Một đêm tham hoan, Thương Thanh Đại chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu nhân gian lại có tư vị tiêu hồn như vậy, Đỗ Nhược cũng chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này còn có ngọc dịch ngon miệng còn hơn mỹ tửu như vậy.
Khi tia nắng ban mai rọi vào trong phòng, chiếu lên trên người hai người, Thương Thanh Đại mở mắt trước.
Mâu quang xấu hổ vẫn chưa tiêu tan, Thương Thanh Đại hướng đến cổ Đỗ Nhược dụi dụi vào, chỉ cảm thấy đêm qua bị Đỗ Nhược làm càn, hút chỗ kia có dư vị nóng bỏng vẫn chưa tiêu.
Nguyên lai... A Nhược của nàng cũng biết làm chuyện xấu.
Hơi thở của nàng phả lên sau gáy Đỗ Nhược, nhột nhột, khiến Đỗ Nhược cục cựa thân mình, ôm nàng càng chặt, lại yên lặng mở mắt, ngây ngô cười gọi một tiếng, "Phu tử, sớm."
"Sớm." Giọng Thương Thanh Đại cực nhỏ, âm cuối còn mang theo sự ngượng ngùng.
Đỗ Nhược nghe được càng mềm nhũn, cúi đầu hôn một cái nhẹ nhàng lên trán Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta còn muốn..."
"Không cho phép muốn... Hôm nay trời cũng đã sáng..." Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, ngón tay đè lên môi Đỗ Nhược, cười nói, "Làm cho người bên ngoài nghe thấy thì không được tốt..."
"Ta... Ta nhịn không được..." Đỗ Nhược có chút bá đạo cầm lấy ngón tay Thương Thanh Đại ra, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, chiếc lưỡi đinh hương triền miên, dễ dàng quấy nhiễu trái tim Thương Thanh Đại nổi lên một trận nhiệt ý không tự kìm hãm được.
Này... Đây là làm sao vậy?
Thương Thanh Đại tự nhận định lực vốn tốt, lại không nghĩ rằng sau khi trải qua đêm qua, chính mình lại trở nên dễ mềm lòng.
A Nhược chỉ cần thân cận nàng, nàng liền không chống cự được mà mềm nhũn, vành tai và tóc mai chạm nhau, hai người lại bắt đầu dính chặt lấy nhau.
Nhưng mà, hôm nay quả thật không phải là ngày tốt để làm việc này.
"Thùng thùng."
Khi Trần Thủy Tô bưng nước ấm đến gõ vang cửa, Thương Thanh Đại bối rối đẩy Đỗ Nhược ra, hoảng loạn hỏi, "Ai?"
Trần Thủy Tô còn tưởng rằng do mình lỗ mảng làm phu tử thức dậy, lập tức ân hận nói: "Là ta, Thủy Tô. Nếu quấy nhiễu mộng đẹp của phu tử, thỉnh phu tử đừng giận."
Nha đầu kia còn biết chính mình quấy nhiễu mộng đẹp của các nàng.
Trong lòng Thương Thanh Đại âm thầm oán trách một câu, nghiêm mặt nói: "Không sao, ta cũng nên dậy nhìn xem thương tích A Nhược. Giúp... nàng rửa miệng vết thương, thay dược." Nói xong, nàng liếc nhìn Đỗ Nhược, mâu quang giống như vừa giận vừa thẹn, có chút trách Đỗ Nhược vừa rồi hôn nàng đến thất thố, suýt nữa làm cho Trần Thủy Tô nghe được một ít âm thanh không nên nghe.
Trần Thủy Tô cười nói: "Phu tử, nước ấm ta đã nấu rồi, ta đặt ở cửa trước. Hiện tại ta đi xem A Lương chuẩn bị điểm tâm có tốt không?" Nói xong, Trần Thủy Tô liền một bước chạy nhanh đi đến phòng bếp.
"Ân." Thương Thanh Đại lên tiếng, rồi cười ôn nhu với Đỗ Nhược, thấp giọng nói: "Ngươi ngủ tiếp một lát, ta đứng dậy trước."
Nói xong, Thương Thanh Đại liền chui ra khỏi lòng ngực Đỗ Nhược, ngồi thẳng thân mình trên giường.
Tia nắng ban mai sáng ngời, chiếu lên da thịt tuyết trắng sáng rạng rỡ của nàng, vài lọn tóc đen hỗn độn xõa trên vai, nàng theo bản năng lưu loát vén tóc rối, lúc này mới phát hiện cái yếm của mình ở dưới thân Đỗ Nhược.
Nàng đỏ mặt, hai tay che ngực, quay đầu trừng Đỗ Nhược, sẳng giọng: "A Nhược của ta càng ngày càng không thành thật."
Đỗ Nhược vô tội lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Là phu tử kêu ta ngủ thêm một lát..."
