Sư Thuyết

chương 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu Hồng, đến."

"A Mãn?"

Bên ngoài phòng đột nhiên vang lên hai thanh âm.

Thương Thanh Đại bối rối buông lỏng Đỗ Nhược ra, Đỗ Nhược đỏ mặt tía tai, quanh thân nóng đến lợi hại, hai người nhìn nhau cười, ngượng ngùng vô hạn rời xa phía cửa.

"Ta còn phải giúp Đại tiểu thư sửa sang lại phòng, không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi."

"Đến đây, ta tặng ngươi thứ này rồi ngươi hãy đi."

"Cái gì vậy?"

Thương Thanh Đại cho Đỗ Nhược một cái ánh mắt, ý bảo nàng lui lại phía sau, nàng sửa sang lại xiêm y, không để ý tóc mình còn buông xõa, liền mở cửa ra.

"Đại... Đại tiểu thư!"

Nha hoàn tiểu Hồng cùng gã sai vặt A Mãn không nghĩ tới phu tử thế nhưng còn ở trong phòng, đỏ mặt quỳ xuống.

"Nhiều ngày qua vẫn luôn chạy đi, thân mình thiếu ngủ cho nên hôm nay đặc biệt trở về ngủ nghỉ, phòng này đợi chút ngươi hãy quay lại thu dọn." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong, lại xoay người đi trở về phòng, dường như nhớ tới cái gì, "Cơm trưa cũng không cần gọi ta, để ta an tĩnh nghỉ ngơi."

"Vâng, Đại tiểu thư."

Tiểu Hồng cùng A Mãn như trút được gánh nặng, thật sâu thở dài nhẹ nhõm, gật gật đầu, kéo kéo tay áo lẫn nhau, cúi đầu chạy xa.

Thương Thanh Đại đóng cửa phòng lại, gài tốt chặn cửa, quay đầu, cũng thở dài thật nhẹ nhõm, cười khẽ nhìn về phía Đỗ Nhược, "Thiếu chút nữa quên rằng tiểu Hồng sẽ đến sửa sang lại phòng."

Đỗ Nhược gật đầu nói: "Tốt rồi, tốt rồi."

Thương Thanh Đại đi qua, lôi kéo tay nàng ngồi bên giường, cười nói, "Tốt cái gì?"

"Tốt... Tốt... Tốt..." Đỗ Nhược nhất thời giật mình, nhìn Thương Thanh Đại chưa rút đi ửng đỏ, không khỏi ngập ngừng nói, "Phu tử thật đẹp."

"Ngươi..." Thương Thanh Đại thật không ngờ Đỗ Nhược sẽ nói một câu như vậy, trên mặt ửng đỏ càng tăng lên, "Lúc này ngươi lưu lại."

Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng như bị gãi ngứa, nàng nhịn không được nâng mặt phu tử lên, "Ta... Ta nói lời thật lòng."

Ngón tay Thương Thanh Đại lặng yên ở trong ngực nàng vẽ vòng tròn, ngưng mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy ngượng ngùng, "A Nhược còn biết nói lời thật lòng sao?"

Đỗ Nhược gật gật đầu thật mạnh, tay kia bắt được tay đang trêu chọc trên người mình.

"Cái gì?"

"Ta... Ta..."

Đỗ Nhược nói không được, nhưng động tác của nàng so với nói thì nhanh hơn -- nàng buông lỏng tay Thương Thanh Đại ra, nhẹ nhàng kéo vạt áo Thương Thanh Đại.

Thân mình Thương Thanh Đại khẽ run lên, sao lại không rõ ý tứ Đỗ Nhược, nàng xấu hổ cúi đầu xuống, đè lại tay Đỗ Nhược, mềm nhẹ hỏi, "A Nhược, tay ngươi còn đau hay không?"

Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, tay phải băng gạc sớm đã được tháo ra, hiện giờ lòng bàn tay kết vảy, nhưng độ linh hoạt đã không bằng lúc trước, nàng thành thật nói: "Ta phải không đau." Ánh mắt thoáng nhìn khăn tay đang buộc trên tay Thương Thanh Đại, nàng ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận tháo khăn tay ra.

