“Tổng giám đốc, thật sự ngài đánh cược cùng Hiểu Ân sao?” Đặt tài liệu cầm trong tay đặt xuống bàn làm việc, lông mày Lương Cảnh Thư nhíu lại, không xác định hỏi.
“Đó không phải đánh cược, là giao dịch.” Đang xem tài liệu Ôn Mỹ Phách giương mắt liếc nhìn anh một cái, bên môi lại cười rực rỡ. “Sao vậy? Nét mặt cậu thật khó coi.”
“Có phải không lấy được mảnh đất cô nhi viện Mary, ngài là người quyết định của Ôn thị, dù sao Ôn Ngọc Viễn đã rục rịch ngóc đầu dậy, không ngừng tìm cơ hội muốn kéo ngài xuống. Vì khu vực buôn bán này, tổng giám đốc đã nỗ lực suốt hai năm, tôi không hy vọng vì Hiểu Ân lỗ mãng mà liên luỵ đến ngài.”
“Cảnh Thư, không cần lo lắng, nếu tôi đề ra giao dịch này: trong lòng đều có tính toán.” Ôn mỹ Phách liếc về phía ngoài phòng làm việc, Hiểu Ân đang cúi đầu vắt óc suy nghĩ làm sao kiếm được ba trăm vạn trong vòng một tháng, phát hiện bộ dáng khi cô không tức giận rất dịu dàng đáng yêu, chỉ tiếc cô vừa nhìn anh là nóng hừng hực, giống như muốn đâm chết anh.
Nhưng mà, đó cũng là anh hy vọng không phải sao? Anh hy vọng cô ghét anh nha! “Nếu cô ấy có thể vì cô nhi viện Mary mà trong một tháng kiếm được ba trăm vạn, cho cô ấy một phần thưởng cũng là việc nên làm.”
“Nhưng, ngộ nhỡ công ty tổn thất phải làm sao?”
“Tôi đã không để ý, cậu còn lo cái gì?” Ôn mỹ Phách cười hỏi.
“Nhưng ——” Lương Cảnh Thư còn có lời muốn nói.
“Cảnh Thư, cậu cũng thấy mấy năm nay tôi thay đổi chứ? Thật ra tôi luôn suy nghĩ vấn đề này.” Anh nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Lương Cảnh Thư, mắt hiện ý cười.
“Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý ngài.”
“Bây giờ tôi rất khác trước đây, năm năm trước tôi không thể chấp nhận sự việc, hôm nay tôi lại có thể không chút do dự làm, thậm chí không cảm thấy áy náy, đõ cũng không phải điều tốt, Cảnh Thư.”
“Tổng giám đốc chỉ nghĩ muốn phá bỏ cô nhi viện Mary sao? Đây là chuyện thực tế, tôi tin chắc tổng giám đốc cũng không đồng ý.” Lương Cảnh Thư cau mày.
“Cũng không phải chỉ có chuyện cô nhi viện Mary, còn chuyện mấy bác nữa, cậu thật sự cho là tôi không thay đổi sao? Vẫn cho rằng tôi là một người trong mắt chỉ có lợi ích thôi sao?” Ôn Mỹ Phách cười như không cười nhíu mày.
“Tôi chỉ có thể nói……” Lương Cảnh Thư hít sau một hơi, ánh mắt kiên định, “Nếu như tổng giám đốc biến thành ác ma, tôi cũng sẽ cùng ngài xuống địa ngục!”
“Chậc chậc! Cảnh Thư, cậu nên suy nghĩ mình đang nói cái gì? Giới tính của tôi không có lệch lạc nha, tôi thanh minh trước, tôi thích phụ nữ đó!” Mặt Ôn Mỹ Phách lộ vẻ cổ quái nhìn anh.
“A! Tôi không có ý này……….” Ôn mỹ Phách trả lời khiến Lương Cảnh Thư lung túng đỏ mặt, “Tôi cũng thích phụ nữ, tôi đối với tổng giám đốc không phải ——”
“Tôi biết, cậu trung thành! Tôi chỉ nói đùa một chút, cậu đừng tưởng thật.” Ông Mỹ Phách mỉm cười khoát tay, “Cậu có thấy, loại ánh áng trên người Đường Hiểu Ân, cùng hắc ám trong lòng tôi rất đối lập.” Cho nên mỗi lần vừa thấy cô, anh sẽ cảm thấy trong lòng có cái gì đó xôn xao.
Vì vậy anh luôn không hiểu tại sao muốn chọc cô, thích nhìn cô tức giận đến mức giơ chân.
