Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một bóng đen nấp sau bức tường, nhìn chung quanh thật cẩn thận, xác định không có ai, mới chạy vào phòng làm việc, mục tiêu là bàn làm việc trong phòng tổng giám đốc to lớn đó.

Bóng đen lấy một chiếc chìa khoá ở bên hông, đang muốn mở ngăn kéo ra………

“Anh phải tìm trong ngăn kéo thứ hai bên trái, cần tôi đưa anh không?” Giọng nói lạnh lùng phía sau bóng đen vang lên, thân hình gầy gò của bóng đen cứng đờ.

“Ôn Ngọc Viễn, anh không nên thiếu kiên nhẫn, anh muốn có tập đoàn Hán Hoàng như vậy sao?” Giọng nói của Ôn Mỹ Phách rất thương tiếc, anh bật đèn lên.

Trong phòng làm việc lập tức sáng trưng, Ôn Ngọc Viễn thấy mình bị bại lộ, cũng không muốn giải thích nhiều, chầm chậm xoay người lại.

“Để lại thư cảnh cáo, lắp máy nghe trộm, anh cho rằng tôi không biết sao? Tôi nể tình chúng ta là anh em họ nên mới không tố giác anh!” Khoanh tay tựa vào tường, Ôn Mỹ Phách lạnh lùng liếc anh ta. “Mặc kệ anh làm gì tôi, tôi đều có thể khoan nhượng, nhưng anh không nên làm hại Đường Hiểu Ân, đó là điều tối kỵ của tôi.”

“Chính là bởi vì chúng ta là anh em họ, tại sao tập đoàn Hán Hoàng do cậu thừa kế, mà không phải tôi?” Ôn Ngọc Viễn không cam lòng hỏi, gương mặt tuấn tú khẽ biến.

“Vốn anh có cơ hội, nếu như ba anh đừng vì nhất thời tham lam vơ vét công ty, anh thật sự có cơ hội.” Ai sẽ nghĩ người muốn chiếm hết Ôn thị lại là người thân của mình? Ôn Mỹ Phách lắc đầu một cái.

“Tôi không cam lòng, bàn về năng lực, bàn về vai vế, phải do tôi thừa kế mới đúng!” Ôn Ngọc Viễn cắn răng nói.

“Làm người không nên nổi tham vọng, Ôn Ngọc Viễn, đây là sai lầm lớn nhất của anh.”

“Nếu như chuyện đã bại lộ, cậu muốn thế nào tuỳ cậu.” Ôn Ngọc Viễn tức giận. “Nhưng những lời dạy tôi làm người kia tôi không muốn nghe.”

“Yên tâm, tôi có độc ác cũng không ra tay với người thân của mình,” Ôn Mỹ Phách khẽ nghiêng người, mở cửa phòng làm việc, “Chỉ cần anh đồng ý an phận thủ thường, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”

“Tôi không tin cậu có lòng tốt như vậy.” Ôn Ngọc Viễn đề phòng híp mắt.

Ôn Mỹ Phách nhún vai, làm bộ dáng “Xin mời”. “Tôi và anh bất đồng, tôi rất coi trọng tình cảm với người thân.”

Ôn Ngọc Viễn nhìn anh sâu sắc một cái, cuối cùng cũng bước đi ra cửa.

“Nhớ, đừng để những ý nghĩ kia che mờ lý trí, làm Ôn nhị thiếu gia có tiền lại rảnh rỗi không phải rất tốt sao?” Ôn Mỹ Phách cười nhẹ dặn dò, nhẹ dựa bên tường để anh ta đi ra ngoài.

Ôn Ngọc Viễn lướt nhìn anh, đột nhiên rút ra con dao nhỏ được giấu kĩ đâm vào anh, hoàn toàn không phát hiện trong mắt Ôn Mỹ Phách thoáng qua một tia ánh sáng kỳ lạ.

Bắt được rồi! Bên môi Ôn Mỹ Phách hiện lên nụ cười quỷ quyệt, có mùi vị có âm mưu tình toán. Anh vốn không có lòng tốt như vậy, anh cố ý buông lỏng phòng bị dẫn dụ Ôn Ngọc Viễn ra tay, dựa vào chuyện này hoàn toàn đá anh ta ra khỏi Ôn gia. Chậc chậc! Gia phong của nhà họ Ôn luôn luôn chú trọng là không tha thứ cho hung thủ làm hại người nhà họ Ôn.

