Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết Vũ cảm thấy cổ họng của mình thoải mái hơn.
Cô nhìn anh, nhìn chằm chằm vào quầng thâm xung quanh đôi mắt biết nói kia:
"Anh đã thức cả đêm ở đây với em sao?" Khắc Dương cất ly nước đi, lại đỡ cô nằm xuống. Anh nở nụ cười dịu dàng tưởng như còn mềm mại hơn mảnh vải lụa cao cấp giá trị liên thành.
"Em đừng nghĩ nhiều. Là anh không ngủ được, nên ngồi đây với em thôi. Chờ anh chút." Anh đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Dáng dấp ấy, vẫn rắn rỏi, uy phong lắm, cho dù thức đêm với cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tuyết Vũ nhìn theo, ánh mắt phức tạp. Cô biết anh nói dối để cho cô không thấy áy náy mà thôi. Lát sau anh đi ra cùng một chậu nước ấm.
"Để anh rửa mặt cho em." Anh đặt chậu xuống ghế bên cạnh, giải thích một câu. Cô chỉ đau một chút thôi, đâu tới mức què quặt chân tay đâu mà phải để anh hầu hạ như vậy.
"Em tự làm được." Tuyết Vũ từ chối. Thế này cũng quá khoa trương rồi!
Khắc Dương nào chịu thoả hiệp: "Cứ nằm im đi. Em đang là bệnh nhân ăn có đặc quyền lớn nhất ở đây."
Anh vừa nói vừa cười, làm Tuyết Vũ tưởng anh đang nói đùa, dù đang rất mệt cũng phải phì cười theo. Rồi cô mặc kệ luôn, nằm yên hưởng thụ cái "đặc quyền của một bệnh nhân cao cấp". Khắc Dương hài lòng, giúp cô lau mặt rồi tới lau tay.
"Anh xin lỗi. Nếu anh đến sớm hơn, em đã không bị thương rồi." Anh áy náy nói.
Anh cảm thấy mình có nói "xin lỗi" cô trăm lần cũng không thể nguôi ngoai được.
Tuyết Vũ có chút bất ngờ, chớp mắt nhìn anh rồi khẽ lắc đầu: "Sao lại xin lỗi em rồi. Đây đâu phải lỗi của anh, là do em không cẩn thận thôi. Anh đến rất đúng lúc. Với lại chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Nhưng mẹ ơi, cô chỉ lắc đầu nhẹ một cái thôi mà trước mắt xuất hiện cả một "dải ngân hà" rồi này. Say sẩm cực độ luôn.
Khắc Dương thấy mặt cô nhăn lại, phát hoảng, vội vàng hỏi:
"Em làm sao thế? Đau chỗ nào sao?"
Tuyết Vũ yếu ớt đáp: "Không phải, do em lắc đầu nên khó chịu thôi. Mà em đói rồi, anh mau đi lấy gì đó cho em ăn đi."
Khắc Dương thở phào, cưng chiều xoa đầu cô: "Đợi anh một lát. Anh xuống nhà lấy."
Anh vừa đứng dậy, ông bà Trần đã đẩy cửa đi vào. Đi cùng còn có bác sĩ và cô giúp việc đang bưng theo khay đồ ăn.
Một đoàn người lần lượt tiến vào. Đầu tiên là ông bà Trần, tiếp đến là Kim Ngư, Leen, Việt Duật, ông bác sĩ và
Thấy Tuyết Vũ đã tỉnh, bà Trần mừng nước mắt rưng rưng. Bà nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng xuống, bước nhanh tới bên giường nắm lấy tay cô, ân cần hỏi:
"Tuyết Vũ, con tỉnh lâu chưa? Thấy trong người thế nào, vết thương đau lắm không?"
"Con mới dậy. Chỉ là vết thương nhỏ không sao đầu mẹ ạ."
Bà Trần đập nhẹ lên mu bàn tay cô, trách yêu: "Còn dám nói không sao. Con đó, làm mẹ sợ muốn chết. Một thân một mình mà lại dám xông vào địa bàn của Lục Thần Hạo. May mà hắn không phát hiện ra con, nếu không thì con bảo mẹ phải làm sao hả?"
Bà thật sự không dám nghĩ tới điều đó, một chút cũng không dám. Nhìn gương mặt xanh xao thiếu sức sống của con, bà xót quặn cả ruột gan. Mới qua một đêm thôi, con gái bà đã tiều tụy tới mức này rồi.
Tuyết Vũ nghe bà nói mà càng áy náy hơn, nhưng rốt cuộc cô chỉ có thể nói:
"Con xin lỗi. Con lại làm ba mę lo lắng rồi." Nhưng nếu cho cô lựa chọn lại, cô vẫn chọn làm theo cách cũ. Cô coi leen như em gái của mình, thấy em ấy đang gặp nguy hiểm ngay trước mắt, sao có thể trơ mắt ta nhìn mà chờ người tiếp viện được.
"Phu nhân, phiền bà tránh sang bên một chút, để tôi kiểm tra sức khỏe cô chủ." Ông bác sĩ cận lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện đậm chất màu bịn rịn của hai mẹ con bà Trần.
Bà Trần nghe vậy mới thu lại cảm xúc mất khống chế của mình, tạm gác những gì mình muốn nói, đứng dậy, nhường chỗ cho bác sĩ. Tuyết Vũ cảm thấy không cần thiết phải kiểm tra. Cơ thì cô thể nào cô biết rõ hơn ai hết. Nhưng sợ bà mẹ lo lắng không yên, nên đành để bác sĩ kiểm tra.
Và quả thật thì, kết luận của bác sĩ không khác gì mấy so với suy nghĩ của Tuyết Vũ. Cô không sao rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn. Bà Trần nghe vậy mới thật sự quẳng được tảng đá đè trong lòng xuống, sắc mặt lo âu dần tan biến. Bà nói:
"Không sao thì tốt quá rồi. Chắc là con đói lắm rồi phải không. Mẹ biết con sẽ tỉnh lại cho nên đã cho người mang cháo lên cho con luôn rồi đây. Nào, mau ăn đi cho nóng. Từ tối hôm qua tới giờ con đã ăn gì đầu."
Bà vừa nói vừa ra nhận lấy tô cháo kho thịt bầm từ tay cô giúp việc, tự mình quấy tô cháu giúp cô. Tuyết Vũ nào nỡ để mẹ hầu mình. Cô bảo:
"Mẹ để con. Con tự cầm được mà!" Bà Trần phẩy tay: "Không sao, để mẹ. Con vừa mới tỉnh lại cái cái sức đâu mà cầm chứ, không khéo lại đổ ra hết thì phí bao nhiêu tâm tư của mẹ đẩy."
Tiết Vũ cười cười, không cãi nữa ra chiều theo ý bà. Mẹ cô thuộc dạng cứng đầu, cố chấp. Đã muốn làm gì là phải làm cho bằng được, nói thì phải nghe, cấm cãi.