Sư Tôn Tuỳ Hứng

chương 36: tàng dược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xích Ma híp mắt nhìn biểu tình của hai tiểu thỏ phía dưới nở nụ cười ý vị thâm thường. Lại liếc nhìn sang Lạc Phù đang đứng cạnh nói: "Lạc Phù, một chút con thu xếp chỗ ở giúp Hắc Từ, tiện thể dẫn nàng làm quen một chút với Yêu Giới. Nơi này ta giao lại cho Mị Tam, ta phải đi nghỉ ngơi một chút, ai~~"

Nói rồi Xích Ma ngáp một cái lười biếng rồi như một làn khói mờ ảo mà biến mất. Đây đích thị là yêu thuật!

Lạc Phù đứng cạnh cũng quen những lần sư phụ nàng thích đến thì đến thích đi thì đi như vậy. Nàng nhìn qua Sinh Vô Mị rồi lại nhìn Bạch Tích, nhưng không biết vì gì lại thu hồi ánh mắt rất nhanh, bước xuống chỗ Hắc Từ cười nhẹ nói: "Hắc Từ muội, yêu giới có nhiều quy định cần lưu ý tỷ nghĩ muội cần nên biết một chút."

Hắc Từ thoải mái đi đến bên cạnh Lạc Phù vui vẻ gật đầu: "Vậy xin được Phù tỷ chỉ bảo thêm."

Nói rồi nàng quay sang hai người đứng cạnh: "Không có việc gì muội cùng Phù tỷ đi trước, đã làm phiền hai người đa tạ!"

Vừa dứt lời, không hiểu vì sao Lạc Phù túm Hắc Từ đi rất nhanh. Nàng cũng cảm nhận được tâm trạng Lạc Phù có chút không đúng, lại không biết là không đúng chỗ nào. Nhưng quan sát kỹ, hình như nguyên do là trên người Bạch Tích. Ánh mắt Lạc Phù không dám đặt lâu trên người Bạch Tích, còn có cảm giác Lạc Phù vô ý, sơ ý, tránh né phía Bạch Tích...

Bạch Tích và Lạc Phù? Hắc Từ càng nghĩ càng cảm thấy không được vui. Chuyện gì vậy a?

Đến khi Lạc Phù sắp xếp chỗ nghỉ tốt cho Hắc Từ nàng mới ngưng suy nghĩ tới vấn đề này, mà thành ra hỏi thẳng: "Lạc Phù, tỷ có điều gì với Bạch Tích sao? Ta cảm thấy tỷ có ý tránh né nàng ấy."

Lạc Phù đứng một bên nhẹ run người một cái, quả nhiên Vương Chủ trước mặt không thứ gì có thể che dấu được người này. Nàng cũng thành thật khai báo: "Chuyện là... Tiểu Lang, tỷ và nàng ấy có chút xảy ra bất đồng. Tỷ phải đề phòng nàng ấy..."

Hắc Từ buông cốc trà trước mặt nhìn Lạc Phù, vẻ mặt nàng ngạc nhiên. Lạc Phù vậy mà có chút kiêng nể Tiểu Lang như vậy. Nhưng tên chuột bạch đó làm gì đến khiến Lạc Phù phải thành ra như vậy a...

"Đề phòng? Ý tỷ là đề phòng Tiểu Lang?"

Lạc Phù khó xử nói: "Là nàng ấy rất bám lấy tỷ, một khi sơ xuất không để ý liền bị bám dính không buông..."

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lạc Phù khi nói ra câu này, còn kèm một tiếng thở dài kia, Hắc Từ biết Tiểu Lang là lợi hại đến thế nào rồi. Không kể đến, nàng và tiểu chuột bạch khi còn ở Thuyền Tinh có lần cùng nhau nói chuyện phiếm, câu trước Hắc Từ còn đang nói về Bạch Tích, Tiểu Lang đây khôn khéo từ từ đưa đẩy chủ đề sang Lạc Phù, trước Lạc Phù, sau cũng Lạc Phù. Nghe nói tiểu chuột bạch còn rất thích ngực...

