Sư Tôn Tuỳ Hứng

chương 19: bằng hữu năm xưa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một người một thú đang vắt óc, vò đầu bứt tóc, đứng nhìn hai nhánh đường trước mặt. Tịnh tâm, suy nghĩ... Phía trái, sẽ là trấn Dương Thành năm ấy. Phía phải, là thẳng tiến Kinh Thành.

Một bên là người bạn cũ, còn lại là Dạ Hoàng... ừm~ được rồi! Ta thừa nhận, không ngày nào ta không nhớ đến nàng, ta bây giờ thật nhanh muốn xem nàng đã là bộ dáng thế nào, ta chắc chắn một điều nàng giờ có thể là tuyệt thế đại mỹ nhân làm điên đảo chúng sanh!

"Cái gì phải gấp a! Chờ được năm, hẳng chỉ hai ba ngày lại chờ không được? Chúng ta tới trấn Dương Thành!"

Tiểu Bạch quăng cho nàng một cái ánh nhìn khinh bỉ, tiêu soái lắc mông đi trước. Cả hai bắt đầu rẻ trái, đi một hồi lâu, xa xa đã thấy cổng trấn Dương Thành. Đột nhiên Lục Bỉ dừng chân, Tiểu Bạch đang đi cũng thắng gấp, khó hiểu nhìn chủ nhân mình, chợt nghe thấy Lục Bỉ lên tiếng:

"Tiểu Bạch à... Nếu như ngươi vào trấn Dương Thành không phải là sẽ dọa bọn họ sợ chết khiếp a?"

Tiểu Bạch biết ý tứ câu nói của Lục Bỉ, quay qua nhìn Lục Bỉ từ trên xuống dưới đánh giá, gật đầu.

"Chủ nhân, có người mới dọa bọn họ! Đối với nam tử chắc hẳng đứng thấp hơn một cái đầu, nữ tử thì... chậc, chậc..."

Lục Bỉ bất động sau khi tiêu hóa xong câu nói Tiểu Bạch.

"Ngươi..."

Ai nha, năm trước đột nhiên phát hiện Tiểu Bạch có thể nói chuyện, ta mừng xuýt ngất. Ta không quan tâm Tiểu Bạch vì sao có thể nói chuyện, nhưng lúc nào Tiểu Bạch mở miệng là bao nhiêu cái dễ thương, cái đáng yêu bề ngoài điều bay hết, haizz... Nàng ấy nói một lúc nào đó cũng có thể biến thành hình người, cái này làm ta thật sự ngất đi! Cứ nghĩ, việc này một người hiện đại thế kỉ XXI như ta là bị dọa không ít, nhưng những chuyện này ta hoàn toàn có thể tin. Trên người ta có biết bao nhiêu cái không thể tin rồi, nếu nói ta là một người bình thường thì cho ta xin phép được từ chối ý tốt này. Ta... không phải người bình thường!

"Được rồi.... đi vào là được! Ta không thể quản ánh mắt của bọn họ."

Lục Bỉ lắc đầu bất đắc dĩ, may là nàng cũng đã sử dụng thuật dịch dung rồi, bớt được phần nào là đở khổ a... Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, vào trấn Dương Thành lúc nào cũng không hay. Tiểu Bạch là tâm thông tương giao với Lục Bỉ, biết được suy nghĩ của Lục Bỉ liền lên giọng ghét bỏ.

"Người có dịch dung cả ngàn lần thì vẫn không xấu được đâu. Ngược lại, người nhìn xem xung quanh kia kìa!"

Bị Tiểu Bạch đáng gãy dòng suy nghĩ, Lục Bỉ quay về thế giới hiện tại, theo phản xạ ngước nhìn xung quanh. giây sau đó, mi tâm liền nhíu lại. Thật không tránh nổi ánh mắt người dân trấn Dương Thành, khí chất của nàng hoàn toàn đánh bại cái nhan sắc gì đó. Mọi người không chừa một ánh mắt nào để nhìn nàng, tất nhiên nữ tử là đại đa số, như hận không thể lấy dây trói đem về nhà mình mà hành hạ. Có Tiểu Bạch bên cạnh khí thế không kém làm bọn họ sợ, không dám tới gần mà chỉ đứng từ xa.

Coi như mình lễ phép, cười với họ một cái... Ê, ê... Sao ngất xỉu rồi?