“Xác thực từ nhỏ Hiểu Ân đã là một cô gái chính nghĩa, nhưng cũng không chứng tỏ tổng giám đốc ngài là người xấu.” Lương Cảnh Thư vội vàng giải thích.
“Toàn thế giới cho rằng tôi là người tốt, cũng chỉ có cậu.” Ôn mỹ Phách đùa cợt nhíu mày.
“Tổng giám đốc ——”
“Đừng vội, nghe tôi nói hết,” anh chau mày ý bảo anh (Lương Cảnh Thư) câm miệng. “Đường Hiểu Ân khiến tôi nhớ tới ban đầu mình mới tiếp nhận tập đoàn Hán Hoàng thật chính trực cùng ngu đần, bây giờ nhớ tới thật khiến người ta hoài niệm, cho nên tôi mới đề ra giao dịch này, mặc dù nhìn lại là buôn bán lỗ vốn, nhưng cô ấy muốn làm được cũng khá khó.”
Đây là loại tâm tình rất phức tạp, phức tạp đến mức ngay cả anh cũng cảm thấy mình có chút bệnh hoạn. Một mặt anh rất thích tinh thần trọng nghĩa khí của Đường Hiểu Ân, có lẽ đây cũng là lí do đầu tiên tại anh đối với cô có cảm thấy kinh ngạc, nhưng mặt khác ——
Anh hận không thể hung hăng xoá sạch sự ngu ngốc này của cô, bởi vì việc này làm anh cảm nhận sâu sắc mình thật xấu xa.
Anh muốn lúc nào cô cũng vấp phải trắc trở để hiểu được tình người ấm lạnh, sau khi bị thương khắp người, còn có thể bênh vự kẻ yếu như vậy hay không?
Nếu như có, liền chứng tỏ anh thua thảm bại, anh cam nguyện buông tha mảnh đất cô nhi viện Mary; nếu không có, chứng tỏ đây là tính người, anh cũng không hề tổn thất.
Nhưng trong lòng, anh vừa hy vọng Đường Hiểu Ân có thể làm được yêu cầu của anh, đừng làm anh thất vọng, uổng phí điều kiện đãi ngộ của anh.
Loại tâm tư này thật là quá phức tạp đi?
“Cảnh Thư, cậu cảm thấy người cuối cùng chiến thắng cuộc giao dịch này là ai?” Ánh mắt Ôn Mỹ Phách nhìn Đường Hiểu Ân đứng ngoài cửa, nụ cười bên mội thật rực rỡ, rực rỡ đến —
Có chút gian trá.
Làm thế nào để trong vòng một tháng kiếm được ba trăm vạn đây? Đường Hiểu Ân rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Mượn tiền thì không thể được, ngoại trừ quy định của Ôn gian thương, vay tiền cũng không phải tác phong làm việc của cô, chuyện như vậy dựa vào mình mới có ý nghĩa, anh Cảnh Thư từ trước đến nay rất thông minh cũng không thể giúp cô nghĩ cách.
Ngồi trước bàn làm việc hơn nửa đêm, sống lưng Đường Hiểu Ân vừa cứng vừa đau, sổ ghi chép trước mắt trống rỗng, ngược lại cán bút trong tay sắp bị cô cắn nát rồi, loại cảm giác này giống như học sinh cuối kì thi để bài trắng, ép cô sắp phát điên.
Nhất định phải có cách trong vòng một tháng kiếm được ba trăm vạn, nhưng đầu óc đần độn của cô không nghĩ được, đổi lại là anh Cảnh Thư thì gấp đôi ba trăm vạn cũng không có vấn đề. Cô thấy thật tốt khi anh Cảnh Thư bị Ôn gian thương hạ lệnh cấm chế, bằng không cô cũng không cần đối với giấy trắng ngẩn người.
Trái với Đường Hiểu Ân đang căng thẳng thần kinh, lúc này Ôn Mỹ Phách ngồi trong phòng khách cực kì nhàn nhã nhẹ nhõm, chân dài của anh thoải mái đung đưa, một thân quần áo ở nhà màu xanh dương nhạt, sống mũi có đôi kính không gọng, khiến khuôn mặt đẹp trai của anh nhìn càng trẻ hơn.
Hôm nay khác mọi hôm là anh không ở lầu ba làm việc, ngược lại tuỳ tiện ngồi trên ghế salon cách cô ba bước chân suy luận tiểu thuyết.
Anh nhất định là cố ý! Đường Hiểu Ân phẫn hận nghĩ. Biết rõ sự xuất hiện của anh sẽ cho cô áp lực vô hình, còn cố ý không đi, rõ ràng là muốn nhìn cô thất bại.
