Sư Tôn Đừng Tới Đây

chương 78: phán quyết tàn nhẫn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Thanh Vân nhíu mày, giết? Có chuyện gì xảy ra mà y không biết? Nhưng còn chưa kịp nói tiếng nào giọng của Minh Lãng tiên tôn đã vang lên bên tai.

"Giết huynh đệ đồng môn, dù cố tình hay vô ý, đều bị loạn côn đánh chết, Sở Thanh Vân ngươi biết tội chưa?"

Sở Thanh Vân liên tục lắc đầu.

"Đệ tử không có tội, đệ tử không giết ai cả!!!"

"Nói láo!" Tên Kỳ Đông nhảy ra, chỉ vào Sở Thanh Vân mà mắng.

"Sở Thanh Vân, Lý Phàm đêm qua đã chết, mà gã chỉ có xô xát với ngươi, ngươi không giết gã thì ai giết?"

"Minh Lãng sư bá, ngày hôm qua đệ tử chỉ đánh vào những nơi không gây thương tổn, đệ tử không giết người." Sở Thanh Vân hoảng hốt, nhưng vẫn liên tục thanh minh.

Những vết thương ngày hôm qua không thể nào gây chết người được, chắc chắn có chuyện gì nhầm lẫn ở đây?

Minh Lãng tiên tôn gay gắt quát.

"Sở Thanh Vân, một người nói ta còn không tin, hai người đều nói ngươi ỷ mình tu vi cao ra tay với Lý Phàm, hôm nay đệ tử của ta đã chết, ngươi còn không chịu trách nhiệm sao?"

"Đệ tử không ỷ vào tu vi cao ra tay với đồng môn!" Sở Thanh Vân tức đến nổ phổi, nhưng vẫn nhớ đến lời hứa với Lục Thanh Sương nên nói tránh đi.

"Ngày hôm qua Lý Phàm bắt nạt nhị sư huynh Lục Thanh Sương của đệ tử, nhị sư huynh cầu cứu, đệ tử chỉ dạy cho gã một bài học rồi thả đi.

Có hắn ở đó chứng kiến mọi chuyện!"

"Đi gọi Lục Thanh Sương đến đây!" Minh Lãng tiên tôn nhíu mày, thả bàn tay đang đè Sở Thanh Vân ra, nhưng vẫn bắt y quỳ trên đất.

Thấy một gã quản sự vâng dạ chạy đi rồi, lão mới thở dài.

"Thanh Vân sư điệt, dù có chuyện gì thì phải báo lên quản sự giải quyết, không được phép đánh nhau trong nội bộ môn phái, xảy ra chết người là ngươi sai rồi."

Sở Thanh Vân cau mày, vẫn là không nhịn nổi cục tức này, chỉ vào Kỳ Đông và Tần Siêu đang đứng đó.

"Minh Lãng sư bá! Chắc chắn chỉ với vài vết thương đó không thể gây chết người, Lý Phàm kia lúc đánh nhau với đệ tử còn sống sờ sờ, chỉ hai người này mang đi thì mới chết.

Minh Lãng sư bá, tại sao không tình nghi hai người này giết người rồi đổ cho đệ tử?"

"Ngươi ngậm máu phun người." Kỳ Đông nhảy dựng lên.

"Chúng ta là huynh đệ thân thiết, không có lý do để ra tay!"

Minh Lãng tiên tôn dậm mạnh chân, từng thớ thịt trên người rung lên, "Câm miệng!" Lão quay sang Sở Thanh Vân, lắc đầu.

"Thanh Vân sư điệt, Lý Phàm chết là do mất máu nhiều quá, mà trên người ngoài vết thương do kiếm đâm ở tay thì chẳng có vết thương hở nào nữa."

"Minh Lãng sư bá, đệ tử khẳng định mình không giết người!" Sở Thanh Vân vẫn khăng khăng.

Lão cũng bất đắc dĩ, tên đệ tử Lý Phàm này của lão ham chơi lười tu luyện, bồi bổ bao nhiêu tiên đan diệu dược mới có thể Trúc cơ, tuy rằng lão không ưa gì, nhưng mà dù sao đi nữa cũng là đệ tử của lão.

Nếu phải đệ tử bình thường khác gây ra chuyện này, lão trước đánh sau tra, kiểu gì cũng phải khai thật, đằng này lại là đệ tử của Minh Ly cái tên bảo thủ kia, lão không dám làm quá, bèn hoà hoãn.

"Được rồi, đợi Lục Thanh Sương đến rồi nói."

Minh Lãng tiên tôn đã ra mặt, Lục Thanh Sương không dám không đến, khi hắn chạy tới nơi, trên mặt không còn một vết thương nào, từ trên xuống dưới là bộ dạng ôn hoà điềm đạm, nhìn qua rất dễ lấy được cảm tình của người khác.

Sở Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng rơi lộp bộp, cắn răng gọi.

"Thanh Sương sư huynh..."

Lục Thanh Sương quay đầu đi, không nhìn Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân sững sờ, lúc này y còn không biết mình bị tính kế thì ngu quá.

Y như rằng, Lục Thanh Sương vừa đến đã dựng lên một vở kịch giả bộ vô tội, hắn ngày hôm qua bị ngã xuống núi, Sở Thanh Vân đỡ lên, sau đó đang về thì đụng độ Lý Phàm, y cãi nhau với gã rồi xảy ra xô xát, hắn sợ hãi muốn can ngăn nhưng bị đẩy ra ngã dưới đất, sau đó chỉ thấy Lý Phàm cầu xin Sở Thanh Vân đừng giết gã, thế nhưng Sở Thanh Vân vẫn ra tay rất nặng.

