Thương Thanh Đại thi châm xong, lấy khăn mềm bên cạnh, chà lau tụ huyết giữa hai chân phụ nhân.
"Phu tử, ta bưng nước ấm đến."
Đỗ Nhược nói một câu, liền đẩy cửa tiến vào, đem chậu nước ấm đặt xuống, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"A Nhược, lấy chút dược ích mẫu đến." Thương Thanh Đại vội vàng phân phó một câu.
"Vâng, phu tử."
Đỗ Nhược đóng cửa lại, bước nhanh đi ra ngoài.
"Đại phu..." đột nhiên phụ nhân kia bắt lấy cánh tay Thương Thanh Đại, thanh âm vẫn còn suy yếu nói, "Ta ta sợ là không được... Hài tử của ta... Van cầu ngươi... Nàng... Nàng cái gì cũng không biết..."
"Ngươi chết không được, đừng nói bậy." Thương Thanh Đại lớn tiếng nói xong, nhìn về phía tiểu cô nương, "Tin tưởng ta, mẫu thân ngươi sẽ khỏe lại."
Tiểu cô nương rất sợ hãi, lại không dám khóc thành tiếng, nàng chỉ có thể thuận theo gật đầu, bàn tay bé nhỏ suy yếu giúp mẫu thân lau đi mồ hôi lạnh trên trán mẫu thân, một lần lại một lần.
"Các ngươi là người nào?!"
Đột nhiên, gian ngoài vang lên tiếng đại phu hét lớn.
"Mau đưa hai mẹ con hôm qua ra đây!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, thân mình phụ nhân bỗng dưng co rụt lại, tuyệt vọng nhìn về phía tiểu cô nương, "Uyển nhi.... Ngươi mau tránh đi... Mau tránh... Đừng khóc... Cũng đừng lên tiếng... Nghe lời..."
Thương Thanh Đại ngạc nhiên nhìn phụ nhân và tiểu cô nương.
Phụ nhân bối rối đẩy tiểu cô nương, nàng thê lương nhìn Thương Thanh Đại, "Đại phu... Ta van cầu ngươi... Van cầu ngươi... Giúp ta cứu Uyển nhi."
"Nương...."
"Không được nói..."
Thương Thanh Đại nhìn lướt qua phòng, đi tới, đem tiểu cô nương từ trên giường bế xuống dưới đất, "Ngươi trốn dưới gầm giường, không được lên tiếng."
Tiểu cô nương Uyển nhi tràn đầy nước mắt, cắn môi dưới ngoan ngoãn bò vào dưới giường, toàn thân kịch liệt run rẩy.
"Phanh!"
Cửa phòng bị đá ra một cách thô bạo.
"Cửa của lão phu! Ngươi..." Đại phu kêu thảm một tiếng, lại bị bốn gã gia đinh hung thần ác sát trừng sợ tới mức vội im bặt.
Thương Thanh Đại thẳng thắt lưng, phẫn nộ quát: "Đi ra ngoài!"
"Ngươi là ai?!" Gia đinh căn bản không đem Thương Thanh Đại để vào mắt, ánh mắt bọn hắn đều tập trung vào người phụ nhân ốm yếu ở trên giường.
"Tam phu nhân, nên ra đi!"
"Nàng là người bệnh của ta!" Thương Thanh Đại quát chói tai một tiếng, ngăn gia đinh lại, "Các ngươi nói nàng là tam phu nhân của các ngươi, có bằng chứng gì? Nếu không có bằng chứng, các ngươi ở ban ngày ban mặt mang người bệnh đi, ta có thể đi nha môn cáo các ngươi!"
"Phu tử!" Đỗ Nhược bước nhanh đi đến, đem dược ích mẫu đặt ở trên bàn, đứng chắn phía trước bảo vệ Thương Thanh Đại.