"Tiểu Bạch! Mau, đến tửu lâu phía trước nghỉ một lát"

Chưa chờ Tiểu Bạch, Lục Bỉ như bỏ chạy mà vọt về phía trước. Tới tửu lâu tên tiểu nhị liền xum xoe nịnh nọt, thấy Tiểu Bạch liền run cầm cập, nàng thuê một gian phòng nghỉ ngơi, phân phó hắn một chút đem thức ăn lên, không có chuyện gì thì đừng làm phiền.

Đi đường mệt, tới được nơi càng mệt thêm, không biết tới Kinh Thành rồi thì sẽ thành ra cái dạng gì. Ăn uống với Tiểu Bạch xong, Lục Bỉ bước ra ngoài tìm tiểu nhị bảo hắn chuẩn bị mộc dũng và nước tắm cho nàng. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đầu óc nàng liền choáng váng. Lúc nảy tửu lâu còn lẻ tẻ chỉ vài người. Bây giờ làm gì mà chật đến không có ghế ngồi. Tên chủ quán nhờ Lục Bỉ nàng hôm nay liền phát tài, thấy nàng đi ra cười cười, kiểu cười quá là biếи ŧɦái đi, tên này nhất định là thái giám từ trong cung bị trục xuất ra! Làm nàng một trận buồn nôn.

"Hí hí...Khách quan đại nhân~ ngài có cần gì không nga, tại hạ liền kêu người phân phó!"

"Các ngươi... chuẩn bị nước nóng cùng mộc dũng, ta cần tắm."

Lục Bỉ bày ra khuôn mặt sinh không thể luyến, lạnh nhạt nói.

Tên lão bản nuốt nước bọt một cái, người trước mặt này tuyệt đối không thể chọc giận được.

Nàng quay lại về phòng, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, tay châm trà. Uống được ly trà, tay lại xoa xoa hai bên thái dương.

"Tiểu Bạch, một lát xong việc ngươi theo ta tới một nơi"

Tiểu Bạch đang nằm nghỉ, nhắm mắt hời hợt nói:

"Chủ nhân người muốn tới nơi nào?"

Lục Bỉ nhấp ngụm trà:

"Túy Hương Lâu.""

Tiểu Bạch bây giờ nghe xong liền bật đầu dậy, nhìn Lục Bỉ như khó tin. Trên mặt viết lên chữ 'ta không nghe nhầm chứ?'

Lục Bỉ thờ ơ hỏi

"Ngươi không đi?"

"Người đi đâu ta theo đó, để ta một mình ở đây không sợ ta sẽ chán đến chết hay sao?"

Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường. Lại quay đầu về ổ nhắm mắt đánh mộng đẹp, nhiệm vụ của nàng bây giờ chỉ cần ăn xong ngủ, đi theo Lục Bỉ, mấy thứ còn lại nàng không cần quản nhiều.

"Hảo!"

Cuối cùng tâm tình nàng cũng có chút gì đó cao hứng, từ khi đặt chân vào trấn Dương Thành ngoài mệt mỏi thì không còn bất cứ cảm xúc gì.

Lúc tắm xong, ngoài trời cũng đã tối. Lại một bộ hắc sam y phục, giày trắng, lụa đỏ cột tóc. Trên người đôi khi lại thoang thoảng mùi vị the the của bạc hà. Nàng rất thích thứ hương này, tự nàng đã chế tạo sản phẩm dành riêng cho bản thân. Kiếp trước nàng cũng đã quen dùng, cái này cũng là hương dược được truyền nối đàng hoàn, muội muội thời hiện đại của nàng chắc là cũng có hương thơm đặc biệt này.

Cả hai bước ra ngoài với bao ánh mắt dòm ngó, nàng liếc đến cũng không thèm, tiêu soái bước đi, con đường đêm bên ngoài náo nhiệt hẳng ra, đèn lồng mọi nhà thấp sáng từng đoạn đường đi, chợ đêm bày bán các loại đồ ăn, vải lụa, trang sức,... Nàng lướt qua từng giang hàng, cuối cùng dừng chân tại nơi náo nhiệt nhất. 'Túy Hương Lâu'

Chưa tới cửa đã thấy... điều lạ nhất mà nàng từng biết.

Những nữ tử túy hương lâu quả thật xinh đẹp, rất xinh đẹp, như là lựa chọn những mỹ nhân đẹp nhất trong số các mỹ nhân khắp Vương Thiên. Cái lạ ở đây nàng nói, nam tử phải được họ chọn, chứ không phải nam tử chọn họ. Thành ra, bọn nam tử lôi kéo các nữ tử thanh lâu, nịnh nọt, dỗ ngọt, cưng chiều,... Tận lực dùng phép thần thông quản đại để chế ngự yêu nghiệt!

