Hôm nay sau khi tan làm cô ghé qua một siêu thị mua một ít đồ và trái cây, trời đã tối. Sẵn tiện mua vài quyển sách cho bà bầu, bụng cô đã to đi lại có chút bất tiện, quyển sách có chút cao làm cô loay hoay mãi thì có người gọi cô từ phía sau.
"Mộc Hoa, em còn chưa về sau?"
Hắn là Tôn Dương, bác sĩ khám cho cô tối qua. Hôm qua cô bị động thai. Cô và Tôn Dương có gặp qua mấy lần đều sẵn tiện mà chào hỏi.
Cô mỉm cười, gật đầu.
"Tôi có vài quyển sách, mai tôi cho em được không? "
"Không cần đâu, tôi mua thêm là được rồi!"
Tôn Dương đối xử với cô khá tốt, cũng có thể thấy cô không ai săn sóc nên có chút quan tâm. Ở Hồ Nam này, cô duy chỉ có anh là người quen.
"À, tuần sau cô nhớ đến đúng giờ bụng cô nhô lên như vậy khoảng mười ngày nữa sẽ sinh rồi, còn nữa cô có thể gọi cho tôi."
"Cảm ơn anh, bác sĩ Tôn."- Siêu thị này ngược đường với nhà hắn, không hiểu sao lại hay đến chỗ này đến vậy.
Tôn Dương gãi đầu, tươi cười nhìn cô, ngừng lại mấy giây:"Sẵn tiện tôi đưa cô về nhà."
Cô mím môi, những chữ muốn nói cô đành nuốt vào bụng. Tôn Dương là con trai của thủ trưởng Tôn, địa vị ở Hồ Nam khá lớn mỗi ngày đều đưa cô về nhà khiến mọi người nhìn cô có chút khác, chị của hắn cũng ở chung cư cô, hơn nữa là sát vách cô. Những ngày này, cả chung cư đều nghĩ cô và anh là một đôi.
"Anh có thể vào uống trà không? "
Mộc Hoa nhìn Tôn Dương thoải mái gật đầu một cái sau đó mở cửa nghiêng mình mời anh đi vào.
Thế nhưng vừa bước vào cửa, Tôn Dương lại kéo lấy tay cô đè cô lên tường, Mộc Hoa không thoải mái nhíu mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:"Bác sĩ Tôn, xin tự trọng. "
Bốp Bốp Bốp
Cô định đẩy Tôn Dương ra, nhưng lại phát hiện Lăng Hạo đang từ phòng ngủ đi ra mang theo nụ cười lạnh nhạt. Vẻ mặt hắn thật đáng sợ, mắt nhìn theo tay Tôn Dương đã đỏ lên đằng đằng sát khí. Mộc Hoa cảm thấy lạnh cả sống lưng, đưa tay đẩy Tôn Dương ra, ánh mắt có chút sợ, tay vì run rẩy mà làm rớt túi trái cây xuống đất. Giống như bị anh bắt giang.
Mộc Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp a ấp úng:"Sao anh lại đến đây, ai cho phép vào nhà tôi!"
Lăng Hạo nhìn cô ánh mắt nóng rực, bây giờ cô mới phát hiện anh đã gầy đi rất nhiều, anh hao tâm tổn lực tổn thương cô nên không thể ăn ngủ ngon sao?
Không được, cô phải bảo vệ con của mình.
"Mời anh về cho."- Cô nuốt ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Lăng Hạo.
Anh vẫn cười, nụ cười chua xót, nhìn bụng cô lên cao, anh vẫn cười, cười đến thương tâm, bao nhiêu phẫn nộ, đau lòng cô đều không thấy rõ chỉ ôm chặt lấy bụng mình kiên trì bảo vệ.
"Anh định làm gì?"- Lăng Hạo bước đến gần cô, kéo cô vào lòng, chằm chằm nhìn vào bụng cô:" Con của ai? "
Toàn thân cô run lên, nước mắt trào ra, môi tái nhợt.
Tôn Dương lúc này kéo Lăng Hạo ra, hung hăn đấm vào mặt Lăng Hạo. Anh không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì nhưng mỗi lần nhắc đến cha đứa bé cô đều hoảng sợ.
"Con của tôi! Con của tôi đấy!"- Tôn Dương rống lên, lại đấm anh thêm một cú.
Ánh mắt Lăng Hạo nổi lên tầng sương mù, nhìn Tôn Dương:"Của cậu?"
"Của tôi!"
Lăng Hạo giật giật môi, móng tay bấm chặt nổi lên tầng trắng bệch, kéo chân đạp một cước lên bụng Tôn Dương làm hắn ngả rạp xuống đất.
Đêm khuya có chút lạnh.
Lăng Hạo ngồi lên bụng Tôn Dương hung hăn hét lên đấm liên tục vào mặt hắn, mặt Tần Dương rất trắng bị máu vẩy lên đỏ chói mắt.
Hai người giằng co hồi lâu, mùi máu tanh xộc khắp phòng. Bây giờ mới phát hiện, cô bị ngất xỉu, máu từ chân từ từ chảy xuống.