Bên trong kết giới đã ngăn truyền âm ra ngoài, nên cũng chẳng ai rõ bên trong bọn họ nói gì với nhau cả.
Nhìn bầu không khí im lặng đến trầm trọng này, Lưu Phong cô lại cười khổ.
Có thể, lần này cũng chỉ mình cô tương tư rồi a—
Bây giờ rút lại câu đấy còn kịp không…?
- Sư tôn à, ngài…
Vành tai Xuyên Giang đã đỏ ửng.
Nàng đột ngột quay mặt đi mà nói:
- Ta cũng vậy.
- Có thể… Hả???
Lưu Phong mở to mắt ra nhìn.
Cô không có nghe nhầm, đúng chứ???
Vậy mà sư tôn cũng thích cô???
Lưu Phong cô vội đưa đôi bàn tay run run lên bả vai nàng, hỏi:
- Sư tôn, người thực sự thích đồ nhi.
- Ừ.
- Là kiểu quan hệ sư đồ sao, thưa ngài?
- Không, kiểu khác cơ.
- Tình mẫu tử?
- Ngươi bị điên à? - Nàng ta gõ mạnh vào đầu cô đến nỗi muốn nổi cục, gằn giọng - Ta thích ngươi, thích theo kiểu khác, chứ không phải kiểu mẫu tử hay sư đồ kia!
Câu trả lời này của Xuyên Giang đã thực sự khiến cho đôi đồng tử của Lưu Phong lấp lánh cả lên.
Vậy là lần này đã không uổng công cô thầm yêu nàng rồi!
- Ngài thích đồ nhi thật sao???
- Thật.
- Ta không nghe rõ, ngài nói lại được không???
- Thật! - Xuyên Giang nhắm mắt lại mà nói lớn hơn trước.
- Sư tôn.
- Đột nhiên Lưu Phong bá cổ nàng, vui vẻ nói - Ngài có thể nói ngài yêu ta lần được không???
Nghe lời đề nghị như vậy, Xuyên Giang đen mặt lại, gõ thêm vài phát nữa vào đầu Lưu Phong cô rồi cao ngạo nói:
- Đừng có được voi đòi tiên.
Mau mở kết giới, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến!
Cô cười hì hì rồi buông tay ra, chắp tay phụng lệnh.
- Ân~
Sau khi cô ngắt linh lực duy trì trận pháp và cầm lại kiếm trên tay, hệ thống đã hiện lên và nói:
- “Chúc mừng thí chủ đã hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ phụ! Thí chủ đã mở khóa vĩnh viễn dịch vụ “Người hướng dẫn tận tâm” của hệ thống, và được cộng thêm điểm hành trình.
Xin thí chủ hãy tiếp tục phát huy!”
Lưu Phong vui mừng, kích động đến nỗi liên tục đấm tay vào không khí mà ăn mừng.
Mọi lần thì cô hay thuộc loại đen bạc đen tình hay đỏ bạc đen tình, nhưng lần này cô đã đỏ bạc đỏ tình rồi nga!
- Khởi động dịch vụ “Người hướng dẫn tận tâm”!
- “Xin thí chủ hãy chọn mục tiêu.”
Trên tấm bảng xanh hiện lên tấm bản đồ.
Lưu Phong di chuyển ngón tay đến khu vực cô đang đứng, rồi nhấn xác nhận.
- “Tít.
Hệ thống đã bắt đầu phân tích, xin thí chủ hãy chờ.”
- “Tít tít.
Xác nhận đã thành công.
Vật mấu chốt của trận pháp này: nến thơm.
Chúc thí chủ may mắn!”
Nến?? Thế thì liên quan gì tới trận pháp này???
Mặc kệ liên quan hay không, ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là nhanh chóng dừng lại trận pháp quái gở này, dọn dẹp sạch sẽ ma vật trong và ngoài thành.
Đã náo loạn xong rồi, thì bây giờ phải có trách liền dọn dẹp lại chứ…!
Lưu Phong cô rời vị trí, nhanh chóng chạy đi.
bg-ssp-{height:px}
Xuyên Giang tông chủ thấy vậy, vội vã chạy theo cô, nói vọng lại:
- Các ngươi cố thủ chút, ta và đồ đệ có chút việc!