Hắc Từ âm thầm liếc nhìn sang Lạc Phù... Sai! Hoàn toàn sai! Lạc Phù là tường thành cơ mà, tương lai có thể là đại sơn phong sao? Tiểu Lang ngươi sao không cả gan mà bám dính yêu nghiệt Xích Ma, đại đại sơn phong kia, có tiếng thích... mà lại đi bu bám tường thành không buông.

Hắc Từ uống một ngụm trà dời đi ánh mắt, âm thầm sỉ vả Tiểu Lang ngàn lần.

"Vậy, có thời gian muội sẽ cùng nàng ấy nói giúp tỷ một chút."

Lạc Phù không biết có nên đặc hy vọng nhỏ nhoi của mình vào Hắc Từ hay không. Thật sự thì, Tiểu Lang hết thuốc chữa rồi a~~~

"Ân, đa tạ muội trước, không biết lần này muội mạo hiểm đến đây là có việc gì cần xử lý?"

Đối với vẻ mặt nghiêm túc của Hắc Từ, Lạc Phù cũng trở nên nghiêm túc theo cung kính hỏi.

"Cũng không có việc gì lớn, muội là đi theo dấu vết tìm kiếm Dạ Hoàng. E rằng Dạ Hoàng là đang ở trong Yêu giới, nhưng đó chỉ là một phần còn phần kia thì..." Hắc Từ nhạy bén liếc mắt sang cánh cửa bên trái, Lạc Phù cũng cảm nhận được liền một khoảng khắc cực ngắn phóng ra ám khí trong người. 'xoẹt' một tiếng xé gió bay ra phía ngoài cửa, âm thanh cuối cùng nghe được là tiếng rên 'ư' của tên tận số nào đó.

Cả gan dám nghe lén, có hai trưởng hợp nhất định. Tên này là do chú ý điều gì đó nghe lén hoặc, có người phái tới do thám. Nếu là trường hợp thứ hai thân phận Hắc Từ là bị bại lộ, cũng có thể chỉ là kẻ thù của Lạc Phù.

"Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, tỷ mau thu dọn tên khi nảy, sẵn tiện điều tra thân phận tên đó giúp muội. Bạch Tích và Sinh Vô Mị cũng sẽ sớm biết, muội qua chỗ hai người đó một chút."

Lạc Phù gật nhẹ đầu nghe theo phân phó của Hắc Từ. Hắc Từ kinh ngạc khi chưa gì vừa đến yêu giới đã bị nghe lén lộ liễu như vậy, Yêu giới cũng có nội gián sao? Nghe nói sắp đến là lễ đại tiệc Thiên Đăng gì đó. Ruốt cuộc đại tiệc này có lợi ích to lớn gì khiến ai cũng phải thay đổi thái độ khi nhắc đến?

Hiện tại có lẻ Bạch Tích và Mị Tam sư huynh vẫn còn ở Hoạn Thư phòng. Nàng một lần đã được chỉ dẫn đến nơi đó nên liền nhớ rõ mà tìm đến. Thật ra nếu không nhờ 'máy ảnh trí nhớ' e rằng nàng có thể cả đời vẫn không thể tìm được. Đến trước cánh cửa lớn, nàng rõ vài cái, liền nghe được âm thanh lạnh lùng quen thuộc từ bên trong phát ra:

"Là ai, nơi này không cho phép kẻ tùy tiện có thể bước vào."

"Là muội, Hắc Từ."

"Cửa không khoá."

Được sự cho phép, nàng đẩy cánh cửa bước vào, liền bắt gặp thân ảnh Bạch Tích đang nghiêm túc ngồi ghi chép gì đó. Kỳ lạ là lại không thấy bóng dáng Mị Tam sư huynh đâu cả.

Bạch Tích vẫn chăm chú làm việc của mình, nhìn cũng không nhìn đến người mới vừa bước vào lên tiếng: "Muội đến đây là có việc gì?"