"Ngươi..." Hai má Thương Thanh Đại càng hồng, nhéo cánh tay trái Đỗ Nhược một cái, "Mau chính tâm trở lại, lúc này lại khi dễ ta, ngày sau xem ta phạt ngươi như thế nào?" Nói xong, liền duỗi ngón tay ra, định rút cái yếm dưới thân Đỗ Nhược.
ĐỖ Nhược lại cầm lấy cái yếm trước nàng, Đỗ Nhược ngồi dậy, cười nói: "Ta giúp phu tử mặc."
Thương Thanh Đại giật mình, lắc đầu nói: "Nhưng mà tay phải của ngươi..."
"Phu tử, tin tưởng ta, ta khẳng định có thể thắt nút được." Đỗ Nhược mỉm cười, biết phu tử sợ hãi miệng vết thương của nàng đau, nhưng mà trải qua đêm qua, Đỗ Nhược hiểu rõ hơn -- nàng phải kiên cường hơn phu tử, muốn thành người phu tử dựa vào cả đời.
Cho nên, mặc dù sẽ đau, sẽ vô lực, nàng cũng muốn chịu đựng để làm tốt việc này.
"Được." Thương Thanh Đại sao lại không rõ tâm tư Đỗ Nhược, đêm qua nàng đòi hỏi, cũng là vì muốn làm cho Đỗ Nhược kiên cường lên.
Đỗ Nhược đem cái yếm màu trắng phủ lấy ngực Thương Thanh Đại, tay phải vẫn run rẩy, bởi vì phải nắm dây yếm mà tác động đến miệng vết thương thêm đau.
Đỗ Nhược cắn răng nhịn xuống, cuối cùng đem hai dây choàng qua sau cổ phu tử.
"Ta tin A Nhược của ta..."
Thương Thanh Đại có thể cảm giác được Đỗ Nhược nhẫn nhịn đau đớn ở phía sau, nàng ôn nhu nói một câu.
Đỗ Nhược gật gật đầu, tay phải gian nan cùng tay trái phối hợp cùng nhau cột nút thắt --
Một lần thất bại, lần thứ hai thất bại, ba lượt thất bại, lần thứ tư thất bại...
Cuối cùng, cũng đem nút thắt cột được.
Nhưng đầu Đỗ Nhược đã đầy mồ hôi, mặt trắng như giấy, nàng thở dài nhẹ nhõm thật dài, cười nói: "Phu tử, ta có thể làm được rồi! Ngươi xem, ta quả thực làm được!"
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút vị chua xót, nàng ra vẻ lạnh nhạt, "Đừng cao hứng quá sớm, buộc còn kém lắm."
"Ân!"
Đỗ Nhược hít một hơi, nhìn thoáng qua tay phải của mình vẫn còn run rẩy, âm thầm tự nói chính mình có thể làm được. Nàng vòng tay ôm lấy thân mình Thương Thanh Đại, đem hai dây ở phần eo kéo ra phía sau, buộc tiếp phần còn lại.
Rút kinh nghiệm thất bại mấy lần trước, nàng tìm ra được bí quyết buộc thắt nút, cho nên lúc này nàng thắt nút nhanh hơn lúc nãy không ít, cũng thất bại thêm hai lần, sau đó buộc nút thắt thành công.
Đỗ Nhược vội vàng cúi người nhặt nội thường treo cạnh giường, khoác vào người Thương Thanh Đại, "Phu tử, đừng cảm lạnh."
Thương Thanh Đại thuận thế xoay người, tựa vào lòng ngực Đỗ Nhược, ngẩng mặt lên, đáy mắt ẩn ẩn có lệ, lại cười đến sáng lạn, "A Nhược, ngươi sẽ khỏe lại."
"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, si ngốc nhìn gương mặt Thương Thanh Đại, chỉ cảm thấy trái tim đập lợi hại, càng cảm thấy hoảng hốt hơn.
Phu tử là người trong lòng cả đời của nàng, nàng cũng phải là người trong lòng phu tử cả đời.
Riêng ba chữ người trong lòng, liền đủ để trái tim Đỗ Nhược vui rạo rực cả ngày.
Thương Thanh Đại yêu thương giúp Đỗ Nhược lau mồ hôi lạnh trên mặt, đột nhiên vươn cái lưỡi đinh hương đến, hôn Đỗ Nhược một ngụm.
Thời điểm Đỗ Nhược muốn hung hăng hôn sâu thêm, Thương Thanh Đại xoay người đứng lên, trốn mất dạng.
"Phu tử..." Đỗ Nhược khó chịu gọi một tiếng.
Thương Thanh Đại lại cười đến sáng lạn, "Ta là phu tử, ta nói ngươi không được dính vào, ngươi liền không được phép dính vào."
