Thư kí Trịnh bước vào phòng cầm văn kiện chờ Lăng Hạo kí tên phê duyệt, nhưng ba mươi phúc trôi qua boss vẫn không có động thái gì, boss ngồi đó cười một mình, lúc thì tay mân mê chân mày, lúc thì vuốt cằm thật sự rất khác biệt.
Cô không dám mở miệng nhắc nhở chỉ dám đứng đó chờ, cô không biết là bao lâu boss đã trở lại bình thường nhưng anh ngay sau đó đã đi ra ngoài.
"Chiều nay anh có cuộc họp lúc giờ."
Anh xoay đầu dặn dò:"Hôm nay mọi người mệt rồi nghỉ sớm đi, à! Mọi người đi chơi đi cứ ghi cho tôi."
Thư kí Trịnh nghiêm túc nghiêng đầu:"Được, boss muốn đi đâu tôi bảo tài xế chở anh."
"Tôi về nhà."
Về nhà? Boss về nhà? Đánh chết cô cũng không tin, không phải trước đây anh ghét về nhà lắm sao, anh chăm chỉ làm việc bán mạng gần năm nay không ngày nào trước giờ sáng mới về khách sạn, hôm nay chưa được một giờ chiều đã nóng nảy muốn về."Nè nè, lau chổ này sạch sẽ đi."
"Nara cậu đừng ăn nữa, làm bẩn sàn rồi."
"Bẩn thì cậu lau đi, bảo bối của mình muốn ăn mà."
"Vậy cậu ra chổ kia ăn đi."
"Mình muốn ở đây cơ. Cậu nấu mì Quảng cho mình đi."
"Cậu bảo Lâm quản gia kìa, mình phải lau chùi nhanh để đi làm nữa."
"Ai cho cậu đi?"
"Lăng Hạo."
Chết tiệt! Anh ấy lại bắt đầu nuông chiều cô ta rồi, Mộc Hoa này mà biết được anh ấy chưa có lấy vợ thì chắc chắn với tính cách cô ta sẽ nhất định trả thù cô.
Xem ra cô phải lấy lòng cô ta mới có thể ở đây, ai đời có cô em gái nào vì muốn bảo vệ anh trai mà khổ thân thế không biết, đó là chưa kể đến, anh mà biết được cô chơi anh một vố sau lưng thế này chắc chắn sẽ...
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nara đi đến gần Mộc Hoa dịu dàng mà khép nép:"Cô đi làm tiếp viên hàng không hả?"
Mộc Hoa gật đầu.
Nara hỏi tiếp nhưng vẫn dè chừng:"Ai cho cô xin anh ấy hả?"
"Anh ấy nói nếu tôi ở nhà nhàm chán thì có thể đi làm."
"Vậy cô đừng đi, cùng tôi mua sắm đi."
"À không, mình đi dự event với nhau đi."
Mộc Hoa từ chối:" Buổi tối không đi được quá giờ."
Cô chịu hết nổi, anh hai quả nhiên như cô dự đoán.
"Vậy cô có biết tại sao anh ấy tự dưng cho cô đi làm không? "
Mộc Hoa lắc đầu.
"Vợ anh sắp về."
Mộc Hoa cúi đầu không nói gì, yên lặng lên lầu.