Hắc Từ đi đến ngồi vào chiếc bàn gần đó, nhìn Bạch Tích liếc mắt cũng không thèm ban cho nàng, trong lòng liền xuất hiện một chút khó chịu: "Muội đến tìm hai người có chuyện cần xử lý, nhưng có vẻ muội đến không đúng lúc rồi."

Động tác Bạch Tích có chút khựng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục ghi chép, nàng nói: "Có chuyện gì muội bàn với ta là được, Mị Tam sư huynh hiện tại đã qua chỗ Triết Tứ sư huynh."

Hắc Từ nhìn chồng sách, kinh thư các loại trên bàn đều được xếp chỉnh tru bên cạnh Bạch Tích, cũng hiểu một phần. Là Xích Ma giao lại cho Mị Tam xử lý a, Mị Tam lại đem việc của Yêu Giới thành hình phạt dành cho Bạch Tích, mà bắt nàng ấy ở đây giải quyết thay, còn bản thân thì tìm đến bằng hữu thưởng trà trò chuyện. Bạch Tích ruốt cuộc có biết bản thân là đang bị tam sư huynh tốt của mình lợi dụng không đây. Nàng ấy vẫn còn ngây thơ say xưa duyệt sổ sách như vậy.

"Bạch tỷ, có phải tỷ biết Yêu Giới có nội gián?"

Nghe câu hỏi của nàng, Bạch Tích ruốt cuộc cũng dừng lại động tác mà ngước nhìn Hắc Từ. Nàng nhẹ nhíu mi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Cuối cùng cũng chú ý đến nàng rồi.

"Vừa rồi là xử lý một tên hắc y lén lút bám theo muội. Có phải việc này là liên quan đến đại tiệc Thiên Đăng gì đó?"

Bạch Tích động tác trên tay nhẹ đặt bút xuống, nhìn bảng giấy dài đầy chữ trước mặt cuối cùng là gấp lại. Nàng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hắc Từ: "Không sai, là liên quan đến đại tiệc Thiên Đăng."

"Tỷ có thể nói rõ?"

Tuy Hắc Từ chỉ vừa đến Yêu Giới, thân phận cũng chỉ là một tiểu muội muội của Nhị sư tỷ. Không phải là môn đồ của Yêu Giới, nhưng thân phận có chút đặc thù. Sư phụ nàng có nói đến Hắc Từ là đệ tử của hai nguyên lão có danh lớn là Y Quỷ và Y Tam. Trên giang hồ không ai là không biết đến, cùng kính nể hai vị này. Đến cả sư phụ nàng cũng phải nhượng bộ vài phần. Chuyện về đại tiệc Thiên Đăng này đã sớm cần đến sự giúp đỡ của Hắc Từ.

"Đại tiệc Thiên Đăng của Yêu Giới là một đại tiệc lớn, cách một trăm năm chỉ xuất hiện một lần. Trải qua gồm ba phần: Nhất Chi Hoạn, Nhị Chi Dược, Tam Thiên Đăng. Trong đó Nhất Chi Hoạn là thời điểm Yêu Giới xuất hiện yêu thú mang đến ngọc Vĩ Hỏa dùng để thấp sáng Thiên Đăng. Nhị Chi Dược là phần xử lý yêu thú, dùng y thuật cao siêu và tinh thông ba nguyên tố Phong, Lôi, Mộc mới có thể lấy được Vĩ Hỏa bên trong yêu thú. Tam Thiên Đăng là phần quan trọng nhất, mỗi một người tại yêu giới sẽ có một đèn trời gọi là Thiên Đăng, được thả vào thời điểm tuyết Yêu Giới ngừng rơi. Họ sẽ viết lên Thiên Đăng tâm nguyện của họ, Thiên Đăng của ai chạm tới đỉnh Vô Thiên trong thời gian tuyết ngừng rơi thì điều họ muốn nhất định sẽ thành sự thật."