Kỳ Đông và Tần Siêu cũng thuận thế gật đầu lia lịa, "Đúng đúng, chúng đệ tử hôm qua đến thì vị huynh đệ này ngã ngồi trên đất, còn Sở Thanh Vân này đang đơn phương đánh Kỳ Phàm..." Bọn gã còn rưng rưng nước mắt.

"Kỳ Phàm số thật khổ..."

Nếu Sở Thanh Vân không phải là người trong cuộc, chắc sẽ vỗ tay khen vở kịch này rất hay, thế nhưng bây giờ y không làm sao mà giải thích được, Lục Thanh Sương thế kia chắc chắn đã có sự chuẩn bị rồi.

Hai tên Kỳ Đông và Tần Siêu này có lẽ cũng đã bị mua chuộc.

"Sở Thanh Vân, ngươi còn gì để nói không?" Minh Lãng tiên tôn nghe xong lạnh lùng chất vấn.

Sở Thanh Vân cúi thấp đầu xuống, trong mắt không rõ biểu tình, y biết nồi này mình nhất định phải cõng, mà còn phải cõng một cách nhục nhã.

"Nói!" Minh Lãng tiên tôn quát lớn.

Sở Thanh Vân lạnh lùng ngước lên, mắt híp lại, kiên quyết gằn từng chữ.

"Minh Lãng sư bá, đệ tử không giết người."

Minh Lãng tiên tôn nhìn ánh mắt sáng tựa sao của Sở Thanh Vân, miệng mấp máy mãi mà không nói được câu nào, cuối cùng hừ lạnh rồi quát.

"Bây giờ tạm thời nhốt Sở Thanh Vân vào Phong Vụ cốc, đợi chưởng môn về giải quyết, đưa y đi!"

Chuyện giết người trong môn phái rất nghiêm trọng.

Ít nhất Minh Lãng tiên tôn không xử lý được.

Lúc này Diệp Cô Tuyệt và Bạch Cẩn Phong không có ở đây, việc xử tội Sở Thanh Vân cần phải chờ hai người đó trở về.

"Từ từ đã, có chuyện gì xảy ra ở đây?"

Hai tên đệ tử vừa sốc Sở Thanh Vân lên, một giọng nói già nua tang thương đã cắt ngang, tất cả mọi người đều giật bắn mình, không hẹn mà cùng quay ra nhìn người vừa mới cất tiếng.

Người đến không mang theo linh lực ba động gì cả, cũng chẳng có ai phát hiện ra lão nhân này đến lúc nào, Nhưng ai nấy thấy lão cũng đều mang vẻ mặt sợ hãi, vội vã khom mình hành lễ, ngay cả Minh Lãng tiên tôn cũng không ngoại lệ.

"Sư...!sư thúc."

"Bái kiến Sư tổ."

Vừa đến là đệ nhất nhân Thanh Phong môn, người đã bế quan hàng trăm năm, tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất của môn phái, Quang Ân thánh tôn.

Sở Thanh Vân hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn, người này dáng vẻ tiên phong đạo cốt, râu và lông mày trắng tinh, tay cầm quạt phe phẩy, trên người vận một bộ y phục trắng muốt, dù không có ba động xung quanh nhưng y cảm giác như lão đã hoà mình cùng quy tắc thế giới.

"Sao? Có chuyện gì xảy ra? Minh Lãng, ngươi đến nói xem!"

Minh Lãng tiên tôn cúi thấp đầu, dùng tư thái kẻ dưới kể hết mọi chuyện, Quang Ân thánh tôn gật gù, nghe xong liền nhìn thẳng vào Sở Thanh Vân.

"Ngươi nói đây là đứa nhỏ đệ tử của Minh Ly?"

"Vâng, sư thúc, đây là đệ tử nhỏ nhất của Minh Ly tôn giả."

Một ánh mắt thâm thuý dò xét từng chân lông sợi tóc của Sở Thanh Vân, y có cảm giác như mình bị lột trần trụi dưới ánh mắt của lão nhân này, nhưng mà rõ ràng y không làm gì sai, bèn kiên quyết ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của lão.

Không hiểu sao ngay lập tức y biết được lão nhân này có ác cảm với mình.

Lão nhìn Sở Thanh Vân một lúc mà gương mặt càng ngày càng âm trầm, cuối cùng lão hùng hồn ra lệnh.

"Minh Ly càng lớn càng hồ đồ, nếu hắn ở đây chắc hẳn sẽ bênh đệ tử của mình, nhưng làm sai là phải phạt, cứ đánh gãy chân rồi nhốt trong U Linh hàn đàm trước đi."

Lời nói của Quang Ân thánh tôn làm mọi người ở nơi đây đều sửng sốt, nhốt người vào U Linh hàn đàm? Đối xử với một hài tử như vậy liệu có nhẫn tâm quá không?

Phải biết là U Linh hàn đàm là nơi chuyên lấy khẩu cung những tên phản đồ, tu sĩ cao cấp vào đó còn không chịu nổi, địa phương đó cực kỳ khắc nghiệt, chứa đầy hàn khí, thường những người đi vào đều không có một phần trăm cơ hội ra ngoài..

Truyện Chữ Hay