Giống như cảm nhận được ánh mắt cô tràn đầy địch ý, mắt Ôn Mỹ Phách cũng không nâng, đôi mắt đẹp bờ môi mỏng nói ra lời nói lành lạnh rỗi rãi. “Ngồi hơn nửa đêm, không biết thân ái cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Tim đập mạch, ánh mắt Đường Hiểu Ân nhìn anh đề phòng hơn, sau đầu anh có mắt sao? Nếu không tại sao anh biết cô đang trừng anh? “Tôi nói rồi không cho phép gọi tôi là thân ái.” Ngẩn người, cô cắn răng nói.
“Tiểu thư Đường Hiểu Ân, cô nghĩ ra cách chưa?” Anh tỏ vẻ không sao nhún vai, biết nghe lời hỏi cô.
“Đang suy nghĩ.” Cô buồn buồn nói, rất không nguyện ý thừa nhân trước mắt đầu óc cô trống rỗng.
Cô không thể nghĩ ra cách kiếm tiền, nếu hỏi làm thế nào để Vũ Đạo phát dương quang đại, cô lập tức có thể viết rất nhiều cách.
“Cô thật sự cảm thấy mình có thể thắng sao?” Ôn Mỹ Phách ngoái đầu nhìn cô, bên môi nâng lên nụ cười làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi. “Nếu bây giờ cô nhận thua, có lẽ tôi sẽ từ bi cho cô cơ hội, coi như giữa chúng ta chưa hề có giao dịch.”
“Thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi sẽ không chưa đánh mà thua!” Không sợ đón nhận ánh mắt anh, đôi mắt trong trẻo của Đường Hiểu Ân như muốn phun lửa.
“Được rồi! Nếu như cô đã nói vậy…” Vẻ mặt giống như có chút tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách đổi tư thế ngồi thoải mái, “Vậy thì tiểu thư Đường Hiểu Ân, tầng hai từ trên xuống trong tủ lạnh có sữa bò, phiền cô lấy cho tôi.”
Cây bút máy trong tay sắp bị cô bẻ gãy, Đường Hiểu Ân hung hăng lườm nguýt sau đầu anh, hận không thể chọc thủng hai lỗ trên đó. “Ôn gian —— tổng giám đốc Ôn có thể tự mình lấy chứ? Phòng bếp cũng không xa.” Cô là vệ sĩ chứ không phải người giúp việc, không có lý do mặc anh sao bảo.
“Dĩ nhiên tôi có thể tự mình lấy, nhưng đây là cơ hội để cô luyện tập.” Ôn Mỹ Phách lười biếng lật trang sách.
“Luyện tập cái gì?” Cô cau mày, nghe được trong lời anh có ý.
“Luyện tập làm nô lệ nha! Sau khi đánh cược có thể có một ngày cô sẽ phải làm,” Khi cười, má Ôn Mỹ Phách có lúm đồng tiền nhìn như thiên sứ thiện lương vô hại, nhưng lại nói ra những lời làm người ta cắn răng nghiến lợi. “Bởi vì lần giao dịch này cô thua, chắc chắn rồi.”
“Tôi sẽ không thua.” Rắc một tiếng, bút máy bị bẻ gãy, Đường Hiểu Ân mất thật nhiều sức mới có thể khống chế không đập bẹp anh. “Tôi tuyệt đối không thua!”
Ôn Mỹ Phách không nghĩ ra chuyện gì vui vẻ hơn khi dễ người tốt? Nhất là khi dễ Đường Hiểu Ân ngông nghênh, cô không chịu thua làm sự xấu xa của anh hoàn toàn bị kích thích, thậm chí có khuynh hướng diễn càng mãnh liệt hơn. Khó trách gian thần ngày xưa sống tương đối lâu, vì mỗi ngày đều hài lòng; trái lại người tốt, chỉ có thể cắn chặt hàm răng kiễn nhẫn làm việc……….
Giống như Đường Hiểu Ân bây giờ đang cắn răng nghiến lợi trừng anh?
Ôn Mỹ Phách ra hiệu cho thư ký tiễn khách xuống lầu, không ngờ anh mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy con ngươi lành lạnh sáng chói, trong đó hiện ra ánh lửa giống như muốn thiêu đốt anh đến một mảnh vụn cũng không còn.
“Người xấu!” Đôi tay nhỏ bé của Đường Hiểu Ân nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khinh bỉ. “Đây rõ ràng là bản hợp đồng không công bằng.” Lại có người vô tội bị lừa.
Nhẹ nhàng à một tiếng, Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Thì ra cô đã xem nó.”