Hắc Từ nghe xong mà không ngừng kinh ngạc, có chuyện như vậy thật sao? Cái nàng kinh ngạc nhất không phải cái gì đại tiệc Thiên Đăng mà là Bạch Tích, Bạch Tích nàng ấy thật sự kiên nhẫn giải thích cho nàng như vậy sao? Lần đầu tiên nàng nghe Bạch Tích nói nhiều như vậy, vẫn là âm thanh quen thuộc ấy, rất thân thuộc. Thanh âm lạnh lùng lại có phần mê hoặc. Nàng cảm thấy tâm mình không ngừng bị kích động, không hiểu vì sao. Còn về đại tiệc Thiên Đăng này nàng cảm thấy không có gì phải tranh dành, ai cũng đều có lợi, mọi người đều được tại sao phải tranh?

Nàng cố gắng ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt nàng nhìn vào khoảng hư không trước mặt, mị tâm nhẹ nhíu lại suy tư. Nếu là đại tiệc Thiên Đăng... Đại tiệc, Thiên Đăng... Thiên Đăng, thứ này... Đúng rồi! Là Thiên Đăng, thứ được gọi là Thiên Đăng này chắc chắn không đơn giản.

"Yêu Giới có đủ Thiên Đăng cho mọi người không?"

Nhìn bộ dạng Hắc Từ vẻ mặt nghiêm túc vừa suy nghĩ vừa trầm ngâm, cuối cùng là vẫn không làm nàng thất vọng. Rất thông minh, Bạch Tích nhìn Hắc Từ đầy thưởng thức. Nàng nhẹ cong môi:

"Yêu Giới hiện tại không đủ Thiên Đăng cho tất cả. Thứ cần tạo nên Thiên Đăng rất khó lấy, hiện tại đã phái rất nhiều người tìm nhưng người đi thì chỉ hơn một nửa trở về. Đại sư huynh hiện tại cũng là đang phụ giúp việc tìm kiếm."

"Là thứ gì?"

"Thứ này là Tạch Mao, da của loài quái thú sống dưới vực Đoạn Tử. Chúng có thể tàng hình ẩn nấp, dưới vực là nơi không ánh sáng, không khí đôi lúc bị loãng, nếu quá canh giờ không thoát khỏi mạng nhất định không giữ được."

"Vậy không phải đã định sẵn là đi vào chỗ chết? Phải có biện pháp gì đó..."

Hắc Từ bất ngờ đứng lên, từ trên nhìn xuống Bạch Tích cũng đang đối mắt với nàng. Bạch Tích chỉ nhẹ cong môi, lại cúi đầu mở ra một cuộn giấy khác xem xét gì đó. Một lúc sao mới nghe thấy nàng lên tiếng: "Hoàn Phục đơn là thứ môn đồ Yêu Giới dùng trong một canh giờ để xuống vực Đoạn Tử."

Tất cả mọi thứ cuối cùng cũng sáng tỏ. Hắc Từ hiện tại đã minh bạch về đại tiệc Thiên Đăng này, nội gián không phải là muốn có Tạch Mao để làm ra Thiên Đăng mà là muốn có Hoàn Phục đơn. Thông tin nàng là thần y có thể chế tạo đơn dược hiện tại có thể cả Yêu Giới đều đã biết đến, vì vậy việc bị những kẻ có ý đồ đeo bám là không ngoại lệ với nàng. Chuyện này nói trắng ra, thật sự chỉ là việc nhỏ nhoi đối với Hắc Từ không cần nàng phải bận tâm nhiều. Chỉ là...

Hắc Từ cười hai tiếng không rõ hướng Bạch Tích: "Tỷ còn viết? Không định dẫn muội đến Tàng Dược chế tạo Hoàn Phục đơn sao?"

Lúc này Bạch Tích nhẹ nghiêng bút vào mực đen, viết vài nét chữ vô cùng đẹp mắt, ngay ngắn như in, đường nét uyển chuyển như họa tranh. Ngòi mực như có như không lướt trên mặt giấy, nhẹ nhàng dứt khoát. Bạch Tích nhìn một chút liền buông bút, cuộn lại giấy để sang một bên hoàn hảo.

