Hai mươi bảy năm trước, Tề Tương Nương còn chưa gọi là Tề Tương Nương, nàng cùng người nhà sau khi lạc nhau, lưu lạc đầu đường Lâm Hoài, bất lực nghĩ đến sẽ bị đông lạnh chết hoặc là đói chết đầu đường.
Không nghĩ tới, giữa gió thu lạnh, một Nam Cương tỷ tỷ vươn tay hướng đến nàng, "Tiểu muội muội, người nhà của ngươi đâu?"
A Trúc ngẩng mặt lên, mấp máy miệng, hồng hồng mắt suy nghĩ, yên lặng nhìn Nam Cương tỷ tỷ này.
Một chốc kia, Nam Cương tỷ tỷ tươi cười thực ấm, cũng thực sáng ngời, chỉ cần thấy nàng, thật giống như thấy có hy vọng.
"Sư phụ, nàng thật đáng thương." Nam Cương tỷ tỷ nhìn về phía lão nhân gầy trơ xương bên cạnh, "Không bằng..."
Lão nhân vươn cánh tay gầy màu đen, nắm cầm A Trúc, cẩn thận nhìn nhìn, "Nha đầu, ngươi biết chữ không?"
A Trúc mãnh liệt gật đầu, trong lòng lại rất sợ hãi, "Cha mẹ đã dạy ta biết chữ, ta còn học qua một chút sách thuốc..."
"Nga?" Đôi mắt lão nhân sáng lên, như thấy một bảo bối.
A Trúc lại gật gật đầu, "Ta không lừa các ngươi..." Nói xong, nàng kéo kéo ống tay áo Nam Cương tỷ tỷ, "Van cầu ngươi, cho ta đồ ăn, ta không muốn đói chết."
"Đồ nhi của ta, như thế nào đói chết đầu đường?" Lão nhân lắc đầu lạnh lùng cười.
Nam Cương tỷ tỷ gật đầu hiểu ý cười, giúp A Trúc đứng lên, "Ta gọi là Lan, ngươi tên là gì?"
A Trúc nghĩ nghĩ, "Mẫu thân gọi ta Trúc nhi."
"Vậy về sau ngươi là sư muội của ta!" Lan sư tỷ hí mắt cười, nắm chặt tay nàng.
A Trúc cũng lặng yên nắm chặt tay nàng, trộm nhìn tươi cười sáng ngời của Lan sư tỷ, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo bởi vì nụ cười này mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cha mẹ không cần nàng, bắt đầu từ hôm nay, chỉ có Lan sư tỷ cùng sư phụ.
"Đừng sợ, sư muội, về sau sư tỷ sẽ chiếu cố ngươi!"
Khi đó, chẳng qua chỉ là một lời nói an ủi, lại sớm khắc vào đáy lòng thật sâu, trở thành nghiệp chướng tâm ma sơ khai của A Trúc.
Mấy năm học nghệ, hai người dần dần lớn lên như hình với bóng.
A Trúc thậm chí đã quyết định, cứ như vậy cùng Lan sư tỷ đến già. Chờ sư phụ tuổi già quy thiên, Cổ y cốc còn lại hai người các nàng nương tựa lẫn nhau, đầu bạc đến già.
Không nghĩ tới, bởi vì con cổ vương kia bay đi, hoàn toàn dập nát hết thảy tâm tâm niệm niệm của A Trúc.
Lan sư tỷ ở Hứa gia Lâm Hoài kia một tháng, lần đầu tiên các nàng tách nhau ra lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên A Trúc nếm trải tư vị tương tư.
Rốt cục, chờ đến lúc Lan sư tỷ trở về, nàng cơ hồ lại chạy vội tới, gắt gao ôm lấy sư tỷ, sợ một khi buông tay, sẽ không thấy được sư tỷ nữa.
"Lan sư tỷ!"
"A Trúc? Ngươi làm sao? Lại không kê ra được phương thuốc, bị sư phụ quở trách?" Giọng Lan sư tỷ vẫn ấm áp như vậy.
Nghĩ đến ngày tháng cùng nhau học y, kỳ thật có rất nhiều thứ, đều là A Trúc cố ý làm sai, kích sư phụ quở trách nàng. Sau đó nàng liền chờ Lan sư tỷ đến hống nàng, cảm thấy mình là tiểu nữ nhân được Lan sư tỷ phủng trong lòng.
