lẽo:" Cô đến bệnh viện?"
Hồi lâu sau cô mới mở miệng:"Ừm, tôi đón con về."
Anh cố nén để tâm bình tĩnh lại, đi đến gần cô. Cô chỉ cao đến ngực anh nên lúc này cô hoàn toàn bị anh đè ép, Lăng Hạo cúi đầu tay nắm chặt hông cô đặt cô lên bàn ăn, bàn tay nắm chặt cằm cô để mắt cô đối diện anh.
Cô hoảng sợ, lắc lắc đầu.
Trán cô nổi lên tầng mồ hôi, ánh mắt của anh đằng đằng sát khí khiến lưng cô lạnh toát, con ngươi màu đen của anh khiến cô tim đập chân run.
Anh đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười sâu thẩm.
"Tôi đi cùng cô."
"Không.. "
Anh lại nhìn cô khiến những gì muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
"Được, được rồi."
Mộc Hoa bế con ra ngoài, anh đi trước rất nhanh cô mãi mới đuổi kịp, bước chân cô nghe lộc cộc. Tiểu Bảo không nghe lời khóc lóc đòi sữa, anh nghe thấy bước chân liền sững lại sau đó đi có phần chậm lại.
"A.. A Tiểu Bảo ngoan, mẹ thương."
Anh đột nhiên quát lớn:"Đi nhanh lên, tôi còn đến công ti."
"Anh bế con giúp tôi, tôi đi vệ sinh. "
Lăng Hạo kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng cũng không lên tiếng gật đầu một cái miễng cưỡng. Anh bế Tiểu Bảo ánh mắt chán ghét, anh khó chịu hít sâu một hơi bế Tiểu Bảo trong tay lên xe chạy đi.
Mộc Hoa vừa vào phòng vệ sinh đã nghe tiếng bước chân truyền tới.
"Chị làm như vậy không sợ Lăng tổng biết sao?"
Quế Tây dặm thêm chút phấn lên, cười khẩy:"Hắn cũng lợi dụng tôi thôi, có điều tôi thích."
"Cô tự nhận mình là vợ Lăng tổng lại còn nói dối mang thai với hắn, cô không sợ hắn làm cô đóng băng trong giới showbiz sao?"
"Chỉ cô ta ngu ngốc mới tin thôi."
"Hừ. Nếu không phải cô bảo tôi làm giả bản xét nghiệm ADN làm sao tôi biết cô làm ra việc động trời này."
" Có Lăng Thiếu Đường và cả Lăng gia bảo đảm cho tôi, cũng tại ba cô ta ngu ngốc đi đánh ghen, con của mình mà tưởng vợ ngoại tình cuối cùng đi về thì gặp tai nạn."
"Cái gì? Không phải ba cô ta bị Lăng gia hại sao?"
"Lăng gia bị Mộc gia hại thì có, nếu không mẹ của Lăng Hạo cũng không chết sớm như vậy."
"Nói như vậy thì họ sớm đã không có quan hệ anh em. Cô ta mà biết được, cô xem như chết đó."
"Con cô ta trong bụng tôi còn giết được."
"Là cô đẩy cô ta?"
"Không nhờ vậy tôi có thể được như hôm nay sao?"
Thân thể Mộc Hoa cứng đờ, mi tâm nhíu chặt. Âm thanh Quế Tây không lớn chỉ vừa đủ nghe, cô khẽ lùi lại một bước ngồi phịch xuống.
Anh và cô không phải là anh em.
Cô hiểu lầm anh.
Cô còn nói dối anh là mang thai con người khác.
Cô còn hận anh, hận cha anh giết cha cô.
Cô có làm gì đi chăng nữa cũng không thể đổi lấy sự khó chịu trong lòng anh.
Vai cô run run, hai tay bưng kín mặt khóc, cố nén không để ra tiếng.