Bạch Tích thản nhiên nhìn vào ánh mắt Hắc Từ. Không hiểu vì sao nàng rất thích nhìn vào đôi mắt vô cùng bí ẩn kia, cảm xúc quen thuộc lại có chút thu hút. Ánh mắt không thể đoán được bất cứ ý niệm gì, gương mặt có phần lạnh lùng nhưng đôi mắt đó, nàng cảm thấy có một tia ấm áp khi nhìn vào. Tia ấm áp đó không biết có phải là dành cho nàng? Bạch Tích cười nhẹ đứng lên: "Chỉ còn ngày sẽ đến đại tiệc Thiên Đăng, đại sư huynh hiện tại e rằng còn ở chỗ vực Đoạn Tử, không thể trở về kịp lúc để bào chế và lấy Vĩ Hỏa từ yêu thú. Hiện tại chỉ có thể trong cậy vào muội..."

Bạch Tích nói xong liền chậm rải bước ra cửa, bạch y nhẹ lay chuyển theo động tác nàng. Hắc Từ phía sau không nói gì bước theo nàng đến Tàng Dược nơi chuyên dùng luyện đơn, bào chế thuốc ở yêu giới, còn là cất giữ những cuốn sách y thuật thất truyền, cổ xưa, là một kho báu vô giá đối với các thần y như nàng đây, tâm nàng vì vậy cũng có chút hào hứng.

Muốn nàng giúp, nàng sẽ không từ chối. Nhưng mỗi lần nghe đến Bạch Tích nhắc đến đại sư huynh gì đó, lòng nàng có chút khó chịu. Nàng cảm thấy vị đại sư huynh này là rất có ảnh hưởng đến Bạch Tích, nàng có thể thấy được một chút lo lắng trong ánh mắt Bạch Tích che dấu khi nhắc đến người này. Có thể người này có phần quan trọng đối với Bạch Tích...

Trên đường đến Tàng Dược Hắc Từ không có tâm trạng chú ý nhiều đến khung cảnh xung quanh, chỉ là nhìn thân ảnh thon dài xinh đẹp trước mặt. Bước chân Bạch Tích chậm rải, như thể đếm bước chân mà đi. Khoảng cách của từng bước chân có thể thấy rõ là không quá sai lệt nhau. Gió lớn từ đâu nhẹ thổi làm tóc Bạch Tích lay chuyển bay theo chiều gió, giây lụa buộc ngang trán nàng cũng bay bỗng theo, một mùi hương thơm của hoa như có như không xong vào mũi Hắc Từ. Là mùi vị đặc trưng trên người Bạch Tích, chỉ có Bạch Tích duy nhất sở hữu mùi hương vô cùng trầm mê này. Tâm Hắc Từ không nhịn được tim ruốt cuộc đập lỗi nửa nhịp. Bước đi của nàng cũng từ từ chậm lại, nàng nghĩ đến biểu tình lo lắng của Bạch Tích khi nảy mà lòng không ngừng trầm xuống. Tay nàng nhất lên nhẹ chạm vào đầu cây hắc sáo được nàng luôn mang theo bên hông người, thật muốn thổi một phổ khúc. Nói với bản thân, không được suy nghĩ lung tung, còn là... Nàng cũng là không hề có tư cách gì để ý đến chuyện người khác. Hoàn thành việc trước mắt là được, còn phải mau chống tìm được Dạ Hoàng. Sau khi tìm được thì... thì sẽ làm gì?

"Tới nơi rồi."

Câu nói lạnh lùng của Bạch Tích kéo Hắc Từ ra khỏi suy nghĩ của chính mình. Nàng nhìn Bạch Tích rồi lại nhìn cổng lớn trước mặt, phía trên là tấm bảng có khắc hai chứ lớn 'Tàng Dược'. Bạch Tích nhẹ đẩy cánh cổng kín bước vào trong.