"Ta chỉ là... Chỉ là..."
"A Trúc, ta có việc muốn nói cho ngươi."
Lan sư tỷ giữ ra khoảng cách, đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Thực xin lỗi."
"Vì sao lại nói với ta lời này?"
"Ngày đó, ta nói có một số việc không thể vi phạm, ta phát hiện ta sai lầm rồi."
Trong lòng A Trúc căng thẳng, lại vui mừng lợi hại, nghĩ thầm rằng có phải hay không sư tỷ nghĩ thông suốt, nguyện ý nhìn thẳng vào cảm tình của nàng? Trái tim trong lòng A Trúc mãnh liệt nhảy lên, chờ Lan sư tỷ nói ra câu nói kia, sau đó nàng có thể liều lĩnh làm càn, hung hăng hôn môi của sư tỷ, nói cho sư tỷ biết nàng có bao nhiêu thích sư tỷ.
"Ta thích một nữ nhân."
"Kỳ thật, việc này cũng không hoang đường."
A Trúc cúi thấp đầu xuống, giống như tân nương, ngượng ngùng mỉm cười.
"Có những lời này của ngươi là tốt rồi!" Lan sư tỷ thoải mái cười, gật đầu nói, "Nàng là nữ nhân hoàn mỹ như vậy, ngươi nhất định cũng sẽ thích nàng!"
"Nàng?"
Thân mình A Trúc run lên mãnh liệt, sắc mặt vui mừng còn không kịp biến mất liền đã bị bi thương cùng tức giận vội che dấu.
"Ân!" Lan sư tỷ hãy còn đắm chìm trong hạnh phúc, "Qua mấy ngày nữa ta mang nàng đến gặp ngươi!"
"Ta không muốn nhìn thấy nàng!" A Trúc bỗng nhiên xoay người, hung hăng cắn răng, "Lan sư tỷ, ta có chút không thoải mái, đi xuống nghỉ ngơi trước."
"A Trúc..." Lan sư tỷ chỉ có thể nhìn theo nàng đi vào phòng, phát ra một tiếng trầm thán, lẩm bẩm nói, "A Trúc, ngươi tới khi nào mới có thể hiểu được, ngươi và ta không thể cùng nhau."
Nhưng không thể cùng nhau cũng không phải là A Trúc cùng Lan sư tỷ mà là Lan sư tỷ cùng con của vợ chồng Hứa gia - Hứa Nhược Mai.
A Trúc chưa bao giờ gặp qua Lan sư tỷ tuyệt vọng thống khổ như vậy. Nhìn nàng cầu xin sư phụ như vậy, trong lòng A Trúc cũng đau giống nhau, nàng hận chính mình không phải Hứa Nhược Mai, càng hận Hứa Nhược Mai không quý trọng Lan sư tỷ.
Nhưng mà, sư phụ lại giao cho nàng một nhiệm vụ -- chia rẽ Hứa Nhược Mai cùng Lan sư tỷ.
Đây là chuyện nàng muốn làm nhất, hiện giờ có sư phụ làm chỗ dựa, nàng há có thể không làm?
Có cái gì so với dùng sinh mệnh người thân áp chế ác hơn?
A Trúc cầm cổ trùng sư phụ đưa, trộm hạ độc vào người nhà Hứa gia, cũng lén gặp Hứa Nhược Mai, uy hiếp nàng rời Lan sư tỷ. Nếu không, A Trúc liền thúc giục cổ trùng phát tác, làm cho bọn người Hứa gia xuống hoàng tuyền.
Ngay lúc Hứa Nhược Mai vì sinh mệnh người nhà mà lòng nóng như lửa đốt, người nhà còn tưởng rằng Hứa Nhược Mai bị quỷ mê tâm hồn, chậm chạp không chịu lên xe ngựa tới Bá Lăng.
Cuối cùng, Hứa Nhược Mai lặng yên tìm hiểu phương pháp cổ y, hóa giải cổ độc trong cơ thể của người nhà.
Cha mẹ cũng hứa định hôn ước.