Nàng bước đến trước cửa, vì nàng rất cao nên chưa gì đã dễ dàng bị phát hiện, bọn nam tử cùng nữ tử thanh lâu bắt đầu ngưng hoạt động. Từ từ ngẩn đầu, để nhìn rõ khuôn mặt của người nào. Mắt ai cũng chữ O mồm chữ A. Một vị tỷ tỷ xinh đẹp sắc xảo, nhìn có vẻ chững chạc nhất trong số bọn họ bước ra:

"Vị công tử này, đã đến đây rồi thì mau vào, hôm nay ta sẽ tiếp ngươi!"

Giọng nói... yêu nghiệt! Người này được số nữ tử kia kính trọng như vậy... là tú bà a? Vẫn là ta may mắn, Túy Hương Lâu đây của Vũ Kiều, theo tính cách của tỷ ấy, thì thật không thể nào lựa chọn ra một tú bà trong truyền thuyết như phim cổ trang nàng xem được. Lòng Lục Bỉ âm thầm thở nhẹ một cái.

Nàng diện vô biểu tình thản nhiên trả lời:

"Tốt thật."

Vị tỷ tỷ dẫn đường, đưa nàng lên lầu . Bên trong khỏi nói, nam tử rót rượu, nam tử đấm bóp, nam tử hầu hạ, nam tử đút thức ăn cho tử nữ thanh lâu. Nhìn một màn này Lục Bỉ không khỏi đau đầu, trong lòng âm thầm phỉ nhổ một câu. 'bọn không có tiền đồ!'

Các nữ tử, nam tử đứng ở cửa khi nảy mới hoàn hồn lại, bắt đầu nhìn nhau, rồi các nữ tử đồng loạt nhìn đám nam nhân kia, như so sánh với Lục Bỉ, vẻ mặt dần mang theo ghét bỏ. Một lần nữa bọn họ ngạc nhiên bất động. Phía xa xa, một tốp nữ tử ùa ùa đi tới phía Túy Hương Lâu. Bọn nam tử bủn rủn tay chân, không phải lão bà bọn họ định vùng lên, khai thông nhãn giới a? Kìa, đó là những nữ tử chưa chồng, còn có lão bà bà,... Lúc bày bọn họ minh bạch:

"Là đến vì tên khi nảy sao?"

Bọn họ đột nhiên nhìn chính bản thân mình, một lúc sau sắc mặt họ trở nên xụ xuống. Giọng ủy khuất:

"Tên khi nảy thật tuấn mỹ, thật cao lớn, có cả một sủng vật tuyệt đại, quá mị hoặc đi. Chúng ta không hơn hắn chỗ nào cả a~ Tại sao ta không phải là nữ tử nhỉ?..."

"..."

Bọn họ cảm thán, uất ức một hồi, liền rủ nhau đi về, hướng quán tửu lâu một phen uống rượu giải sầu 'không có mỹ nhân'.

Quay lại Túy lâu, vị tỷ tỷ yêu nghiệt đem nàng vào một căn phòng, bày thịt rượu ra...

"Không biết công tử đây tên gọi là gì, Hàm Nghi thấy công tử hình như là vừa mới đến trấn Dương Thành."

Lục Bỉ tiếp nhận ly rượu do tỷ tỷ yêu nghiệt rót cho:

"Gọi ta Lục Bỉ là được, quả thật vừa mới đến đây. Nhưng không hẳng, lúc trước đã ghé một lần."

Nói xong nàng uống cạn ly rượu, mùi rượu thoang thoảng hương hoa, uống vào cảm giác đầu lưỡi ngọt nhẹ, từ từ xuống cổ họng lại cay xè, xuống bụng liền nóng lên rồi dần biến mất, rượu ngon! Đừng nghi ngờ gì, nàng là một con sâu rượu, nhưng giấu rất kỹ a~

"Vậy... Lục Bỉ công tử trước đây đến khi nào a? Ta đã ở trấn Dương Thành từ nhỏ, lẻ nào một người khác biệt như công tử đây ta lại không thể nhận ra?"

Hàm Nghi lại rót cho Lục Bỉ một ly rượu nghi ngờ hỏi.

"là khoảng năm trước, Hàm Nghi tỷ tỷ không nhận ra là phải. Lúc đó ta vẫn là một tiểu hài tử."

Nhìn tỷ tỷ yêu nghiệt, nàng bất chợt nhớ về khi đó, Hàm Nghi tỷ tỷ và một người nữa là Vũ Yên lúc đó là hoa khôi của Túy Hương Lâu, nàng vẫn là một tiểu hài tử, không nhận ra là phải.