“Tôi chỉ nhìn qua thôi.” Từ đáy lòng Đường Hiểu Ân cảm thấy bất bình thay người đàn ông vừa mới rời đi, nhìn bộ dáng đàng hoàng trung hậu của anh, nhất định không phát hiện bản hợp đồng này đầy cạm bẫy, không tới ba năm, Ôn Mỹ Phách có thể quang minh chính đại nuốt chửng công ty anh.
“Hả? Cô chỉ nhìn qua mà phát hiện ra ảo diệu bên trong?” Anh không dùng hai từ “cạm bẫy” để hình dung, dùng “ảo diệu” có lẽ tốt hơn.
“Xem cô rất có thiên phú, ngay cả cảnh sát phải xem kỹ mới phát hiện ra.”
Giống như không nghe thấy lời khen của anh, Đường Hiểu Ân vội vàng bước một bước đến gần anh. “Chẳng lẽ anh không thấy mình hành động rất ti tiện sao?”
Mày từ từ nhăn lại, biểu tình của Ôn Mỹ Phách có chút quỷ quyệt. Xác thực, anh hi vọng cô ghét mìn, nhưng dùng ti tiện để hình dung anh hình như hơi quá.
“Chẳng lẽ cô chưa từng nghe cá lớn nuốt cá bé, thương trường như chiến trường sao?” Anh chậm rãi hỏi ngược lại.
“Coi như là làm ăn, cũng phải có quy tác với lương tri chứ!” Cô không tuỳ tiện mà nói.
“Vô gian bất thương (không gian trá không phải thương nhân), đây là lời lẽ chí lý từ xưa truyền lưu rồi.”
“Đây chẳng qua là thương nhân vì mình mà biện giải!” Ở cùng anh càng lâu, anh gian ác khiến cô tức giận.
Nhướng mày, Ôn Mỹ Phách nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt mĩ của cô, tính tình hư hỏng tiềm ẩn hoàn toàn bị kích thích. “Cô luôn miệng nói quy tắc cùng lương tri, cô có thể chứng minh cho tôi xem không?” Anh bình thản nói.
“Cái gì?” Đường Hiểu Ân liền giật mình, cô phát hiện chỉ cần nói chuyện cùng Ôn Mỹ Phách, rất dễ dàng bị anh dắt mũi.
“Cô chứng minh cho tôi xem nha! Sử dụng quy tắc cùng lương tri như cô nói,” Ôn Mỹ Phách khẽ cúi người, gương mặt anh tuấn quá gần cô, làm cho cô nhìn rõ trong con ngươi của anh không hề che giấu sự mỉa mai. “Nếu như cô bất mãn với hành động của tôi, hãy dùng cách như cô nói trong một tháng kiếm được ba trăm vạn để chứng minh tôi sai, nếu cô không làm được, như vậy về sau tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí này nữa.” Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng có khả năng dao động lòng người.
Đúng vậy! Mau chứng minh cho anh thấy, anh cực kỳ mong đợi cùng cô giao đấu!
Ngực kịch liệt phập phồng, Đường Hiểu Ân không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt nhìn như vô hại thật ra rất sắc bén của anh.
“Tôi biết rồi, đến hôm đó tôi muốn anh rút lại lời hôm nay.” Cô lạnh lùng đáp lại.
“Chậc chậc, hình như cô chưa bao giờ biết sợ.” Lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, Ôn Mỹ Phách cười tràn đầy ý vị sâu xa.
Muốn anh rút lại lời nói? Thật là khẩu khí rất lớn, cô là người duy nhất dám nói chuyện với anh như vậy, làm anh vừa hưng phấn vừa mong đợi, hi vọng cô sẽ không thua quá thảm.
“Trong từ điển của Đường Hiểu Ân tôi không có hai chữ “Thất bại”.” Cô bướng bỉnh kiêu ngạo trả lời.
Đáy lòng cơ hồ nên vì cô âm thầm hoan hô rồi, nhưng anh vẫn giữ nguyện khuôn mặt cười ôn hoà: tâm tình sảng khoái xoay người lách qua.
“Đường Hiểu Ân, tôi mỏi mắt mong chờ.”
“…….. Anh Cảnh Thư, anh nghe Ôn gian thương nói như vậy, có phải tức chết không!” Giống như cái đuôi bám theo sau Lương Cảnh Thư, Đường Hiểu Ân tức giận oán trách. “Em nhất định phải thắng, em không nuốt trôi giọng điệu đó.”
“Hiểu Ân, em không nên chọc giận tổng giám đốc.” Lương Cảnh Thư loay hoay như con quay cuối cùng cũng ngừng tay, thở dài thật sâu. “Chọc giận ngài ấy không tốt cho em, sẽ chỉ làm ngài ấy càng tuyệt hơn.”