Thế nhưng Hứa Nhược Mai gắt gao không theo, bởi vì thức đêm nghiên cứu đọc cổ thư nhiễm phong hàn, hoặc là bởi vì đoạn trường tương tư bị thương thân, giữa lúc cùng phụ thân khắc khẩu, nàng ngất xỉu.
Lúc Hứa Nhược Mai tỉnh lại, thân mình còn kém hơn từng ngày, Hứa đại phu cùng Hứa phu nhân đều thật là lo lắng.
Vào lúc này Thương Đông Nho lại từ Bá Lăng chạy đến Lâm Hoài, muốn nhìn vị hôn thê một chút rốt cuộc là bệnh như thế nào?
Tâm bệnh chỉ có tâm dược, gặp được Thương Đông Nho, bệnh của Hứa Nhược Mai lại càng nghiêm trọng hơn, thuốc và kim châm đều khó cứu.
A Trúc cảm thấy, đây là cơ hội tốt để hoàn toàn tách Lan sư tỷ và Hứa Nhược Mai. Vì thế nàng ăn mặc thành trung niên cổ y, làm bộ như ngẫu nhiên gặp được cùng Thương Đông Nho uống rượu giải sầu, nói với Thương Đông Nho, đây là cổ độc, hơn nữa còn cho Thương Đông Nho một loại hoan cổ, nói là có thể giải độc.
Nửa tin nửa ngờ, Thương Đông Nho đành phải thí nghiệm một lần, vì thế nói dối đây là thuốc dẫn đặc biệt của Linh Xu Viện, làm cho Hứa Nhược Mai không nghi ngờ chén thuốc tầm thường đó, uống hết.
Hoan cổ hữu hiệu ở chỗ ảo giác, trong lòng càng để ý ai, sẽ gặp người đầu tiên nhìn thấy cho rằng là nàng.
Vì thế, khi Hứa Nhược Mai mở mắt thấy Thương Đông Nho, còn tưởng là Lan cô nương tới chiếu cố nàng, bệnh trong lòng của nàng cũng tự nhiên khép lại, thân mình tự nhiên dần dần tốt lên.
"Lan, ngươi cũng biết ta rất nhớ ngươi?"
Thương Đông Nho ngạc nhiên một chút, nghĩ đến Hứa Nhược Mai còn yếu nhược, trung khí không đủ để gọi "Lang", gọi thành "Lan", hắn chỉ cảm thấy nhộn nhạo lên, không nhịn được đem Hứa Nhược Mai ôm vào trong lòng ngực.
"Nhược Mai, ngươi phải biết ta cũng nhớ ngươi?"
Lần đó đi chơi vùng ngoại ô, tự nhiên là không tự kìm hãm được, hậu quả là xiêm y cởi ra hết, rơi rụng ở bên trong thùng xe ngựa.
Dù sao cũng đã là vị hôn thê của hắn, sớm hay muộn cũng động phòng, có cái gì không tốt?
Khi Thương Đông Nho còn đắm chìm trong mộng ôn nhu với Hứa Nhược Mai, hắn hoàn toàn không biết hoan cổ sẽ tử vong sau một đêm triền miên, càng không biết Hứa Nhược Mai tỉnh lại thấy cảnh tượng như vậy, sống không bằng chết như thế nào?
Nhưng mà, trên xe cũng không có chủy thủ, Hứa Nhược Mai muốn chết, cũng không tìm được biện pháp để chết.
Nàng vội vàng mặc xiêm y, nước mắt một khắc cũng không dừng, nàng nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh hướng tới bờ sông.
Nếu nàng chết, ít nhất ở trong lòng Lan, nàng vẫn là Hứa Nhược Mai băng thanh ngọc khiết kia.
"Lan, thực xin lỗi..."
Hứa Nhược Mai tuyệt vọng đi vào giữa sông, khi nước sông sắp qua tới ngực, phía sau liền vang lên thanh âm của A Trúc.
"Ngươi có thể chết, nhưng mời ngươi đi chết ở chỗ thật xa! Chớ để cho Lan sư tỷ thấy khối thi thể tàn hoa bại liễu của ngươi!"
Hứa Nhược Mai thê lương cười quay đầu, "Hiện giờ ta chết cũng chết không được sao?"