Mài liễu Hàm Nghi nhẹ nhíu lại, sao lại là một tiểu hài tử, nhìn Lục Bỉ cũng là cao lớn, nếu năm trước bất quá không thể là tiểu hài tử được.

Hàm Nghi như có điều suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười yêu nghiệt.

" năm trước... a~ lúc đó trấn Dương Thành thật sự rất náo nhiệt. Còn nhớ, năm đó nhờ sự giúp đỡ của một vị cao nhân, trấn Dương Thành mới trở nên yên ổn bây giờ."

Kể lại, tâm tình Hàm Nghi đột nhiên trở nên vui vẻ hẳng ra, nhớ lại năm đó, một tiểu hài tử tuấn tú được mọi người yêu quý, khen ngợi, rồi đột nhiên hài tử biến mất, không từ mà biệt, làm mọi người tiếc nuối không thôi. Nhờ Vũ Kiều tỷ nàng mới được một lần diện kiến tiểu cao nhân ấy, nhưng bây giờ lại không hề biết người đó đang nơi nào.

"Năm đó một tiểu hài tử xuất hiện, cứu giúp Lão bản, thành toàn hôn sự cho người. Trừ gian diệt ác, giúp gϊếŧ gian tặc ở trấn Dương Thành. Chỉ là một hài tử nhưng làm cho mọi người chúng ta phải tâm phục khẩu phục, phi thường hãnh diện!"

Nói đến Hàm Nghi hưng phấn kể, Lục Bỉ lặng im nghe người ta tân bốc nàng lên tới tận trời cao, mũi cũng muốn nứt ra rồi.

"Ta cũng biết qua chuyện đó, vậy bây giờ lão bản túy lâu sao rồi?"

Đây mới là trọng tâm Lục Bỉ muốn biết nhất, đến đây cũng là muốn tìm gặp Vũ Kiều tỷ tỷ và lão bà, còn có đôi phu thê oan gia Vũ Yên tỷ một lần.

Nghe đến Lục Bỉ nhắc lão bản, Hàm Nghi có chút tụt hứng.

"Chuyện này... Lão bản ta đang đau đầu tìm một người có thể đàn hay hát, nhảy múa gì đó! Nhóm người lúc trước đảm nhiệm không may trong lúc tập, vô tình thế nào chân té chật khớp rồi..."

Nói đến, vẻ yêu nghiệt của tỷ tỷ giảm đi phần nào, thở dài một hơi, thấy ly rượu của Lục Bỉ đã trống liền thuận tay rọt rượu.

"Vậy sao? Ta muốn gặp lão bản Túy lâu. Tỷ tỷ, ngươi dẫn ta đi!"

Nói rồi nàng nhẹ nhàng nhất ly rượu uống cạn, liền đặt lại. Lục Bỉ đứng lên hướng Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, ngươi ở đây! Ăn hết những thứ này mới được đi ra."

Lục Bỉ hướng tỷ tỷ yêu nghiệt cười, giọng cũng không trở nên quá xa cách nữa, nàng có thiện cảm với vị tỷ tỷ này, nhìn bề ngoài tuy xinh đẹp sắc xảo, nhưng có gì đó ở trên người tỷ tỷ này làm nàng cảm thấy Hàm Nghi miệng lưỡi nhưng có chút ngốc nghếch, phải không? haha...

Đột nhiên nghe Lục Bỉ nói muốn gặp lão bản, chưa kịp từ chối thì thấy Lục Bỉ đứng lên, từ từ đầu nàng cũng thuận ngước theo chiều cao của Lục Bỉ. Tại sao lại có người to cao đến vậy? Mị hoặc đến vậy a? Nàng quên luôn cả từ chối, bắt đầu không biết vì sao mà dẫn Lục Bỉ đi ra khỏi phòng, tiến tới tầng của Tuý lâu, hướng căn phòng cuối cùng mà gõ cửa.

"Vũ Kiều tỷ tỷ! Có người nói muốn gặp tỷ!"

Bên trong qua một lúc không thấy ai trả lời, Hàm Nghi tính tiến lên gõ cửa tiếp thì nghe chất giọng đầy mệt mỏi vang ra:

"Người đó là ai?"

Hàm Nghi nhẹ nhàng trả lời:

"Người đó xưng là Lục Bỉ, không nói gì thêm."

Bên trong một lần nữa trầm lặng, còn lâu hơn khi nảy.

"Được rồi, cho vào!"