“Anh Cảnh Thư, anh nhất định có cách phải không? Anh nhất định có cách giúp em chiến thắng Ôn gian thương.”
Nhíu chặt lông mày, Lương Cảnh Thư khó xử nhìn cô, lời cảnh cáo của Ôn Mỹ Phách vang lên bên tai anh. “Anh không thể giúp em.” Anh tuyệt đối trung thành với tổng giám đốc.
“Em không có muốn anh giúp một tay, em chỉ bảo anh chỉ em một phương hướng thôi.” Cá tính của cô từ trước đến giờ quật cường, hơn nữa lần này, cô tuyệt đối nuốt không trôi giọng điệu đó.
“Phương hướng?”
“Vâng, anh chỉ cho em một phương hướng chính, ít nhất em còn biết bắt tay từ đâu.” Đường Hiểu Ân cắn cắn môi, thật ra từ đáy lòng cô cũng có chút gấp gáp, dù sao thời gian không đợi người, đã qua một tuần lễ rồi.
Nếu thật sự cô thua, cô bảo đảm sẽ nôn đến hộc máu.
“Hiểu Ân…….” Lông mày Lương Cảnh Thư nhíu càng chặt hơn.
“Anh Cảnh Thư, chỉ có anh mới có thể giúp em, anh nhẫn tâm mặc kệ em sao?” Cô dùng sức thuyết phục, “Chuyện này không chỉ liên quan đến em, còn liên quan đến tất cả số mạng của bọn trẻ ở cô nhiên viện Mary a!”
Nghe vậy, Lương Cảnh Thư để cây bút trong tay xuống, xoa bóp mi tâm, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm như thế nào mới không phản bội tổng giám đốc, mà có thể giúp Hiểu Ân anh thương yêu nhất.
“Anh Cảnh Thư?” Thấy anh không nói lời nào, Đường Hiểu Ân khó hiểu kêu.
“Anh chỉ có thể nói…….” Suy nghĩ lại, Lương Cảnh Thư trả lời rất hàm súc. “Muốn trong vòng một tháng kiếm đủ ba trăm vạn, cách duy nhất chính là xuống tay với tổng giám đốc.”
“Ah?” Suy luận của cô có vấn đề sao? Tại sao anh Cảnh Thư nói, một chút cô nghe cũng không hiểu?
Xuống tay với Ôn gian thương? Cướp bóc anh ta sao?
“Ba trăm vạn không phải con số nhỏ, do số lẻ đã quá khó khăn, dùng tiền đẻ ra tiền đơn giản nhất, như vậy em hiểu chưa?” Lương Cảnh Thư kiên nhẫn giải thích.
“Không hiểu.” Đường Hiểu Ân lắc đầu một cái. Vốn là nghe không hiểu, bây giờ nghe càng mơ hồ hơn.
“Em phải nghĩ cách khiến tổng giám đốc cam tâm tình nguyện bỏ ra số tiền đó, những cách khác đều uổng phí công sức thôi.”
“Anh Cảnh Thư, anh có thể dùng tiếng phổ thông nói không?” Cô chưa bao giờ cảm thấy mình ngốc, nhưng sau buổi nói chuyện hôm nay, cô cảm thấy mình giống như cành cây thời kì mùa xuân (ý nói rất non nớt)
Ngu ngốc!
“Anh chỉ có thể nói như vậy, anh đã đồng ý với tổng giám đốc không giúp em, nhưng nếu chính em hiểu lời anh dĩ nhiên lại là chuyện khác.” Lương Cảnh Thư lo âu nhìn cô.
Anh rất hoài nghi buổi nói chuyện sâu xa này, cô có thể hiểu được bao nhiêu?
“Anh Cảnh Thư, anh đang nói hàm ý với em sao?” Đầu cô nghĩ sắp nát rồi, vẫn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Không được! Khó hiểu hơn nữa cũng phải hiểu, thật vất vả mới nhờ anh Cảnh Thư giúp một tay, cô không thể dễ dàng buông tha, cô tuyệt đối muốn Ôn gian thương rút lại những lời nói đó, tận mắt nhìn anh nhận thua.
Tưởng tượng đến cảnh Ôn gian thương nhận thua, cô cảm thấy thật thoải mái.
“Hiểu Ân, đối phó với kẻ gian trá từ xưa tới nay chỉ có một cách…..” Anh không phải nói Ôn Mỹ Phách là người gian trá, đơn giản là luận sự, tổng giám đốc đại nhân a! Xin tha thứ anh nhất thời nhanh miệng.
“Cách gì?” Lỗ tai Đường Hiểu Ân dựng thẳng lên.
“Gậy ông đập lưng ông.”