"Đây là Tàng Dược, nơi này có đủ mọi loại thảo dược, từ loại bình thường nhất đến loại hiếm có nhất. Thậm chí có cả độc dược. Phía bên trái là sách y thuật của yêu giới, phía bên phải này là sách độc thuật. Việc bào chế Hoàn Phục đơn trước là do đại sư huynh xử lý. Hiện tại chỉ có thể phiền đến muội bào chế giúp để đủ số lượng cho môn đồ Yêu Giới." Nàng thật lòng tận tình giải thích những thứ có trong Tàng Dược, kiên nhẫn nói rõ mọi thứ ở nơi này cho Hắc Từ.

Bạch Tích trong lòng thật áy náy, Hắc Từ đã cứu nàng một mạng, còn giúp nàng thoát khỏi rừng Thuyền Tinh. Bây giờ lại một lần nữa nhờ đến y thuật cao minh của muội ấy bào chế Hoàn Phục đơn giúp Yêu Giới. Nàng còn chưa báo đáp muội ấy bất cứ cái gì, đây là lần đầy tiên nàng cảm thấy mình thật sự đã nợ. Nợ Hắc Từ rất nhiều ân tình, nếu không trả được bản thân nàng thật sự không biết phải đối mặt Hắc Từ như thế nào, mặc dù nàng thường xuyên bị Hắc Từ vô ý hay sơ ý chêu chọc còn là chiếm tiện nghi... Lòng nàng vì vậy cũng có chút mâu thuẫn. Nhìn qua Hắc Từ, muội ấy đang chăm chú quan sát mọi thứ, đánh giá xung quanh. Nàng chỉ thấy được một bên sường mặt tinh xảo của Hắc Từ, mái tóc phía trước nhẹ rủ xuống tai che đi một bên mắt, nhìn không rõ biểu tình là gì. Bạch Tích nhẹ nhíu mi, như vậy nhìn Hắc Từ thật xa lạ, nàng bất giác có chút run sợ.

Hắc Từ nghe Bạch Tích giải thích xong tâm tình cũng đã dần điều chỉnh lại. Nàng quay sang hướng Bạch Tích nở nụ cười: "Muội cũng đã hiểu rõ. Đa tạ tỷ chỉ bảo, hiện tại muội muốn liền bắt tay vào bào chế. Trong lúc muội bào chế không muốn bị người khác làm phiền, nên tỷ có thể hay không đừng để một ai vào Tàng Dược trong thời gian muội bào chế thuốc?"

Hắc Từ đưa ra yêu cầu, lúc nàng làm việc gì nếu bị làm phiền thật rất không hay. Nàng đã quen mọi thứ một mình, không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Nàng tin tưởng bản thân mình, nàng không muốn dựa dẫm hay ỷ lại ai khác. Những điều đó chỉ nói lên bản thân là một kẻ nhu nhược vô tích sự. Bản thân có thể tự giải quyết thì cần gì sự giúp đỡ của kẻ khác?

Hắc Từ nói xong cũng bắt đầu vào việc bào chế thuốc. Bạch Tích đứng một bên nhìn động tác thuần phục của Hắc Từ, tuy là lần đầu nhưng có thể am hiểu như vậy, muội ấy là thông minh tài giỏi đến thế nào? Động tác nhẹ nhàng, ánh mắt nghiêm túc của Hắc Từ ẩn hiện sau mái tóc có phần rũ xuống phía trước. Bây giờ nhìn Hắc Từ thật không giống nàng ấy, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Bạch Tích không rõ cảm xúc hiện tại trong lòng nàng mà chỉ một bên nhìn ngắm Hắc Từ đang vô cùng nghiêm túc bào chế thuốc. Đột nhiên, nàng nhìn thấy Hắc Từ như vậy có chút gì đó thật cuốn hút. Bất giác Bạch Tích cong khóe môi, ánh mắt từ lạnh lùng dần chuyển sang thành thưởng thức, trầm mê nhìn Hắc Từ mà bản thân nàng lại không hề hay biết.