Hàm Nghi liền thở ra một hơi, đẩy cửa. Theo sau là Lục Bỉ diện vô biểu tình.

"Tỷ tỷ! Là người này!"

Nói xong, Vũ Kiều từ từ ngước nhìn người hắc sam y phục to cao ở phía sau Hàm Nghi. Nhận thấy ánh mắt Vũ Kiều tỷ tỷ, Lục Bỉ nhẹ cong môi.

"Nhĩ hão! Vũ Kiều tỷ tỷ!"

Lúc này Vũ Kiều mới sựt tỉnh.

"Lục... Bỉ đệ?"

Vừa vui vừa mừng, khiến Vũ Kiều có chút thất thố. Hàm Nghi nghe hai người trước mặt xưng hô, có vẻ rất thân. Không... Không lẻ tỷ tỷ phản bội Ngọc Niên phu nhân đến với tên nam nhân tuấn mỹ này!? Sao có thể chứ, tên này... Hàm Nghi suy nghĩ một lúc, liền đem bạch nhãn liếc Lục Bỉ.

Lục Bỉ lại không hay biết có người đang trở nên không hảo cảm với nàng, mà nàng lại thản nhiên ngồi xuống ghế, gần Vũ Kiều cười nói vui vẻ.

"Ân, là đệ!"

Vũ Kiều không tin vào mắt mình.

"Không thể nào a? Lúc trước đệ chỉ là một tiểu hài tử. Qua năm liền thành một nam nhân cao lớn, mị hoặc. Thật khác xưa..."

Nghe Vũ Kiều tỷ tỷ trầm trồ khen thì thấy buồn cười, nàng vậy mà bị nói là không thể, có thể hết nga!

"Vũ Kiều tỷ tỷ! Là đệ, nếu tỷ không tin..."

"Trước khi đi, đệ có cho tỷ một lệnh bài, tỷ còn nhớ?"

Vũ Kiều nhớ lại, quả thật là có. Vậy là Lục Bỉ thật rồi, còn là Vương chủ Tịch Âm Dao trước mặt nàng... Quên mất, là Thiên Hoàng của đế quốc Nam Liêu nữa, nàng có nên quỳ hành lệ không?

"Có, tỷ vẫn luôn giữ nó bên người!"

Nghe vậy Lục Bỉ cười nhẹ hai tiếng:

"Haha, hảo! Nghe Hàm Nghi tỷ tỷ nói là tỷ đang gặp chút vấn đề của Túy lâu, đệ có thể giúp một tay được không?"

Vũ Kiều nghe vậy vội vàng xua tay:

"Sao có thể để đệ giúp tỷ mãi được chứ! Tỷ sẽ tự tìm cách..."

Lục Bỉ biết là sẽ bị từ chối, nàng bắt đầu lạnh giọng:

"Tỷ tìm bằng cách nào? Đệ mong là tỷ có thể nhận lời giúp đỡ của đệ."

Vũ Kiều lặng im nặng nề gật đầu, Lục Bỉ đã dùng giọng điệu như vậy rồi sao không thể nhận lời được, đây là ra lệnh chứ không phải cầu xin a.

Hàm Nghi như cái không khí ngồi đó nghe toàn bộ, mà không hiểu cái mô tê gì hết. Nhưng theo phỏng đoán tạm thời, nàng nghĩ Lục Bỉ là năm trước có quen biết lão bản, hết.

________________________________________________________________________

Nam tử số : Chúng ta rồi cũng có ngày trở nên như thế này...

Nam tử số : Ta bây giờ đã cảm thụ được cay đắng của nương tử rồi...

Nam tử số : Nương tử đi Túy lâu, ta đây chỉ có rượu thịt, không có mỹ nhân...

Nam tử số : Thời thế thây đổi... Ta đây không vợ, vẫn không thoát khỏi cảnh đau thương...

Nam tử số [tay vỗ bàn!]: Vậy tại sao ta lại phải ở đây, cùng một đám đực rựa các ngươi thưởng rượu!!!

Nam tử số [giọng điệu ghét bỏ]: Thế nào? Không được sao? Hay là... Chúng ta đến với nhau đi nhỉ? [Tay bụm miệng cười tủm tỉm như cô nương ] :))))

Nam tử còn lại: "..."

Xí hổ nhìn nhau :))))

Hãy đến với nhau, ta đây ủng hộ hai tay hai chân! Bớt một người tranh dành mỹ nhân của mỹ nhân là phúc không phải họa!=)))

- Có ai muốn đọc luôn chương tiếp theo không a? Nếu không hẳng để tuần sau...

Truyện Chữ Hay