Gia đinh cười lạnh một tiếng, nhìn người phụ nhân, "Tam phu nhân, đại nhân còn chờ ngươi trở về, chớ để làm cho chúng tiểu nhân khó xử."
"Ta... Ta và các ngươi đi..." Phụ nhân buồn bả mở miệng, giãy dụa từ trên giường đứng lên.
"Tốt lắm." Bọn gia đinh tiến lên nhấc phụ nhân, đưa nhau một ánh mắt, "Tìm được Lục tiểu thư, nhất định phải mang về."
Một gã gia đinh tiến lên nắm vạt áo đại phu, nói: "Nói! Còn tiểu cô nương ở nơi nào?"
Đại phu bị dọa không nhẹ, hắn vội vàng nhìn trong phòng một vòng lướt qua, cứng họng nói, "Vẫn... Rõ ràng vẫn ở trong này..."
"Tiểu cô nương không có ở đây." Thương Thanh Đại lạnh lùng mở miệng, giang cánh tay ý bảo bọn họ, nếu không tin có thể tìm, "Mới vừa rồi nàng nói đau bụng, ta liền kêu A Nhược đỡ nàng đi nhà xí."
Đỗ Nhược lúc này tiếp lời: "Các ngươi muốn bắt người, phải đi bên kia bắt."
"Đi, đi nhà xí bắt người!" Hai gã gia đinh đưa mắt nhìn nhau, mặt khác lưu lại hai gã gia đinh còn lại trong phòng, muốn biết Thương Thanh Đại có nói dối hay không.
Khi hai gã gia đinh quay lại, cũng không thấy tiểu thư, hổn hển trừng mắt nhìn Thương Thanh Đại một cái, "Ta xin khuyên cô nương một câu, nói thật đi, Lục tiểu thư rốt cuộc ở đâu?"
"Ha hả... Ha hả..."
Phụ nhân đột nhiên phát ra tiếng cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Phụ nhân cười xong nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, thê lương nói, từng câu từng câu, cũng là dặn dò hậu sự, "Uyển nhi của ta.... Đi mau... Đừng để cho những người này bắt được ngươi... Về sau... Sẽ không có ai có thể tổn thương ngươi... Có xa lắm không... Đi thật xa... Ngàn vạn lần đừng trở về... Nương... Nương... Sẽ ở... Trên trời... Nhìn ngươi... Lớn lên...."
Thương Thanh Đại nghe ra trong lời này có ý quyết tuyệt, vội vàng kinh hô: "Không tốt!"
Máu tươi từ khóe miệng phụ nhân trào ra, Thương Thanh Đại không kịp ngăn cản, bốn gã gia đinh cũng không kịp ngăn cản.
Chỉ thấy nàng buồn bã mỉm cười, nhát mắt nhắm mắt tê liệt ngã xuống trong ngực gia đinh, đã cắn lưỡi tự sát.
Đỗ Nhược tìm đến mạch đập trên cổ của nàng, lắc đầu nói: "Phu tử... Nàng... Cứu không được...."
"Đại nhân nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chúng ta đem Tam phu nhân trở về trước, sau đó bẩm báo đại nhân Lục tiểu thư đào tẩu." Bốn gã gia định quyết định chủ ý, liền nâng thi thể phụ nhân rời khỏi y quán.
Mọi người vây xem cũng dần dần giải tán, có người nhận ra trang phục gia đinh của bốn gã, nho nhỏ nói.
"Là người của phủ Thái Thú, không thể trêu vào, chúng ta đừng nhìn nữa."
Đỗ Nhược ở gần đó nhất, nghe những lời này đến rõ ràng, nàng đứng dậy hướng Thương Thanh Đại, nhíu mi nói: "Chúng ta dường như... CHọc tới phiền toái, những người đó là ở phủ Thái Thú."