Rất có tâm cơ đúng không? Anh không phủ nhận tâm cơ mình thâm trầm.

“Dừng tay!” Một tiếng hét trong trẻo, hai người đàn ông phản ứng không kịp, con dao trong tay Ôn Ngọc Viễn chớp mắt đã bị đoạt mất, bụng còn ăn một quyền.

“Hiểu Ân?” Mắt thấy kế hoạch bị phá vỡ, Ôn Mỹ Phách kinh ngạc trừng mắt nhìn Đường Hiểu Ân tức giận đứng ở cửa.

Kế hoạch anh vốn là bị Ôn Ngọc Viễn đâm một dao, cũng lưu lại hành động của anh ta cho đời sau, cố ý tốt bụng tha cho anh ta, rồi sau đó đuổi anh ta khỏi nhà họ Ôn mãi mãi, nhưng, Ôn Ngọc Viễn còn chưa sờ tới vạt áo anh, cũng đã bị đấm sưng mặt sưng mũi ngã bên tường………….

Đến lúc đó ai là người bị hại?

“Tại sao anh có thể……….” Hoàn toàn không nhìn Ôn Ngọc Viễn bị đánh thê thảm, Đường Hiểu Ân tức giận kéo áo Ôn Mỹ Phách, đôi mắt trong veo chứa đầy nước mắt. “Tại sao anh có thể không hỏi em, liền tự mình quyết định!”

“Hiểu Ân ——” Mèo hoang trước mắt đằng đằng sát khí, nụ cười của Ôn Mỹ Phách hơi cứng ngắc.

“Anh cho rằng đuổi em đi thì vô sự sao? Nếu như anh quan tâm em thì phải nói chứ! Tại sao lại dùng cái cách chết tiệt này, em không thích!” Đường Hiểu Ân cắn răng nói.

Chết tiệt, rốt cuộc ai lắm miệng nói cho cô biết? Hại kế hoạch hiện tại của anh hoàn toàn bị phá huỷ.

“Anh muốn sau khi mọi chuyện kết thúc, tự mình giải thích với em…………..”

“Em không muốn đến cuối cùng mới biết chuyện!” Cô cơ bản không muốn nghe nên cắt đứt lời anh, “Em không muốn mình chẳng biết gì, trong lòng anh rốt cuộc em là cái gì? Anh khiến em cảm thấy mình như một kẻ ngốc.”

“Hiểu Ân, chuyện này chúng ta về nhà từ từ nói chuyện.” Biết rõ chọc giận cô không phải chuyện sáng suốt, thông minh như Ôn Mỹ Phách, hiện tại cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ.

“Tại sao bây giờ chúng ta không thể nói rõ ràng?” Cô nguy hiểm nheo mắt.

“Bởi vì……….” Bởi vì thời gian không đúng, địa điểm không thích hợp, huống chi còn có cả Ôn Ngọc Viễn ở đây, không phải thời cơ tốt để tỏ tình không phải sao?

Ôn Mỹ Phách đột nhiên cảm thấy rất nhức đầu.

Anh rất thích nghịch lửa, hơn nữa còn là loại lửa mạnh mẽ như Đường Hiểu Ân, nhưng anh lại quên mình cũng sẽ bị lửa đốt.

“Ôn Mỹ Phách, thân là đàn ông nên thẳng thắn một chút! Trong lòng anh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Nếu như anh không có cảm giác với em, bây giờ em lập tức đi! Đừng có mà lề mề nữa!” Đường Hiểu Ân bùng nổ cảm xúc ẩn chứa rất lâu.

Tâm tư của cô rất đơn thuần, tại sao lại yêu một người đàn ông đầy tâm cơ lại không thẳng thắn này chứ? Hôm nay nếu anh không nói yêu cô, cô lập tức quyết định, cô sẽ trèo lên đầu anh.

Anh cho là chỉ có mình anh có thể đặt ra quy tắc trò chơi sao? Cô cũng có thể!

“Hiểu Ân ——”

“Anh không nói? Anh không nói em đi đấy.” Đường Hiểu Ân nói xong lời nói ngoan độc liền xoay người muốn đi.