Du Ân vừa đẩy tên ma vật ra, vừa đáp lại:
- Xuyên Giang sư thúc cứ đi đi, đám này ta chắc chắn sẽ lo được!
Cô chạy thẳng lên nóc điện, rồi đưa mắt nhìn quanh.
Nàng ta thấy khó hiểu vì hành động này của cô, liền hỏi:
- Đang đánh nhau lại chạy lên nóc nhà?
- Sư tôn.
- Cô quay về phía nàng - Đệ tử mạn phép hỏi chút xíu chuyện nhé?
- Hỏi đi.
- Ngài có biết, nến thơm ở đây thường đặt ở đâu không?
Xuyên Giang nàng suy nghĩ hồi lâu, rồi mới trả lời:
- Nhớ không nhầm, nhiều nhất ở tẩm cung của hoàng thượng? Sao ngươi lại hỏi việc này???
Cô đã hiểu ra cái gì đấy, vội vàng kéo tay Xuyên Giang chạy đi.
- Đi theo ta.
Chút nữa ngài sẽ biết!
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến tẩm cung của hoàng đế, vội đạp mạnh cánh cửa rồi xông vào bên trong.
Mùi hương của nến tỏa ra ngào ngạt, thật sự khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà ngủ giấc.
Nhưng Lưu Phong cô đã gần như miễn nhiễm với nó, vội cầm Nhã Tịnh kiếm lên mà chém cho giá nến gãy tứ tung.
Nhưng nến thơm lại không hề gãy hay hao tổn chút nào, điều đó khiến cô càng tin chắc vào phán đoán của bản thân.
- Sư tôn, thỉnh cầu ngài hãy triệu Bích Vấn đến mà gảy khúc, giúp ta trấn áp đống nến này lại! - Cô tụ ma lực lại điểm, gom hết chúng vào cái lư rồi bắt đầu luyện hóa.
Tuy khó hiểu, nhưng Xuyên Giang vẫn làm theo lời của cô.
Tầm canh giờ sau, quá trình luyện hóa đã kết thúc.
Lưu Phong không mở nắp mà vẽ pháp trận lên chiếc lư đấy, rồi cất nó vào túi càn khôn.
Xuyên Giang thu hồi Bích Vấn lại, đưa đôi đồng tử lên dò xét “nghịch đồ” của mình, rồi hỏi:
- Như thế đã ổn?
- Ân.
- Cô gật đầu - Mấy ngọn nến thơm để trong này, chắc chắn đã từng có liên kết với vật dẫn trong trận pháp kia là hắn.
Phá hủy nó là sẽ được thôi nga~
Nàng ta nhíu mày.
- Liệu ta tin được ngươi không, Lưu Phong?
- Đồ nhi xin dùng danh dự của ma tôn ra thề, chắc chắn trận pháp đó đã dừng lại rồi a! - Cô giơ ngón tay lên thề thốt.
Bầu trời đã gần ửng hồng.
Mặt trời từ từ ló dạng.
Cả đều đồng loạt nhìn lên bầu trời mà đón ánh bình minh.
Cuộc đảo chính Phá Vân quốc của nhóm bọn họ đã hoàn thành.
Đột nhiên, ngọc truyền âm của Xuyên Giang tông chủ lại rung liên hồi.
- Đệ tử Anh Kiệt xin báo cáo: Nhóm đệ tử đã bắt lại thành công những kẻ khả nghi, hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên… đệ tử lại không rõ khí tức của Ninh Hinh sư muội ở đâu nữa! Xin sư tôn tương trợ!
Nàng ta giật mình, vội mở túi càn khôn ra lấy ngọc bài của Ninh Hinh sư muội.
Nhưng nó đã vỡ tan, trong sự chứng kiến của người kia.
Lưu Phong cũng cố gắng sử dụng ngọc truyền âm của mình đến chỗ của Hồng Dao, nhưng lại không có kết quả gì.
- Thưa sư tôn, đồ nhi không thể liên lạc được với Lệ tướng quân nữa!
- Khẩn trương đến cổng phía Đông, truyền lệnh mau truy tìm họ, càng nhanh càng tốt! - Dứt lời, nàng ta ngắt truyền âm, liền triệu Tĩnh Anh kiếm đến, rồi phóng thẳng về cổng phía Đông.
- Đồ nhi cũng đi cùng! - Lưu Phong cũng ngự kiếm đuổi theo..