"A Nhược, ta cứu không được nàng, cứu không được nàng." Thương Thanh Đại tự trách, ngã ngời trên giường, nước mắt nhẫn nhịn trong khóe mắt, "Ta đã cho rằng y thuật của ta có thể cứu sống nàng, lại phát hiện ta chẳng khác gì vô dụng."
"Ô... Mẫu thân..." Tiếng khóc Uyển nhi từ dưới gầm giường vang lên.
Đỗ Nhược không để ý đại phu y quán kinh ngạc, vội vàng đem cửa phòng đóng lại, xoay người kéo Uyển nhi dưới gầm giường ra, vỗ vỗ tro bụi trên xiêm y nàng, ôn nhu nói: "Không khóc, không khóc, không có việc gì, không có việc gì."
"Nương.... Có phải hay không không về được..." tuy Uyển nhi nhỏ, cũng không hẳn là không hiểu chuyện.
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, nhìn về phía Thương Thanh Đại, nói cho hai người cùng nghe, "Tuy rằng ngươi không nhìn thấy nàng, nhưng nếu ngươi tin tưởng thì nàng vẫn luôn ở cạnh ngươi, không có rời đi." Nói xong, nàng bế Uyển nhi lên, "Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải rời thành Lương Châu mau chút."
Thương Thanh Đại gật gật đầu, nhìn thấy Uyển nhi, thật giống như thấy chính mình năm đó, giờ khắc này, nàng so với Uyển nhi may mắn hơn, ít nhất nàng có thể bình yên sống sót, mà Uyển nhi có thể sống sót hay không, còn phải xem hôm nay các nàng có thể mang nàng rời đi thành Lương Châu hay không.
"A Nhược, chúng ta đi!"
Khi Thương Thanh Đại mở cửa phòng ra, đại phu bị dọa trắng mặt nhìn các nàng.
"Ngươi... Các ngươi có thể nào đem người giấu đi?"
"Không giấu thì làm gì, lại nhìn thêm một vong hồn sao?" Thương Thanh Đại lạnh lùng đáp một tiếng, "Nếu ngươi không muốn bị liên lụy, không nên nói thấy chúng ta, A Nhược, chúng ta đi."
Đỗ Nhược gật đầu, ôm Uyển nhi bước nhanh đi theo Thương Thanh Đại hướng về khách điếm.
Giờ khắc này, trong lòng Thương Thanh Đại cuốn qua ngàn lý do chết tiệt của phụ nhân và tiểu cô nương.
Thái Thú nhà người ta giàu nhiều thê thiếp, xuất thân chắc chắn là không tốt, dưới gối chỉ có một nữ oa, lại mới vừa trượt thai.
Nữ nhi đạp nát hòn bi, lọt vào đòn hiểm, mẫu thân động thân bảo vệ nữ nhi, cũng là bị đánh trúng.
Nếu nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, sẽ không đem các nàng thoi thóp ném tới vùng ngoại ô sơn đạo tự sinh tự diệt, duy nhất có thể xác định chính là, mẹ con này chạy trốn.
Hòn bi...
Hết thảy mấu chốt tất nhiên là đánh nát hòn bi kia.
Thương Thanh Đại vốn không muốn biết hết thảy chuyện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đã dính vào trong đó, việc này buộc phải hiểu rõ ngọn nguồn, có lẽ tới cùng đường mạt lộ, có thể đem chuyện này ra biến thành bùa hộ mệnh.
Vừa đến khách điếm, Đỗ Nhược liền lấy ra xiêm y của mình, đưa cho Uyển nhi thay, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Phu tử, chúng ta như vậy sợ là không ra khỏi thành được."
"Ta biết." Thương Thanh Đại gật đầu, "A Nhược, ngươi đi tìm lão bản khách điếm hỏi hồ dán, mấy miếng da vụn và máu động vật đến."
"Được." Đỗ Nhược gật gật đầu, lập tức buông Uyển nhi xuống liền bước ra bên ngoài.
