- Đại ca. - có vẻ như tên thân cận của hắn vẫn chưa rút ra kinh nghiệm gì thì phải. Rút khẩu súng giấu sau lưng ra chĩa về phía nó. BẰNG... dáng người đổ xuống. Không ai khác là tên đó. Thời gian rút súng của hắn cũng đủ để nó gϊếŧ chết hàng loạt người huống chi là chỉ có mình hắn.
- Ai còn muốn giống tên đó thì cứ việc. - tiếng nó cất lên, tử thần đang đứng bên cạnh nó, chỉ chờ nó ra tay, sẽ có thêm người được tử thần dắt đi.
Xung quanh bỗng nhiên vang lên những tiếng loảng xoảng của vũ khí được vứt xuống đất. Từng lượt từng lượt...bọn chúng đã qui hàng khi sỉ số chỉ còn lại với . Bên nó không hao hụt gì mấy còn bên kia lại hao hụt thấy rõ. Có vẻ thắng bại đã rõ. Không phải chúng sợ thua vì đánh không lại, mà là sợ chết dưới nòng súng của tụi nó.
- Ây....sao nãy giờ lại quên dùng súng nhỉ? - cả thằng cùng đồng thanh vỗ trán mình rồi nói. Chỉ có Rain là hậm hực vì bị cả thằng cấm đụng tới súng với cái lí do hết sức đơn giản...sợ nhỏ bắn nhầm người.
- Được rồi...giờ bọn mày muốn sao? Qui phục Fire hay lại tiếp tục đi về cái bang Zero đó đây? - ngay cả cái tên cũng đặt ngu...nó thầm nghĩ.
- Chúng tôi sẽ theo Fire. - cả đám bên kia đột nhiên hô to. Chợt nó nảy ra sang kiến.
- Hai này...cho bọn họ làm thuộc hạ dưới trướng em được không? - câu hỏi của nó nhưng có vẻ giống như mệnh lệnh hơn mới đúng. Đám kia nghe thì sáng mắt. Gì chứ được làm thuộc hạ của cô gái đẹp, lại đánh nhau ok như vậy thì còn gì bằng.
- Các ngươi chịu chứ? -anh nó biết trước câu trả lời nhưng vẫn hỏi cho có lệ.
- ĐỒNG Ý!!! - cả đám chúng hô to. Nó hài lòng với kết quả, xoay người đi về chiếc xe. Khi chạy ngang đám thuộc hạ mới nhận, nó nói to.
- Tối mai...h tập trung tại đây, ai không tới....biến. - rồi nó phóng xe lao vụt đi để lại làn bụi trắng. Giờ đang là buổi trưa, ai cũng đã mệt nhưng lòng đang rất hài lòng với tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
- Hừm...lần này coi như các ngươi may mắn. - nói rồi Rain cũng phóng chiếc môtô đuổi theo nó.
- Cô ta rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Còn khủng hơn cả tao với mày. -Kai nhăn nhó nhớ lại lúc nó đánh nhau. Hắn không trả lời, như đang suy nghĩ gì đó.
- Mọi người chịu khó dọn dẹp nhé...nó không thích nơi tập trung của nó bị bẩn như này đâu. Ai bị thương thì đưa vào bệnh viện chữa trị. Mọi chi phí tôi lo tất. Còn ai đã không cầm cự được thì lo mai táng chu đáo, tôi sẽ lo hết mọi thứ. - anh nó nói với giọng lạnh lùng, nhưng có len lỏi chút gì đó..ấm áp chăng. Vì anh hiểu được nổi đau mất người thân mà. Câu nói của anh làm cả bọn cảm động. Theo Fire quả là quyết định đúng đắn. Rồi chiếc môtô của riêng Leader cũng phóng đi. Bỏ lại bãi chiến trường bê bết đó với cả trăm con người.
Cả phóng nhanh về nhà. Không về thì phải lết cái thân xác dính đầy máu này đi đâu đây chứ. Về tới nhà thì thấy Rain đang ngồi coi TV ngon lành. Jun và Kun thì không mấy quan tâm, đi thẳng lên lầu. Chỉ có Kai là lại nổi hứng trêu nhỏ.
- Này...cô làm gì trong nhà của bọn tôi thế hả? Tính ở ké hả? - nhỏ mãi xem TV...bỏ lơ lời nói của Kai, chứ nếu không nhỏ xé xác cậu ra rồi.
- Này...cô giả điếc đấy hả? - bực mình Kai hét to làm Rain giật mình xém làm rơi cái remote trên tay.
- Gì vậy? Tôi sắp phải đi khám tai rồi đấy. Anh là người hay vịt mà sao cứ quang quác lên vậy hả? -Nhỏ hùng hổ tới cạnh Kai hét lại với tần số không thua kém gì.
- Ồn ào. - đang gay cấn thì nó từ trên lầu bước xuống. Cả nhìn nó ngây ngất không chớp mắt. Trông nó xinh quá đi mất. Tóc mới gội xõa tự do, còn vương vài sợi ướt. Mặc chiếc áo dây để lộ bờ vai trắng nõn nà không tì vết, ôm sát phần eo thon gọn. Thêm chiếc quần đùi jean ngắn màu đen càng tôn lên nước da trắng cộng thêm đôi chân dài nữa chứ. Chân mang đôi dép con thỏ ba nó tặng. Nhìn nó hệt như thiên thần, nếu khuôn mặt bớt lạnh lùng, ánh mắt không còn sự hận thù thì có lẽ, nó sẽ được Rain phong tặng chức danh người đáng yêu nhất rồi. Đơn giản nhưng thật sự rất đẹp.