“Được, được, anh thừa nhận anh rất yêu em, từ lần đầu tiên gặp em đã rất thích em rồi, chỉ là không nói ra thôi,” bị người ta ép nói ra những lời trong đáy lòng, lần đầu Ôn Mỹ Phách gặp phải, anh kéo mạnh cô vào trong ngực. “Cố ý nói ra những lời khó nghe, đi cùng Kim Tường Nhi, những điều này đều vì muốn ép em đi, anh vì bảo vệ em.”

“Anh mới nói cái gì? Em không nghe rõ.” Đường Hiểu Ân cố ý lạnh lùng hỏi, tỏ rõ muốn anh nói lại lần nữa.

“Anh nói —— anh rất yêu em, rất yêu em.” Ôn Mỹ Phách tự biết đuối lý nên cắn răng nói lại lần nữa.

Rất tốt! Giao thủ lần thứ hai, anh vẫn thảm hại như cũ.

“Em vẫn không nghe rõ.”

“Anh yêu em! Anh yêu em!” Quái, cô học tính giảo hoạt này của ai vậy, càng ngày càng không đáng yêu. Ôn Mỹ Phách không cam lòng nghĩ, mặt mũi đàn ông không còn gì.

“Được rồi! Em tạm tha thứ cho anh!” Trong lòng ngọt ngào, Đường Hiểu Ân cười nói. Đột nhiên, cô nhanh tay lẹ mắt kéo Ôn Ngọc Viễn đang có ý đồ bỏ chạy lại, đạp mạnh vào mông anh ta. “Ôn tiên sinh, làm ơn ngoan ngoãn đi, đừng quấy rầy chúng tôi lời ngon tiếng ngọt.”

“Mảnh đất phái trước chính là mục tiêu sắp tới của anh, đoán chừng trong vòng nửa năm nữa sẽ có, kế hoạch khu thương mại cao cấp có thể khởi công lại.” Ôn Mỹ Phách tươi cười tuyên bố, nắm tay Đường Hiểu Ân đi dạo trên đường náo nhiệt.

“Chính là chỗ này sao?” Đường Hiểu Ân ngẩng đầu nhìn tấm biển phái trước, phía trên viết năm chữ “Viện dưỡng lão Hạnh Phúc”.

“Ừ.” Ôn Mỹ Phách mỉm cười gật đầu.

“Đây là viện dưỡng lão! Là nói để người già an hưởng tuổi già mà!” Cô tự lẩm bẩm.

“Hiểu Ân?” Thấy cô cau mày không nói chuyện, Ôn Mỹ Phách đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Mỹ Phách, bọn họ cũng vay mượn tiền của tập đoàn Hán Hoàng sao?”

“Đương nhiên là có.” Khi anh buông tha cô nhi viện Mary thì anh lập tức nhìn trúng nơi này, hiện giờ sẽ chờ thu lưới.

Chờ thật lâu, chờ thật lâu, câu cá lớn cần kiên nhẫn.

“Vậy sao?” Đường Hiểu Ân có vẻ mặt “Thì ra là như vậy”, đột nhiên, cô thân thiết khoác tay anh.

“Mỹ Phách.”

“Hả?” Giọng nói quá mức ngọt ngấy, trong đó phải có lừa gạt.

“Chúng ta lại giao dịch một lần nữa được không?” Cô cười híp mắt.

“……………”

“Nếu như em có thể mượn được một nửa số tiền của “Viện dưỡng lão Hạnh Phúc”, anh liền bỏ qua cho họ. Ngược lại, em sẽ làm người hầu của anh một tháng.”

Gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, Ôn Mỹ Phách không thể cười nổi, trên cơ bản giao dịch này không công bằng chút nào. Chắc chắn Đường tiểu thư đã nghiện làm ăn không có vốn, nói dễ nghe là tiếp cận anh, nói khó nghe không phải lấy tiền của anh sao!

“Có phải anh không muốn?” Thấy anh không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nheo mắt lại.

“Tuỳ em vậy!” Không lay chuyển được cô, Ôn Mỹ Phách đành chịu thua.

Còn chơi tiếp, giấc mộng khu thương mại cao cấp của anh bao giờ mới trở thành sự thật?

Ai ~~ rốt cuộc ai mới là thương nhân chân chính đây?

~ Hết ~

Truyện Chữ Hay