Sư Tôn, Người Về Rồi...

chương 51

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Hừ! Giao nhẫn trữ vật ra, nếu không đừng trách chúng ta độc ác!

Lâm Du hách dịch nhìn vài con " tép riu " trước mắt.

Gã chẳng muốn tới Ma Mị Vụ Vực tối tăm hung hiểm này làm gì cho căm, nhưng phụ thân gã nói tầm nhìn của gã quá hạn hẹp, liền đuổi gã tới nơi này, còn nói nếu gã không tự giết được một đầu yêu thú cấp hai, liền không thả gã về.

Vốn là tâm tình gã đã tệ, lại nhìn thấy đám rác rưởi Liên Vân tông vừa chém giết được một đầu yêu thú cấp ba gã liền định chạy đến cướp, gã đã vào Ma Mị Vụ Vực được ngày mà chẳng giết được một con yêu thú nào, còn bị một con yêu thú cấp cao đuổi đến bán sống bán chết, thế mà đám rác rưởi kia liền giết được một yêu thú cấp ,hỏi gã làm sao không tức?!.

Động tác định triệu hồi tọa kỵ của Quân Tịch Ly và Mộc Lăng Phong dừng lại, vừa giết xong yêu thú cả người đều phát hiện có người đến đây, nhưng mà người ta với mình nước sông không phạm nước giếng, bọn họ cũng lười để ý.

Nhưng không ngờ người này ngang ngược như vậy, vừa đi lên liền đòi nhẫn trữ vật của bọn họ. Cả người nhìn về phía Lâm Du, thấy đằng sau gã là tu tiên giả cấp liền biết chính mình không chọc nổi người này, đơn giản vì bọn họ đánh không thắng a.

Nhưng bảo bọn họ giao nhẫn trữ vật? Haha, nằm mơ!

người liếc nhau một cái. Sau đó nhân cơ hội người kia còn chưa đề phòng, liền ra tay.

Trên tay Mộc Lăng Phong xuất hiện một thanh trọng kiếm, hắn vừa động, kiếm khí liền hóa thành vô số cây kiếm nhỏ đâm về phía Lâm Du và người đằng sau gã ta, dù gì Liên Vân tông và Vi Vũ môn vốn đã kết thù hơn nữa Mộc Lăng Phong ra tay vẫn có chừng mực, không khiến mấy người kia chết được.

Còn Mục Thư Kỳ, ngưng tụ linh lực thành một ngọn lửa lớn, phun về phía đám người.

Quân Tịch Ly thì càng đơn giản, lấy phù ra đập.

Phong Vô Nhiên núp ở một bên, thi triển vài thuật pháp nhỏ để ngăn cản người nào đó, dưới sự giúp đỡ của hắn, đương nhiên người kia gặp xui xẻo đến rối tinh rối mù, nào là đạp phải ống quần, nào là vấp phải đá, đang niệm chú thì sặc nước miếng, đang kết ấn thì tay trợt khấp.....

Quân Tịch Ly một phù đập qua, đồng thời, cánh tay cầm Tử Phong khẽ huy động , một làn sương mù màu tím theo kiếm khí chém về phía một trong hộ vệ.

Có độc Tử Tiên Vu Lãng, vết thương trên người hộ vệ đó không thể khép lại, máu tươi chảy ròng ròng.

"Vụt"

Quân Tịch Ly lắc mình tránh né một kiếm của hộ vệ, nhưng không cùng cấp bậc cho nên dù Quân Tịch Ly có phản ứng nhanh cũng bị kiếm chém trúng.

"Vù"

Một mũi tên vụt đến, người Quân Tịch Ly nhanh chóng làm ra động tác né tránh, nhưng người phóng tên sao dễ bỏ qua? Hắn niệm pháp quyết, xung quanh liền xuất hiện thật nhiều mũi tên bằng kim loại, đâm về phía người.

Mộc Lăng Phong nhanh chóng hóa ra một tường băng để che chắn, nhưng mà băng cũng không ngăn nổi mũi tên, chưa kể là đằng sau còn có một đống công kích như rắn lửa, gai đất, kiếm gió, dây leo có độc....

Quân Tịch Ly nâng tay, dùng Vấn Tình kéo cả bốn người lên trên một cây cổ thụ, tạm thời tránh né được những công kích đó. Phong Vô Nhiên nhìn Quân Tịch Ly bị thương đã có chút không khống chế nổi, thế nhưng lí trí cản lại việc hắn giết lũ khốn kiếp nào đó.

Chỉ theo Quân Tịch Ly tuần, tuy Quân Tịch Ly không biểu hiện ra, nhưng Phong Vô Nhiên nhạy bén cảm nhận được Quân Tịch Ly dường như đề phòng mọi thứ xung quanh ( cảnh giác của sát thủ mà), sự đề phòng đó ngấm sâu vào tiềm thức, giống như xung quanh bất kỳ ai cũng có thể giết y vậy, không có một chút cảm giác an toàn, điều này làm Phong Vô Nhiên vô cùng đau lòng, rốt cuộc là sư tôn của hắn đã trải qua thứ gì, mới khiến người khắp nơi đề phòng, không lúc nào thả lỏng tâm của mình. Nếu để hắn biết được là ai khiến một sư tôn mới tuổi của hắn thành ra thế này, hắn thề, hắn sẽ giết kẻ đó.

( hắt xì!

Một kẻ đã sớm đi vào luân hồi, lúc này đang là một con chuồn chuồn nhỏ hắt xì một cái, nhưng nó không quan tâm, tiếp tục đi kiếm ăn )

người kia tức đến nổi sát tâm, là cao thủ cấp lí nào bọn họ lại thua đám nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, bọn họ không có tự tôn sao?!

Một người giơ tay chém gãy cổ thụ mà người Quân Tịch Ly đang ở, cổ thụ gãy, bốn người đành nhảy xuống đất, nhưng ngay tức khắc, mặt đất như có sinh mệnh mà cuốn chặt chán người.

người liếc nhau, người chia ra bảo vệ Lâm Du, người còn lại triệu ra thanh kiếm nữa, hai tay nâng hai thanh kiếm, hét lớn.

-Thiên La Địa Võng!

Lập tức, từ thanh kiếm hiện ra nghìn nghịt những kiếm khí, kiếm khí sắc bén đan xen nhau tạo thành một cái lưới gần như không kẽ hở.

Ba người Quân Tịch Ly đã sắp kiện sức, may mà luôn có Mục Thư Kỳ luôn lấy ra đan dược kịp lúc, không thì họ đã gục từ lâu. Bây giờ linh khí còn chưa đến nửa, đan dược thấy đáy phù chú sắp hết, mắt thấy sắp phải chết, Quân Tịch Ly định nâng tay xé truyền tống phù thì một tiếng xé gió vang lên.

Một thanh kiếm bằng Ám linh lực thật lớn xé rách chiếc lưới.

Linh Lan Hoa : Tội chuồn chuồn nhỏ, đã thành chuồn chuồn vẫn có người nhớ thương.

Linh Lan Hoa : Tui không rành mấy vụ đánh nhau cho nên viết nó nhảm lắm í, bỏ qua bỏ qua nha~

Truyện Chữ Hay