Cỏ dại cắt qua hẳn là đau, miệng vết thương cũng đã cầm máu, hiện tại dĩ nhiên không còn máu thấm ra.

Đỗ Nhược vẫn thấy đau lòng, nàng cúi đầu, chiếc lưỡi đinh hương liếm liếm miệng vết thương trên tay phu tử, ôn nhu, ấm áp, giống như một con tiểu miêu, tự dưng khêu chọc trái tim người ngứa ngáy vô cùng.

Thương Thanh Đại chịu không nổi khiêu khích như vậy, nàng thuận thế nắm cằm Đỗ nhược, gắt gao cắn mâu dưới, mâu quang nóng cháy dĩ nhiên bộc lộ tâm tư của nàng.

Đỗ Nhược chậm rãi đứng dậy, đem Thương Thanh Đại đặt ở dưới thân, tay trái dọc theo hai má phu tử một đường vuốt ve, giống như nước từ trên núi chảy xuống một bức tranh tuyệt mỹ.

"Tay phải mặc dù tàn... Nhưng mà... Tay trái vẫn còn tốt..."

Nghe được Đỗ Nhược nói những lời này, Thương Thanh Đại xấu hổ đến lợi hại, nhưng cũng không cam lòng rơi xuống hạ phong, "Thật tốt vậy sao?"

"Không tin?" Ngữ khí Đỗ Nhược tràn đầy ý xấu bên trong, nàng đem phu tử đặt dưới thân, lặng yên cởi ra vạt áo.

Thương Thanh Đại cười nói: "Ta không tin."

"Vậy... Nương tử... Không ngại thử một lần..." Thanh âm Đỗ Nhược thấp xuống, đầu đã chạm vào ngực Thương Thanh Đại.

Răng nanh khẽ cắn vạt áo yếm, há miệng đem cái yếm rời rạc mở ra.

Cảm giác mát lạnh tập kích, Thương Thanh Đại cuống quýt ôm lấy đầu Đỗ Nhược, sẳng giọng: "Ngươi... Ngươi... Không theo quy củ..."

"Quy củ?" Đỗ Nhược sợ run một chút, "Động phòng còn có quy củ a?"

Thương Thanh Đại không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng thực không biết, xấu hổ trừng mắt liến nàng một cái, ra vẻ đứng đắn nói: "Ngươi... xiêm y ngươi chưa cởi, chỉ cởi của ta, không quy củ..."

"Còn có quy củ này?" Đỗ Nhược luôn tin lời Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại gật gật đầu, đáy mắt có ý trêu tức hàm xúc, "Tự nhiên là có quy củ này!"

"Vậy... Vậy... Ta cởi..." Đỗ Nhược vội vàng ngồi dậy, nhưng Thương Thanh Đại so với nàng nhanh hơn một bước.

"Ta giúp phu quân cởi xiêm y." Thương Thanh Đại cởi áo cho Đỗ Nhược, đáy mắt tràn đầy ý cười thực hiện được mưu đồ, khi nàng cởi đến cái yếm của Đỗ Nhược, lúc này nàng mới phát hiện, da thịt nha đầu kia giống như quả đào mới lột vỏ, phấn nộn như là có thể véo nổi trên mặt nước, nhất là hạt đào kia như ẩn như hiện, tươi tốt mộng nước, rơi vào đáy mắt, lại nói không nên lời một loại lực hấp dẫn, muốn cho người ta nếm chút - ý vị.

Nàng ở bên tai Đỗ Nhược lặng yên nuốt một ngụm hương thơm, cảm thấy mỗi một lần hít thở, đều là nóng bỏng trí mạng hấp dẫn.

Đỗ Nhược cảm thấy được nàng hô háp có chút gấp rút, nháy mắt nàng nhìn thấy cái yếm rơi xuống, xoay người qua, lại đặt Thương Thanh Đại ở dưới thân, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng mỗi lần tim đập đều giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng như thế, phu tử như thế.

Liệt hỏa thiêu đốt.

Trong lúc này lại có nhiều lời, không bằng gắn bó trằn trọc triền miên.

"Phu..."

"Không cho nói..."