Có đôi khi, cách thả lỏng người tốt nhất là tắm nước nóng trong bồn tắm xa hoa, tẩy đi mệt mỏi cả ngày, cuối cùng uống ly nước đá lạnh buốt, làn da khoẻ mạnh đẹp đẽ lại dinh dưỡng.
Cách trên không chỉ có phụ nữ áp dụng, ít nhất Ôn Mỹ Phách chính là dùng cách đấy duy trì khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế của anh.
Bây giờ mới tắm xong, khó trách Ôn Mỹ Phách tranh thủ lúc rảnh rỗi, thanh thản đọc tiểu thuyết trinh thám nước Mĩ nổi tiếng viết về nữ pháp y, đọc được một nửa cảm thấy khát nước, muốn lấy sữa tươi trong tủ lạnh để uống, trong lúc vô tình liếc thấy Đường Hiểu Ân đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm ngẩn người.
Động tác cầm sữa tươi trở nên chậm chạm, mắt Ôn Mỹ Phách hơi nheo lại, nhìn cô tuyệt mỹ lại có vẻ u buồn trên mặt: lòng khẽ động.
Anh thích cô, anh không muốn lừa gạt mình nữa, lần đầu tiên nhìn Đường Hiểu Ân anh đã rất thích, cho nên đối với cô có rất nhiều ngoại lệ, chỉ chưa nói ra mà thôi.
Tựa như anh phá lệ để cô ở trong phòng mình, chỉ vì tham lam muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô tức giận.
Ôn Mỹ Phách do dự ba giây, cuối cùng quyết định bình tĩnh, lấy lý do thăm dò tình hình cũng không kỳ quái đi?
“Này!” Cầm hai chai sữa tươi im lặng đứng bên cạnh cô, nở nụ cười rực rỡ chào hỏi cô. “Cho cô.” Anh đưa chai sữa trong tay cho cô.
Ánh mắt Đường Hiểu Ân nhìn anh có chút phòng bị, cũng không có nhận chai sữa tươi trong tay anh.
Anh không ở lầu ba làm việc, tới đây để cáo chúc tết gà sao?
“Không dám cầm?” Ôn Mỹ Phách cười đến rất đáng ghét, “Cô sợ tôi hạ độc bên trong sao?”
Trừng mắt liếc anh một cái, Đường Hiểu Ân tức giận giành lấy sữa tươi trong tay anh.
Đã nói trong từ điển của cô không có chữ “Sợ”, anh nghe không hiểu sao?
“Nơi này cảnh đêm rất đẹp phải không?” Khẽ tựa vào lan can bên cạnh, Ôn Mỹ Phách cười đến không có tâm cơ, cố ý chọn đề tài thoải mái bắt đầu, thỉnh thoảng anh cũng nghĩ ngưng chiến. “Đây là lý do duy nhất tôi mua căn hộ này.”
Vẫn trầm mặc, Đường Hiểu Ân không nói gì.
“Hôm nay thời tiết không tốt, muốn ngắm sao thì không thể, nhưng những ánh đèn trước mắt giống dải ngân hà, ít nhất có thể đền bù một chút tiếc nuối,” Ôn Mỹ Phách uống sữa, giọng nói tự nhiên. “Khi tâm trạng ủ rũ ngắm nhìn những ánh đèn này: tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Anh cũng có lúc ủ rũ sao?” Cô không nhịn được mở miệng, cô còn tưởng rằng cá tính anh xấu xa sẽ bách độc bất xâm chứ!
“Chỉ cần là người đều có cảm giác, tôi là người, dĩ nhiên sẽ có lúc ủ rũ khổ sở.” Giống như vấn đề của cô rất thú vị, anh cười nhìn cô.
Lời của anh khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi, nhớ tới mấy ngày trước mình đối với anh phê bình mạnh mẽ, Đường Hiểu Ân không được tự nhiên quay mặt, cô không phải là người hà khắc, đơn giản là tức điên mới có thể không lựa lời nói.
“Ba của tôi………. Là người rất rất tốt, tính cách tốt, tính khí tốt, đối với người nào cũng tin tưởng,” thu lại tươi cười, Ôn Mỹ Phách khẽ nheo mắt lại, rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện cũ. “Tốt đến mức cả công ty Ôn thị bị vét sạch mà không biết, mãi cho đến khi ông ấy qua đời, Ôn thị chỉ còn lại cái vỏ, mà người vét sạch công ty chính là người ông ấy tin tưởng nhất.”
Không khí hơi kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn Đường Hiểu Ân không biết nên nói gì tiếp, không hiểu cô với Ôn Mỹ Phách như nước với lửa tại sao đột nhiên tán gẫu chuyện xua?