"Ngươi chết, Lan sư tỷ cũng sẽ không sống một mình! Ngươi muốn thực xin lỗi nàng, chẳng lẽ còn muốn nàng lấy mạng cho ngươi sao?" Lời nói A Trúc đâm vào lòng Hứa Nhược Mai đau đến lợi hại, lại chọc đúng chỗ mềm yếu của Hứa Nhược Mai.
Nàng đã không còn là người trong sạch, lăng miếu cùng nhau hạ hoàng tuyền, nàng thiếu Lan không chỉ là một câu hứa hẹn, còn có mệnh của nàng.
A Trúc lạnh lùng nhìn biểu tình chần chờ của Hứa Nhược Mai, nàng cắn răng nói: "Ngươi đem Lan sư tỷ trả lại cho ta, ta cam đoan, ta so với ngươi còn đối tốt với nàng hơn!"
"Lan..." Nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, giống như không có dừng, Hứa Nhược Mai không biết A Trúc rời đi lúc nào, nàng càng không biết mình đã đứng giữa sông bao lâu.
Nàng chỉ cẩn thận suy nghĩ duy nhất một chuyện -- nàng đã bước vào địa ngục, không thể làm cho Lan cùng nàng cùng nhau dày vò.
Hứa Nhược Mai vốc một chút nước sông lạnh lẽo tạt lên mặt mình, muốn cho đáy lòng nóng rực cơn đau bị lạnh lẽo áp xuống, từ nay về sau làm một khối tử thi không có cảm tình, cứ như vậy cùng người bình thường giống nhau giúp chồng dạy con đến già.
Thương Đông Nho ở trên xe ngựa phát hiện không có người trong lòng ngực, hắn vội vàng mặc xiêm y xuống xe, tìm chung quanh thân ảnh Hứa Nhược Mai.
"Nhược Mai! Ngươi đây là làm cái gì? Mau lên đây!" Thương Đông Nho kinh hãi, còn tưởng rằng do chính mình làm càn, làm cho Hứa Nhược Mai có ý định tự sát trong đầu.
"Ta chỉ nghĩ... Nghĩ muốn tẩy tẩy... Tẩy sạch một chút..." Hứa Nhược Mai đưa lưng về phía Thương Đông Nho, chua xót nói, "Thương Đông Nho, cho ta thời gian, dưỡng thân mình thật tốt, ta liền cùng ngươi quay về Bá Lăng, làm Thiếu phu nhân Linh Xu Viện của ngươi."
Thương Đông Nho thoải mái cười nói: "Được, ngươi muốn bao lâu, ta đều chờ ngươi!"
"Để cho ta... yên tĩnh..."
"Được! Được!"
Khi đó Thương Đông Nho là cái thanh niên si tình, hắn nghĩ đến nữ tử mất trinh sẽ có phản ứng cô đơn, hắn cũng nên biểu hiện xứng với danh vị hôn phu.
Sau khi Hứa Nhược Mai trở về, lại bệnh nặng một hồi, hơn một tháng sau, cuối cùng có thể xuống giường đi lại.
Nhưng nàng mới ngồi xuống, liền bị mẫu thân xoa bóp trở về.
"Nương?"
"Nha đầu ngốc, ngươi đã có thai, thân mình lại kém như vậy, vẫn là nên nằm nhiều điều dưỡng cho tốt."
"Có thai?"
"Ân, Đông Nho cùng cha ngươi đều xem qua, không thể sai được? Các ngươi a, không tuân thủ lễ, ngày sau chắc chắn có người chê cười các ngươi, không biết xấu hổ a."
Hốc mắt Hứa Nhược Mai đỏ lên, ngón tay xoa bụng chính mình, nháy mắt nước mắt chảy xuống, thê lương nói: "Là nên... Chấm dứt..."
"Chấm dứt cái gì?"
Hứa Nhược Mai lắc lắc đầu, cũng không có ý tứ nói tiếp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hiện tại là phiên ngoại của một thế hệ ân oán bộ phận. Nếu không muốn xem, có thể chờ ba ngày tiếp tục xem chính văn.
PS: bên trong kịch trường xem như bổ sung hoàn tất, cũng có thể cho mọi người biết Tề Tương Nương từng bước ngoan độc như thế nào?
Đôi lời: Trời má, tui edit tới đây tui lại thấy đau tim quá man. Chuyện của Nhược Mai và Lan đã SE rồi còn ngược quá ngược. :