Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng anh ta là người khôn ngoan, trong trường hợp này chọn cách im lặng là thông minh nhất. Anh ta chỉ là người làm công, thấp cổ bé họng, nào có gan đi suy đoán suy nghĩ của chủ nhân.
"Chúc ông chủ ngủ ngon!" Anh ta cúi đầu, chào rồi lui ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại ánh mắt lục Bạch Văn lập tức hiện lên sát khí khó lường.
Lẽ nào phán đoán của ông ta sai rồi? Kẻ đã làm Thần Hạo bị thương, không phải là Trần Tuyết Vũ? Khuôn mặt có thể làm giả. Nhưng giọng nói thì chắc là không thể nào giả được. Ông ta sống từng ấy năm, chưa từng nghe qua có thuốc biến giọng. Nếu thật sự là nó, đám Thạch Đường và Hồng Thất không biết thì thôi, còn Thần Hạo là người đầu ấp tay gối với Trần Tuyết Vũ hơn nửa năm nay, không lý nào lại không phát hiện ra điểm bất thường nào.
Con trai của ông thông minh như vậy chắc sẽ không sống thụt lùi đâu.
Có điều yêu cứ bỏ qua như vậy ông ta cảm thể không cam lòng. Suy nghĩ một lúc lục Bạch Văn gọi ông Trần tới, sai sử:
"Ông cử người đi qua nhà họ Trần, xem Tuyết Vũ có thật sự là bị ốm không. Nhớ, hành sự cẩn thận. Nếu để bị phát hiện, thì bảo hắn mang xác về đây cho tôi
Bên này, sau khi nghe bác sĩ nói qua tình hình của Tuyết Vũ Khắc Dương cho tập hợp tất cả người làm trong nhà lại bao gồm quản gia Lý và ông bác sĩ tuổi trung niên.
Anh nghiêm khắc nhắc nhở:
"Chuyện ngày hôm nay ai, mọi người tuyệt đối không được nhắc tới nữa. Nếu có ai hỏi thì cứ nói cô chủ bị ốm là được. Nếu như để tôi biết kẻ nào dám tọc mạch, ăn nói linh tinh ra bên ngoài, vậy thì đừng trách tôi không nể tình."
Giọng anh không cao không thấp, nhưng lại khiến đám người làm rùng mình, rợn gáy.
Bình thường cậu chủ của bọn họ điềm tĩnh ôn hòa thế thôi. Nhưng lúc anh nghiêm khắc, bọn họ còn sợ anh hơn cả ông chủ nữa cơ.
Bọn họ liên tục vâng dạ với gật đầu. Tuy rằng không biết vì sao cậu chủ lại cấm đoán chuyện này. Nhưng nếu cậu chủ đã nói không được phép nhắc tới khi thì họ sẽ không nhắc tới dù chỉ nửa chữ.
Trong nhà này ngoại trừ quản gia lý và bác sĩ vừa chữa trị cho Tuyết Vũ ra, không ai biết bí mật của Tuyết Vũ. Quản gia Lý thì đi theo ông Trần từ khi còn trẻ, là cánh tay phải của ông nên biết chuyện này. Còn vị bác sĩ riêng kia, ông ấy chính là người bác sĩ năm nào điều trị cho Tuyết Vũ khi vợ chồng ông Trần vừa mang cô về, biết rõ cũng là dễ hiểu. Lại nói, ông ấy là anh em tốt của ông Trần từ khi còn trẻ, quan hệ mật thiết không gì có thể so sánh được.
Khắc Dương âm thầm quét mắt qua từng người, âm thầm hài lòng với biểu hiện của bọn họ họ. Anh chỉ nói thế thôi, rồi bảo họ lui.
Còn mỗi Việt Duật ở lại. Anh quay sang dặn dò với Việt Duật:
"Anh cử thêm người tăng cường canh khác. Tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì."
Việt Duật nâng ánh mắt lên nhìn Khắc Dương: "Ý của Dương tổng là Lục bệnh Văn có thể sẽ cho người tới thăm dò tình hình sao?"
Đối với Việt Duật, anh chỉ có một người chủ nhân duy nhất là Tuyết Vũ. Còn người nhà họ Trần, là ân nhân của anh. Dù rằng ơn huệ đó là của Tuyết Vũ, nhưng cô là chủ nhân của anh, cho nên ân nhân của cô cũng là ân nhân của anh.
Khắc Dương nhìn vào trong phòng Tuyết Vũ. Ánh mắt sâu thăm thẳm rơi trên khuôn mặt xanh nhợt không chút sức sống đang hôn mê của cô, thấp giọng:
"Đề phòng bất trắc vẫn tốt hơn."
Tuy rằng hôm nay Tuyết Vũ đã hóa trang không lộ ra sơ hở gì, nhưng việc cô bỗng dưng bị sốt, ở lại đây không trở về bên đó sẽ không thể tránh được sự nghi ngờ của Lục Bạch Văn. Vì vậy, anh cần chuẩn bị tinh thần cảnh giác trước, phòng khi có sự cố cũng sẽ nắm thế chủ động.
Việt Duật cũng hiểu điều đó, anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Tôi đi làm ngay!"
"Khoan đã." Khắc Dương giữ Việt Duật lại, nói nhỏ gì đó chỉ đủ hai người nghe. Không biết nội dung là gì, chỉ thấy Việt Duật gật đầu hai cái rồi dứt khoát rời đi.
Bà Trần muốn ở lại chăm Tuyết Vũ, Khắc Dương không đồng ý. Anh làm sao có thể để mẹ mình thức thâu đêm chăm Tuyết Vũ chứ. Với lại, cho dù có về phòng thì anh cũng đâu thể nào yên tâm mà