Thương Thanh Đại ngồi bên người Uyển nhi vẫn còn nức nở không ngừng, ôn nhu sờ sờ đầu của nàng, nói: "Uyển nhi không khóc, mẫu thân ngươi còn ở trên trời nhìn ngươi đấy, ngươi vẫn còn khóc, vạn nhất khóc hủy đôi mắt, chờ mẫu thân ngươi trở về, ngươi liền không nhìn thấy nàng."
"Nàng... Sẽ trở về sao?" Uyển nhi khịt khịt cái mũi, "Ngươi gạt ta... Mẫu thân đã chết... Nàng không về được..."
"Mẫu thân ta cũng rời nhân thế mười năm hơn..." Thương Thanh Đại lau lau nước mắt Uyển nhi, tiếp tục nói đến nghẹn ngào, "Giống như ta, tin tưởng mẫu thân đều không có rời xa, ngươi phải giống ta kiên cường lớn lên, nhất định phải còn sống."
"Mẫu thân..." Uyển nhi hốc mắt đỏ bừng lại trực trào rơi lệ, cố gắng nhịn nước mắt, rưng rưng, "Tỷ tỷ... Ta... Ta nhịn không được... Nước mắt... Ta không phải thực vô dụng..."
"Uyển nhi so với ta năm đó kiên cường hơn." Thương Thanh Đại lắc đầu, nàng ôm tiểu oa nhi vào lòng ngực, "Hết thảy sẽ tốt thôi."
Đỗ Nhược đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy biểu tình bi thương của Thương Thanh Đại, trong lòng đau xót, chỉ cảm thấy đau lòng.
Nàng đi tới bên người hai người, sắp sửa đồ vật này nọ một bên, nói: "Phu tử, ngươi tới giúp nàng tạo miệng vết thương, ta đi tìm ca ca và Thủy Tô trở về mau chút."
"A Nhược, phải cẩn thận."
"Ân."
Đỗ Nhược quay đầu bỏ chạy, một đường chạy ra cửa khách điếm.
Ở ngoài cửa, mấy gã chơi bời lêu lỏng lại theo dõi Đỗ Nhược, lặng yên theo đuôi.
"Lão Đại, đây là cơ hội tốt nhất! Lại phế đi tay trái của nàng, chúng ta có thể quay về Lâm Hoài lĩnh thưởng!"
"Chúng ta đi theo một đường thật vất vả, có thu hoạch là lẽ đương nhiên."
"Cơ hội khó có được, mấy người các ngươi mau lừa nha đầu kia, sau đó lập tức động thủ!"
Mấy gã vô lại bàn bạc xong, liền bước nhanh đến chỗ Đỗ Nhược.
"Ngươi..." Khi một bàn tay to lớn khoát lên đầu vai Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nhịn không được vội vã hô một tiếng, lại nhận ra người nọ là tên du côn lần đó làm tay phải nàng bị thương, "Cứu..." Theo bản năng muốn la lên, lại bị một tên vô lại che miệng lại, hướng ngõ nhỏ kéo nàng đi.
"Đây là chuyện gì?" Dân chúng đi ngang qua lắm miệng hỏi một câu.
Mấy gã vô lại hung tợn mắng: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, các ngươi đừng động! Đi xa chút! Chớ chọc lão tử phát hỏa!"
"Đi mau! Đi mau!"
Nhóm dân chúng nào dám đụng vào đám du côn, lập tức cúi đầu chạy xa.
"Bắt lấy tay trái của nàng! Động thủ!"
Khí lực Đỗ Nhược làm sao cự lại bọn họ, nàng bất lực bị nắm tay trái, chỉ có thể xiết chặt nắm tay, không cho bọn họ đâm thủng lòng bàn tay.
"Nha đầu kia nắm chặt tay không thể xuống tay a!"
"Phế vật! Nhất định phải chém xuống! Dù sao phế đi là tốt rồi!"
"Dạ, lão Đại!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương.