Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ôi con tôi! Sao lại ra nông nỗi này hả con?" Bà chạy tới, lo lắng quá đâm ra kích động, không bình tĩnh hỏi: "Em nó sao vậy Dương? Sao không động đậy gì hết vậy?"
Không phải khi gọi điện, Khắc Dương nói con bé chỉ bị thương nhẹ thôi sao. Bị thương nhẹ mà lại bất tỉnh như vậy được à?
Có phải nó nói dối bà cái gì đó không? Khắc Dương hiểu mẹ mình đang lo lắng cái gì, nhìn bà an ủi:
"Mẹ đừng lo lắng. Em ấy chỉ bị trúng thuốc mê thôi, vết thương thật sự không nặng lắm đâu." Bà Lục nghe vậy mới bớt lo lắng, vô thức gật gù: "Vậy thì tốt."
"Đừng đứng đây nói nữa, mau đưa con bé vào trong đi." Ông Trần giục.
Khắc Dương sải bước rộng, mang Tuyết Vũ lên phòng. Vị bác sĩ riêng làm việc cho nhà họ Trần đã chờ sẵn, xách đồ nghề theo sau.
Tuyết Vũ và Thần Hạo dường như được đưa vào phòng cấp cứu cùng một lúc lục.
Lục Bạch Văn và bà Lục hay tin con trai có chuyện, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.
"Đồ vô dụng! Các cậu bảo vệ con tôi như thế đấy à?"
Vừa biết con trai đã vào phòng cấp cứu chưa biết kết quả thế nào, Lục Bạch Văn một câu cũng không hỏi nguyên nhân là gì, đã giơ tay đánh người, lần lượt từ Thạch Đường cho tới đám Hồng Thất, không ai tránh khỏi.
Tính ông ta chuyên quyền, độc tài. Đối với ông ta, vai trò của vệ sĩ là bảo vệ chủ. Chỉ cần chủ bị thương, không cần biết là vì nguyên nhân gì, những người vệ sĩ đều phải gánh trách nhiệm đầu tiên. Thế nên, hỏi nguyên nhân hay không, không quan trọng nữa.
Lúc Bạch Văn tuy đã có tuổi, nhưng nội lực vẫn rất mạnh, không thua kém gì người trẻ tuổi. Lại nói ông ta vẫn thường xuyên luyện tập quyền, nên cú đấm kia chẳng khác nào như trời giáng. Năm người Thạch Đường ngã bay vào tường sau lưng, ngực bụng đau muốn hộc máu, tưởng như mấy khúc xương sườn hãy luôn rồi. Đau một cách sửng sốt!
Từ khi theo Thần Hạo cho tới bây giờ cũng đã được mười năm, nhưng họ chưa từng thấy Lục Bạch Văn nổi giận đáng sợ như vậy. Đây là lần đầu tiên.
Thế mới biết ông chủ thương Boss cỡ nào. Dù vậy, một cái nhăn mặt bọn họ cũng không dám lộ ra ngoài, càng không dám oán trách. Cả năm người đều cùng đứng dậy như chưa từng có chuyện gì, xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, cúi thấp đầu:
"Xin lỗi ông chủ."
Lục Bạch Văn mắng không hề sai, trừng phạt cũng đúng. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Boss, vậy mà lại bị đối phương đánh cho tan tác, nằm bò ra đất. Đã vậy còn để Boss nhà mình bị thương. Đây không phải là lỗi của bọn họ thì còn là của ai nữa.
Bọn họ đáng bị phạt!
"Xin lỗi thì có thể để khiến con trai của tôi khỏe lại ngay sao?" Sắc mặt của lục Bạch Văn không hề có chút nào gọi là dịu lại.
Bà Lục giờ mới bình ổn lại hơi thở sau cuộc di chuyển gấp gáp, lại gần nhỏ nhẹ khuyên chồng: "Mình bình tĩnh đã, đừng kích động."
Bà cũng thương con xót con, cũng giận đám vệ sĩ vô dụng này không bảo vệ an toàn con trai bà lắm chứ. Nhưng mà ở đây là trốn bệnh viện, không nên quá ồn ào, chẳng may bị đám báo chí chụp được thì không hay lắm.
Lục Bạch Văn rất nghe lời vợ mình, bà chỉ nói có mấy từ thế thôi, cơn giận của ông ta đã dịu xuống không ít.
Sắc mặt không còn hung dữ như trước nữa, chỉ là ngữ điệu vẫn lạnh lùng lắm:
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Thất đại diện cho cả nhóm, một mạch kể lại cho ông ta nghe.
Lục Bạch Văn nghe xong sắc mặt càng khó coi hơn. Ông ta cảm thấy chuyện này rất khó tin.
"Thật sự còn có người giỏi đến vậy sao?" Đám Thạch Đường nghe hỏi mà hổ thẹn:
"Vâng ạ. Chúng tôi đâu dám nói láo, toàn bộ đều là sự thật đám."
Lục Bạch Văn trầm tư, kín đáo che giấu ý nghĩ muốn giết người xé xác của mình. Ông ta biết, mấy người bọn họ không nói dối. Có cho thêm vàng cũng không dám.
Rốt cuộc là người có lai lịch như thế nào mà cả bốn người Hồng Thất liên thủ lại cũng không thể đánh thắng được?
Như vậy thì cũng thôi đi, cả đứa con trai ông tự hào nhất là Thần Hạo cũng thua cô ta là thế nào? Người đã rơi vào tay còn bị cướp đi được?
Lại còn bị người ta tính kế hết lần này đến lần khác. Càng nghĩ, Lục Bạch Văn càng nuốt không trôi cơn giận.
Rốt cuộc là đối phương quá thông minh tài giỏi hay là do con trai của ông quá khinh địch, bất cẩn?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía hành lang dài hun hút không một bóng người, híp lại thành một đường nhỏ, lộ ra sự nguy hiểm, thâm sâu khó lường. Đám Thạch Đường sợ tê rần cả da đầu.
Ông không tin, con nhái ranh đó lại có ba đầu sáu tay có thể làm loạn lâu như vậy.
"Mấy người các cậu cút đi kiểm tra vết thương cho tôi." Im lặng một lúc, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. Nói với đám Hồng Thất xong, ông ta liếc sang nhìn Thạch Đường: "Còn cậu, cử người đi tìm tung tích của con nhỏ đó về đây. Bằng mọi giá phải tìm được nó cho tôi trong thời gian sớm nhất!" "Vâng, ông chủ!" Cả đám nghe vậy, hú hồn hú vía, như trút bỏ được tảng đá nặng đang đè trên đầu,