Đỗ Nhược cảm thấy giữa hai chân có chất dịch cảm thấy thật sự là không thoải mái, nhưng Thương Thanh Đại cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, vội vàng tách ra khoảng cách, lại bị Thương Thanh Đại bá đạo biến hóa linh hoạt.

Đầu lưỡi giao triền liếm liếm, hai người đã không nhớ được quần áo trên người làm sao mà cởi sạch, mép giường, mạn chân, dưới giường, thưa thớt mỗi nơi một mảnh.

Cánh môi tương thiếp không khẽ hở cùng tiếng thở dốc trùng điệp không dứt, tình nồng dâng lên, đâu thèm quan tâm bên ngoài vẫn còn là ban ngày, hay là ban đêm u tĩnh?

Ngón tay đan xen, tóc đen ràng buộc, đổ mồ hôi đầm đìa, sớm phân không rõ ai là ai?

Màn giường buông xuống, mơ hồ che đậy hai hình bóng đang triền miên.

Cúi người nhìn thấy trên hoa viên nhỏ dính đầy dịch thủy trong suốt, trong tầm mắt xuất hiện cảnh đẹp như vậy, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nhưng lại giật mình tại chỗ, dường như mê muội vươn tay dọc theo khe hở ở giữa hoa viên vét nhẹ một chút.

Thương Thanh Đại bị kích thích căng cứng thân mình, liếc mắt giận hờn nhìn Đỗ Nhược một cái, "Ngươi... Ngươi trêu cợt ta! Phải phạt!" Nói xong, nàng cong người ngồi dậy, dán đến thân thể của Đỗ Nhược, há mồm nhẹ nhàng cắn một ngụm lên vành tai Đỗ Nhược.

"Như vậy... Xem là trêu cợt sao?" Đỗ Nhược miệng lưỡi khô khan đến lợi hại, đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên người kia, kích động cười nói, "Nơi này... thật mềm..."

"A Nhược..." Thương Thanh Đại vội vàng đè lại tay Đỗ Nhược, chính mình lại chủ động xuất kích, gậy ông đập lưng ông cũng nhẹ nhàng quát nàng một chút, thực hiện được ý đồ, cười, "Cho ngươi... Tác quái..."

Đỗ Nhược không khỏi run run một chút, nhíu mi nói: "Ta không động đậy, khó chịu a."

"Chịu đựng, ta là trưởng bối, phải để ta đến trước..." Thương Thanh Đại bá đạo nói xong, liền xoay người hoàn toàn đem Đỗ Nhược đặt ở dưới thân, ngón tay để ở nơi lầy lội của Đỗ Nhược, cười nói, "A Nhược... chỗ này... dường như là mở..."

Đỗ Nhược đỏ bừng mặt, phát hiện Thương Thanh Đại không còn đè lại tay chính mình, nàng lặng yên vươn ngón tay, mềm nhẹ nói: "Không phải nên... là phu quân đến trước sao?"

"Ta cũng mặc kệ... Ngô..."

Thương Thanh Đại còn muốn nói, tay phải Đỗ Nhược đã ôm lấy sau gáy nàng, ngửa người một ngụm hôn lên cánh môi của nàng, tay trái lại bất ngờ không kịp phòng thủ lọt vào khe suối đã sớm lửa nóng.

Đột nhiên đau đớn truyền đến làm Thương Thanh Đại nhịn không được khẽ cắn cánh môi Đỗ Nhược một ngụm.

Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu xuống, ôm nàng xụi lơ, khẩn trương hỏi hăn: "Ta làm ngươi đau sao?" Nói xong, nàng ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn lại ngón tay của mình, bên trong chất dịch trong suốt có một chút tơ máu.

Đỗ Nhược cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, phu tử của nàng, đã là nữ nhân của nàng, tình cảm chân thành của nữ nhân này là dành một đời cho nàng.

"Nha đầu ngốc..."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng phu tử hờn dỗi, Đỗ Nhược muốn nói cái gì, nhưng lúc này Thương Thanh Đại mị nhãn như tơ, hai tròng mắt mê ly, làm sao còn hình dáng phu tử ngày thường cao cao tại thượng?