“Sau khi tôi tiếp quản, dứt khoát thay đổi hết, cướp lại công ty Ôn thị khỏi tay của những kẻ thân thích như hổ rình mồi kia, từ đó tôi không tin người tốt có kết quả tốt, càng không tin sự trung thành, bởi vì những điều này tôi đều học được từ ba mình.” Sâu trong đáy mắt Ôn Mỹ Phách nhìn chằm chằm cô, thật giống như muốn nhìn thấu nội tâm cô.
Cô bị ảo giác sao? Cảm thấy lúc này mặc dù Ôn Mỹ Phách vẫn tà ác cuồng hung, nhưng không có thái độ sắc bén đối với cô như ban ngày, giống như đối với cô xấu xa là cố ý diễn cho ai nhìn.
“……………. Cho đến khi gặp cô, chính nghĩa của cô làm tôi mê hoặc,” đầu ngón tay Ôn Mỹ Phách chạm lên tóc cô, chỉ là hành động đơn giản như vậy, lại khiến hô hấp cô cứng lại, “Cô tự hỏi lòng mình, cuộc giao dịch này cô có thể thắng tôi sao? Dùng lương tri và quy tắc như cô nói.”
Hành động của anh cùng giọng nói không hề có sự trêu đùa thích thú, nhưng đôi mắt khép hờ đầy u buồn làm Đường Hiểu Ân muốn chạy trốn, cô hít sâu một hơi, vẫn đứng đó.
Cô không sợ, cô không có lý do gì sợ anh.
“Tôi nhất định sẽ thắng.” Cô cố giữ giọng nói bình tĩnh.
“Phốc! Tôi biết ngay cô sẽ nói vậy, thật là người không chịu nhận thua.” Môi mỏng cười, nụ cười vô hại của Ôn Mỹ Phách lại tái xuất giang hồ, không khí kỳ lạ lập tức tiêu tan, làm Đường Hiểu Ân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng phát hiện là chỗ nào không được bình thường, là vì Ôn Mỹ Phách cười! Khi anh không cười, vốn là nhìn có vẻ ma quỷ thâm trầm, quả thật tựa như biến thành người khác!
Cô dám lấy đầu ra bảo đảm, người đàn ông này tuyệt đối có hai tính cách.
“Được rồi! Cô đã thề chắc chắn sẽ thắng, vậy cô có thể nói cho tôi sẽ cô sẽ làm gì chứ?” Ôn Mỹ Phách thuận tay đặt chai sữa xuống, làm bộ rửa tai lắng nghe.
“…………..”
“Tại sao không nói?” Ôn Mỹ Phách tươi cười rạng rỡ, “Cô yên tâm, tôi không có ý xấu muốn phá hỏng, tôi sẽ không làm chuyện không có nhân phẩm như vậy.”
“Tôi còn đang suy nghĩ.” Rất không cam nguyện nói, cô buồn buồn trả lời.
“Vẫn đang nghĩ?” Ôn Mỹ Phách rất kinh ngạc nhíu mày, “Cô đã suy nghĩ mười ngày, còn nghĩ nữa, tôi khuyên cô trực tiếp nhận thua.”
Người đàn ông này nói chuyện không thể cầm thương mang côn sao? Anh cho là cô thích như vậy? Cô cũng muốn nhanh chóng hành động, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách!
“Anh không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ ra cách.” Hít sâu một hơi, cô cắn răng nghiến lợi nói.
Tiền bạc! Một đồng cũng có thể bức tử một anh hùng hảo hán.
Nhìn cô không chịu thua, chính tính cách này của cô làm anh yêu thích không buông tay đi! Tạm thời nhìn cô cố gắng rất nhiều, anh không ngại chỉ cho cô một con đường sống, nếu không anh thắng quá dễ dàng cũng không thú vị.
“Ba trăm vạn không phải số tiền nhỏ, muốn do một mình kiếm thật quá miễn cưỡng, đương nhiên có càng nhiều người chia sẻ càng tốt,” giọng Ôn Mỹ Phách không lớn, lời nói giống như nói cho mình nghe, con ngươi như hắc diệu quang thạch (các nàng tra trên google có đó) nhìn cô cười như không cười. “Tốt nhất có cách làm người ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra nhưng không cần trả.” Giọng anh đầy ám chỉ.
“Hả?” Đường Hiểu Ân rất kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, anh đang giúp cô sao? Nhưng anh không nên giúp cô nha! Đây không phải tuyên bố gậy ông đập lưng ông?
