"Ký chủ, ký chủ, tỉnh tỉnh!" Thanh âm ầm ĩ của đánh thức Vân Trì.
Vân Trì trở mình, phát hiện Tống Thời Việt đã không còn nữa, trên mặt đất còn trải một tấm chăn, phẳng đến chỉnh chỉnh tề tề.
"Ừm."
"Ký chủ, hôm qua ngươi lại bị thương, tuy Ma Tôn đã trị liệu nhưng linh lực không ổn, cần tu dưỡng nhiều."
"Ừm." Vân Trì ngủ một giấc, cảm giác thân thể không quá khó chịu, y sờ sờ tai, phát hiện vẫn không khôi phục bình thường, "Thanh Hư Bắc cảnh thế nào rồi?"
"Trước mắt đã phát hiện đệ tử chết ở Tàng Thư các, đang điều tra.
Nhưng mà bọn họ đã nhận ra tiên tôn không còn nữa."
Vân Trì nhớ tới chiêu thức của người giao thủ cùng y, lại nghĩ Tống Thời Việt nói đêm qua có người ở ngoài cửa, có lẽ có người phát hiện y xuống tay điều tra chuyện ma hoá, không kìm nén nổi muốn diệt khẩu y.
Vân Trì lấy cuốn sách tìm được trong Tàng Thư các ra xem kỹ, tốc độ lây lan của loại cấm thuật này vô cùng nhanh, con đường truyền nhiễm cũng rất đơn giản, chỉ cần tiếp xúc là khả năng bị ảnh hưởng là rất lớn, y càng xem càng cảm thấy việc này không thể để chậm trễ.
Chỉ là nên phá giải thế nào đây?
"Sư tôn, tỉnh rồi?"
Nghe được thanh âm Tống Thời Việt, ấn đường Vân Trì nhăn lại, theo bản năng giấu sách cổ ở sau lưng.
Đêm qua sau khi bị thương ý thức y hỗn loạn, sau khi nằm xuống ngủ rất sâu, cũng không biết Tống Thời Việt có xem xét đồ vật trên người y không, dù sao người sợ kế hoạch bí mật bị phát hiện nhất cũng chỉ có Ma tộc.
Ánh mắt nhìn hắn nhiều thêm vài phần cảnh giác, tuy rằng biết Tống Thời Việt bị phệ hồn sát gây ảnh hưởng, nhưng y có rất nhiều lúc không thể hiểu nổi đồ nhi này của mình đang nghĩ cái gì.
Tống Thời Việt dường như không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của y, lập tức đặt chén lên bàn, đi về phía y.
"Sư tôn, ta hầm canh cho ngươi, uống một chút đi cho ấm cơ thể, đợi lát nữa ta lại giúp ngươi trị liệu." Tống Thời Việt nhìn y, đột nhiên duỗi tay về phía tai y.
Vân Trì lập tức trốn: "Làm gì vậy?"
Đôi mắt Tống Thời Việt nháy mắt đen lại, nụ cười trên mặt lại không thay đổi: "Chỉ là thói quen, muốn xoa tai một chút.
Khi sư tôn là mèo con rất ngoan."
Hai tai Vân Trì giật giật, không nói gì, dẫn âm kính lại vang lên thanh âm Hoắc Vô Nhai.
Tống Thời Việt rũ mắt nhìn y lấy dẫn âm kính ra, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú.
Hoắc Vô Nhai vẫn đang tiếp tục gọi y, Vân Trì cầm dẫn âm kính, do dự muốn xuống giường.
Nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, Tống Thời Việt nhẹ giọng: "Sư tôn muốn đi đâu?"
"Ta có lời muốn nói với hắn."
Khoé miệng chùng xuống, ánh mắt Tống Thời Việt dời từ dẫn âm kính về phía Vân Trì, "Được.
Sư tôn nói tại đây đi, ta không nghe."
Hắn xoay người đi ra ngoài, ngồi xuống bên bàn.
Vân Trì nhìn theo bóng dáng hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người đối mặt với vách tường, rót linh lực vào dẫn âm kính.
"Ta đây."
"Tiên Tôn, người điều tra đến đâu rồi? Hiện tại tình huống không tốt lắm, người bên ngoài hình như cũng xảy ra vấn đề."
Tình huống còn tệ hơn so với tưởng tượng, Vân Trì đè thấp thanh âm: "Ta đã biết.
Tóm lại các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, đợi ở trong phủ, lại dùng danh nghĩa của cha ngươi truyền lời để bọn họ đừng ra khỏi cửa chạy loạn."
"Nhưng mà..." Hoắc Vô Nhai chần chừ: "Cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Tiên Tôn, có phải hiện tại không có cách nào phá giải không?"
Vân Trì trầm mặc, một lát sau mới đáp: "Sẽ có cách."
Nhìn ra bên ngoài, Tống Thời Việt đang cúi đầu ngồi nghịch Hoàng Vũ trên tay.
Vân Trì đứng dậy.
Nghe được thanh âm, Tống Thời Việt xoay người, chỉ thấy sư tôn đã đứng lên, tóc dài chảy xuôi được buộc lại, hai tai giấu vào tóc.
Thấy hắn nhìn qua, Vân Trì cũng không hề do dự: "Đa tạ ngươi chữa thương cho ta, ta phải trở về rồi."