Nhìn sách y ghi chép lại từng bước và các loại nguyên liệu nàng chưa biết đến, Hắc Từ có chút hào hứng dựa vào đó làm theo. Cũng không quá khó khăn, lúc đầu sẽ có chút chậm nhưng dần tốc độ sẽ tăng đáng kể. Đối với một người bình thường bào chế Hoàn Phục đơn một viên thôi đã là muốn lấy nửa cái mạng của họ. Nếu chỉ cần sai một bước liền không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì. Đang bỏ dở rễ Trùng Đề, Hắc Từ phát hiện có gì đó không đúng. Thế nào vẫn là không đúng, nàng ngước lên nhìn về phía nguyên nhân. Bạch Tích cứ nhìn nàng như vậy làm sao nàng bào chế thuốc đây? Bị nhìn chằm chằm ai sẽ không để ý?

"Bạch tỷ, tỷ còn đứng đó? Không có việc gì tỷ có thể tiếp tục hình phạt của Mị Tam sư huynh a, việc bào chế ở đây cứ để một mình muội xử lý là được."

Hắc Từ nghĩ Bạch Tích có lẽ là không yên tâm để nàng lại đây một mình nên chưa rời đi, hoàn toàn không có ý gì khác.

Bạch Tích biết mình vừa rồi có điểm vô lễ liền dời ánh mắt. Hắc Từ là đã mở miệng đuổi người, nhìn muội ấy đang nở nụ cười như bắt quả tang việc nhìn trộm của nàng. Bạch Tích cảm thấy có chút chột dạ, biểu tình của nàng hiếm khi lại trở nên ngượng ngùng trước mặt người khác nói: "Vậy... không còn việc gì nữa tỷ đi trước. Không phiền muội, nếu muội có gì cần giúp cứ nói với tỷ một tiếng."

Hắc Từ cười nhẹ gật đầu như đã hiểu. Bỗng nàng ngửi được một mùi hương khó chịu, mùi này hoàn toàn không xuất phát từ nàng. Nhìn xuống đơn dược bào chế đang còn dang dở mới ý thức, nàng làm lệt thời gian rồi. Không xong!

"Bùm– -!"

Một tiếng nổ không tính quá lớn vang lên. Sau đó là một làn khói đen lớn xuất hiện tại nơi phát nổ kia. Bạch Tích đang định bước đi nghe thấy âm thanh lạ thì quay lại. Liền thấy một màn như vậy, nghĩ Hắc Từ là một cô nương chỉ biết chút ít võ công, còn là nàng biết khi đang điều chế Hoàn Phục đơn xảy ra sai lầm sẽ có một vụ nổ nhỏ, hậu quả thì không thể nói trước được. Bạch Tích lo lắng thật nhanh đi đến chỗ Hắc Từ tìm kiếm nàng ấy, tìm một lúc nàng vẫn không thấy Hắc Từ đâu, kỳ lạ? Lớp khói đen dần tang, nàng bước đến nơi bào chế thì kinh ngạc phát hiện...

"Hắc Từ, muội..."

___________________________________

Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Bạch tỷ.

Bạch Tích: Chuyện gì?

Hắc Từ: Muội có thể hôn tỷ được không?

Bạch Tích: Không được.

Hắc Từ: Khụ, ơ... Muội vừa nói gì nhỉ?

Bạch Tích: Muội có thể hôn tỷ được không.

Hắc Từ: Có thể, lại đây muội hôn.

Bạch Tích: Hỗn đản.

Hắc Từ: Hôn một cái a.

Bạch Tích: Cút.

Đăng sớm cho các ngươi =)) Bây giờ ta chỉ có thể làm tốt một điều là tuần chương. Các ngươi cứ mạnh dạng góp ý, tình tiết truyện dần sẽ được thay đổi theo. Xin cám ơn!

Truyện Chữ Hay