Nhưng, anh đơn giản nói một câu làm cô nghĩ thông suốt lời nói của anh Cảnh Thư, thì ra anh Cảnh Thư muốn cô xuống tay với tổng giám đốc, thì ra muốn cô dùng vốn liếng của Ôn gian thương, giống như anh đối phó với mấy công ty nhỏ khác.
Thì ra đây chính là lời anh Cảnh Thư nói, gậy ông đập lưng ông.
“Như thế nào? Cô nghĩ thông chưa?” Anh mỉm cười nhíu mày.
Kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười, Đường Hiểu Ân hình như nắm được cái gì, chỉ là còn chưa xác định rõ.
“Đêm đã khuya, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.” Thấy cô phản ứng chậm lụt, Ôn Mỹ Phách rất lịch sự cúi người về phía cô nói lời tạm biệt.
Có đôi khi nói rất rõ cũng không đủ, dù sao sư phụ dẫn vào cửa, tu hành một mình thôi.
“Đợi đã!” Thấy anh muốn đi, Đường Hiểu Ân vội vàng tiến lên kéo anh, cho đến khi nhìn trong mắt anh hơi quái lạ, cô mới phát hiện mình cầm chặt tay anh không tha. “Xin lỗi.” Cô lúng túng buông tay.
“Còn có việc gì?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi ngược lại.
“Tại sao anh giúp tôi? Tôi nói ——” Đường Hiểu Ân khẩn trương nuốt nước miếng, suy nghĩ rối loạn.
“Anh đâu cần giúp tôi, chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ thắng cuộc giao dịch này sao? Hay là căn bản anh không để tôi vào trong mắt?”
“Tôi có giúp cô sao? Chuyện gì tôi cũng không làm nha!” Anh không để ý cười.
“Anh vốn không phải nói những lời đó, anh có thể để tôi một mình phiền não đến chết, đến cuối cùng cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.” Đường Hiểu Ân nghiêm túc nói.
Trên căn bản, anh thay đổi liên tục, lúc tốt lúc xấu làm cô sắp điên rồi, anh có thể phút trước giọng điệu ôn hoà cùng cô nói việc nhà, phút sau lại châm biếm cô không biết tự lượng sức mình, khiến cô không biết làm thế nào.
Chẳng lẽ anh không thể biểu hiện dễ dàng đơn giản hơn một chút sao?
Ôn Mỹ Phách híp mắt gương mặt cô đỏ ửng, làm cho người ta muốn cắn một cái cái má phấn mềm mại đó, đột nhiên vừa nghĩ đến liền tiến gần cô. “Đường Hiểu Ân, chẳng lẽ cô cảm kích tôi?” Anh dịu dàng hỏi ngược lại.
Không có cách, coi như anh rất thích cô, nhưng vẫn không có thói quen làm người tốt.
“Đường Hiểu Ân, cô không nên cảm ơn tôi, cô phải chán ghét tôi mới đúng,” chẳng biết từ lúc nào Ôn Mỹ Phách đã đứng quá gần cô, cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người anh. “Cô phải chán ghét tôi mới được.” Câu nói cuối, giọng anh hơi khàn, tựa hồ mang theo sự thương tiếc.
“Ah?” Không hiểu vì sao anh nhất định muốn cô ghét mình? Đường Hiểu Ân không rõ chân tướng ngẩng đầu, lại phát hiện môi mình hình như vừa chạm qua một thứ ấm áp mềm mại, còn có mùi sữa tươi nhàn nhạt.
Mắt cô đột nhiên trợn to, theo trực giác cô lùi lại hai bước, che miệng.
Cô vừa……… có phải hôn cái gì không?
“Không cần hỏi tại sao, dù sao tiếp tục chán ghét tôi là được rồi.” Ôn Mỹ Phách vẫn nở nụ cười như hàng ngày, giống như xúc cảm mềm mại vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
“Anh ——” tim còn đang đập thình thịch, Đường Hiểu Ân kinh ngạc trừng mắt anh, đầu trống rỗng không thể suy nghĩ ý nghĩ trong lời nói của anh.
Môi cô thật sự không chạm qua cái gì sao? Xúc cảm mềm mại vừa rồi rõ ràng là…….. môi của anh!
“Ngủ ngon.” Ưu nhã nói lời chào tạm biệt lần nữa, Ôn Mỹ Phách cầm lấy chai sữa không đi vào nhà, để lại Đường Hiểu Ân đang khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Tâm tình của anh rất tốt đung đưa chai sữa không trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lau theo hình cung của đôi môi mỏng của mình, hương vị ngọt ngào ấm áp mơ hồ còn sót lại, trong mắt anh nhất thời có một tia ấm ấp.
Tối nay anh nhất thời có lòng tốt nhận được hồi báo a!
~ Hết chương ~