đã nói, biện pháp tốt nhất là bắt đầu từ chỗ Ma Tôn.
chỉ là Vân Trì trong lòng không muốn lợi dụng hắn, nếu không y có thể hùa theo hắn một chút, nói ra mấy lời khách sáo.
Tống Thời Việt cũng đứng lên, bàn tay siết chặt, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, "Ngươi vẫn phải đi?"
Vân Trì do dự trong chớp mắt, đêm qua thân thể y khó chịu, cùng hắn trở về Ma cung là an toàn nhất, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi lời năn nỉ của hắn.
Đêm qua bởi vì phân tâm nên bị thương, hiện tại không có lý do ở lại.
Huống hồ Mạnh Dục Khanh còn chưa biết tình hình, nếu không chuẩn bị chỉ sợ trở tay không kịp.
"Kế hoạch Ma tộc đã bắt đầu, ta cùng Ma giới chú định chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, so với người khác ngươi lại càng rõ ràng, không phải sao?"
Y nói xong, hung hăng nhíu mày.
Nghĩ đến kế hoạch tàn nhẫn sống sờ sờ tra tấn người thành nửa người nửa ma, Vân Trì vô cùng chán ghét, đặc biệt chuyện này rất có khả năng còn liên quan tới Tống Thời Việt.
Một khi chưa biết rõ sự thật, y chỉ có thể tận lực không giận chó đánh mèo: "Thôi.
Lập trường bất đồng, không cần cưỡng cầu."
Y thắt đai lưng xong, đi ra ngoài: "Tóm lại, đa tạ ngươi lại cứu ta một lần, coi như trao đổi, ta sẽ giúp ngươi giải phệ hồn sát, hiện tại ta đã thu thập được hai dược liệu, còn thiếu hai thứ nữa, ta nhất định sẽ tận lực lấy được."
Tống Thời Việt kinh ngạc trong nháy mắt.
"Trao đổi?" Tống Thời Việt quả thực tức đến bật cười, biểu tình nháy mắt trở nên đáng sợ, gần như cắn răng mà nói chuyện, "Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Hắn chắn trước người Vân Trì, nắm Hoàng Vũ, "Còn cái này thì sao? Sư tôn cho ta Hoàng Vũ là muốn đổi lại cái gì?"
Vân Trì á khẩu không trả lời được.
"Quả nhiên ngươi vẫn vô tình như vậy."
"Tuỳ ngươi nói sao cũng được." Vân Trì không muốn cãi lại, vòng qua hắn đi ra ngoài.
Tống Thời Việt chặn y, đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ y, khoé mắt muốn nứt ra: "Thiếu chút nữa đã quên, chúng ta sớm không còn là sư đồ, mấy năm nay đánh qua bao nhiêu lần rồi?"
Vân Trì bị ép ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn sương đen trên người đồ nhi lan ra bốn phía, đôi mắt biến đỏ.
Hắn nhếch môi cười: "Linh lực của ngươi bị hao tổn, ngươi đoán hiện tại ta có thể đánh thắng ngươi hay không?"
"Ngươi là mèo của ta, nơi nào cũng không thể đi."
Bàn tay siết chặt, ý thức dần tan rã, Vân Trì rơi vào bóng tối.
Đến khi tỉnh lại đã là đêm khuya, y bị khốn tiên tác trói trên giường.
Không mở được.
Quá sỉ nhục.
Vân Trì giãy giụa, Tống Thời Việt cuối cùng cũng tiến vào, trên tay còn bưng một chén canh.
"Sư tôn đừng nhúc nhích.
Hiện tại linh lực của ngươi không bằng ta, giãy giụa chỉ thêm bị thương thôi."
Hắn ngồi bên mép giường, múc một thìa cúi đầu thổi thổi, đưa đến bên miệng Vân Trì: "Canh hầm buổi sáng sư tôn không chịu ăn, ta lại hầm một chén canh gà, có lẽ sư tôn sẽ thích."
Vân Trì quay mặt đi.
Tống Thời Việt khôi phục bộ dáng thuần lương, lấy canh đi, lúc này trông hắn lại có vẻ tủi thân: "Sư tôn vẫn không thích, vậy sư tôn muốn ăn gì? Cá khô nhỏ sao? Hay là cá nướng? Chỉ cần sư tôn thích ta sẽ làm."
Vân Trì nhắm mắt không để ý tới hắn.
"Sư tôn giận rồi?"
"Sư tôn, vì sao không để ý tới ta?"
"Sư tôn, nói chuyện đi."
Vân Trì mở to mắt, lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng gọi ta là sư tôn."
Tác giả có lời muốn nói: Về tuyến tình cảm...!Có thể nói là kỳ thật vừa mới bắt đầu TAT
Văn án cũng đã nhắc tới đó, sư tôn không thể nhanh như vậy đã thích Tháng Mười, chương trước có chút thân mật (ý tui không phải nói bọn họ đã HE TAT), hiện tại Tháng Mười chỉ tự đắm chìm trong ảo tưởng của mình thui TAT
Tóm lại, sư tôn hiện tại đối với hắn nhiều nhất chỉ có tình sư đồ (Hơn nữa hai người còn đang không ngừng tìm đường chết orz).