Nàng khó chịu cọ cọ chóp mũi Đỗ Nhược, "Ta nóng..."

"Như vậy?" Đỗ Nhược vặn vẹo ngón tay trong khe suối, Thương Thanh Đại nhịn không được run run một cái.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi đây là khi dễ ta!" Thương Thanh Đại nén giận nhíu mày.

Nếu như vậy lại không hiểu ý, vậy thật là ngốc tử.

Đỗ Nhược nhợt nhạt cười, "Vậy... Ta liền thật sự phải khi dễ ngươi... Nương tử..." Đầu ngón tay trượt vào, khơi hai bên mép khe suối khiến nàng như bị đốt đến nóng cháy.

Thương Thanh Đại nghĩ, nữ tử lần đầu mây mưa, sẽ chỉ nói không nên lời là đau, cũng không nghĩ đến ở trong tay Đỗ Nhược, lại có tư vị mất hồn như vậy.

A Nhược của nàng, vĩnh viễn đều chỉ có thể là A Nhược của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được mơ ước, lại càng không để bất luận kẻ nào chiếm được một ngón tay của A Nhược.

Trong lòng là âm thanh bá đạo không ngừng vang vọng, Thương Thanh Đại nắm lấy tay phải Đỗ Nhược, đột nhiên hung hăng hôn một ngụm lên ngón giữa của nàng, "Ngón giữa liền tâm... Không được... Quên... Quên ta... Ô..."

"Không quên..." Đỗ Nhược cúi xuống, tri kỷ vừa hôn ngực Thương Thanh Đại vừa nói, "Thanh Đại của ta, vĩnh viễn đều ở chỗ này..."

Cánh hoa ướt át dưới lòng bàn tay Đỗ Nhược nở rộ mở ra, tiên diễm lóa mắt, nhỏ giọt lên áo ngủ màu xanh nhạt bằng gấm, xuất hiện lan tràn như từng đóa hoa nhỏ khiến kẻ khác trầm mê, chớp mắt trở thành kí ức đẹp nhất của nhau.

Cuối cùng Đỗ Nhược cũng hiểu được, cái gì là đêm xuân nghìn vàng, cuối cùng cũng hiểu được, vì sao thế gian sẽ có nhiều anh hùng đắm chìm trong ôn nhu hương như vậy, tình nguyện phí cả một đời.

Nguyên lai, trên người từng nữ tử đều cất giấu chỗ đào nguyên làm cho người ta vừa vào liền quên mất đường về, chỉ biết trầm mê như vậy.

"Phu tử... Vĩnh viễn... Đều là của ta... Đều là của ta..."

Đáy lòng Đỗ Nhược dâng lên tham luyến muốn giữ lấy trước nay chưa từng có, nàng tham lam cầu thân thể phu tử, giống như vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Gió thu lạnh run, mấy ngày nữa liền bắt đầu mùa đông.

Có đúng không như phu tử cùng tiểu Nhược mà nói, bắt đầu từ hôm nay, mới xem như các nàng thăng hoa ấm áp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= hôm nay chậm rãi đổi mới ~

Đôi lời: Tối qua sau khi edit xong chương là mình đã nghi nghi chương có H rồi. Nhưng không dám tin tưởng vì đã từng mừng hụt hồi mấy chương trước, toàn H hụt. Ngẫm nghĩ thôi, đi ngủ sớm. Sáng dậy edit tiếp thì định mệnh. Lần này là H thật. Nhưng xui một cái là bản raw có vài từ bị mã hóa không nhìn ra được nghĩa, mình cũng lần đầu edit H nên không đoán được nó là gì? =))) Thế nên cả một quá trình ở trên là mình đã cố gắng dùng hết nơ ron để mò chữ đoán từ. Hi vọng mọi người chấp nhận tạm.

Phu tử và tiểu Nhược không quan tâm giữa ban ngày ban mặt mà ân ân ái ái thì đương nhiên Diệp Matcha ta đây cũng không ngại ngồi nghiêm túc trong phòng edit cảnh H từ h sáng. Haha... ai sợ ai chứ!!! =)))

Truyện Chữ Hay