"Đối với ngươi..."
"Ngoan ngoãn nằm thêm một lát, nghe lời." Thương Thanh Đại đẩy ngã Đỗ Nhược lên giường, "Nếu hồ nháo nữa, nước ấm bên ngoài sẽ lạnh."
"Được..." Đỗ Nhược chép miệng, đành phải thuận theo nằm ngoan.
Thương Thanh Đại mặc xiêm y xong, không kịp vuốt tóc gọn, liền mở cửa phòng ra, đem chậu nước ấm bưng vào.
Chỉ chốc lát sau, Thương Thanh Đại rửa mặt, chải đầu chỉnh tề, liền bưng chậu nước đi ra ngoài, chuẩn bị nước ấm mới cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ngây ngốc nhìn Thương Thanh Đại tới tới lui lui, trong lòng ấm áp lợi hại, không khỏi cười khanh khách.
Đột nhiên nhớ tới một câu phụ thân thường nói --
Có thê tử như thế, ta còn cầu gì?
Nàng cười nhẹ kéo chăn lên, chui đầu vào trong chăn, bên trong còn lưu lại mùi hương của phu tử, nàng lẩm bẩm một câu, "Phu tử... mùi hương thật thơm..."
Đợi Thương Thanh Đại đem một chậu nước ấm mới tiến vào, nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của Đỗ Nhược, lập tức đi qua, "A Nhược ngốc, nên dậy rửa mặt."
"Vâng! Phu tử!" Đỗ Nhược chui ra khỏi ổ chăn, cười hì hì đứng dậy.
Thương Thanh Đại vắt khăn, mềm nhẹ lau mặt cho Đỗ Nhược, nói: "A Lương đã làm xong điểm tâm, lát nữa rửa mặt chải đầu xong, chúng ta đi ăn điểm tâm mau chút, đi ra sớm một chút."
"Ân."
"Đưa tay phải đây."
Thương Thanh Đại vò khăn, vắt vắt, chuẩn bị giúp Đỗ Nhược lau miệng vết thương.
Đỗ Nhược đưa tay phải ra.
Thương Thanh Đại đặt khăn ở trên mép chậu, hai tay ôn nhu mở băng gạc cho Đỗ Nhược, một tầng một tầng mở ra, nhìn thấy huyết sắc đã không còn nhiều như hôm qua, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Thủy Tô." Thương Thanh Đại đột nhiên cao giọng gọi một câu.
Trần Thủy Tô cười nhẹ đi đến, hỏi: "Thương phu tử, có gì phân phó?"
"Giúp ta đem bình dược trên bàn lại đây."
Thương Thanh Đại vừa nói xong, một bên giúp Đỗ Nhược lau sạch tàn dược cùng vết máu gần miệng vết thương.
Trần Thủy Tô đem bình dược đến, thấy miệng vết thương của Đỗ Nhược, không khỏi nhíu mi tâm lại, đau lòng nói: "Tiểu Nhược, ráng chịu đựng a."
Đỗ Nhược ngước mặt lên cười, nói: "Phu tử đắp dược không đau."
Thương Thanh Đại hỏi: "Thật không đau sao?"
"Không... Tê..."
Thuốc mỡ thoa lên vết thương, có thể nào không đau?
Lực tay Thương Thanh Đại càng nhẹ chút, "Thủy Tô, ngươi xem, đây là kết cục của nói láo, đệ tử của ta không thể nói dối dù nửa lời, nói được phải làm được, bằng không a, ta là người đầu tiên không tha cho nàng!"
Trần Thủy Tô đứng thẳng lưng, gật đầu nói: "Cẩn tuân lời phu tử dạy bảo."
Thương Thanh Đại nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, ngươi nghe hiểu?"
"Hiểu! Hiểu! Hiểu!" Đỗ Nhược nói liên tiếp ba chữ "Hiểu", nghĩ nghĩ, lại nói bổ sung thêm một câu, "Cả đời đều nghe lời phu tử nói!"
"Ân." Thương Thanh Đại khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng, khóe miệng lại nhoẻn lên một tia ý cười vừa lòng.
Nàng thật cẩn thận thoa thuốc mỡ tốt nhất, lại lần nữa lấy băng gạc băng lại, giúp Đỗ Nhược quấn miệng vết thương, sau đó chuẩn bị giúp Đỗ Nhược mặc ngoại y vào.
Trần Thủy Tô ngơ ngác nhìn nhìn ánh mắt phu tử và tiểu Nhược, thật sự là nhiệt liệt, nàng tổng cảm thấy làm sao có chút không đúng, nhưng một lúc lâu cũng không thể nói rõ là cái gì.
Năm đó phu tử cũng đau lòng tiểu Nhược như vậy, hẳn là do nàng suy nghĩ nhiều.
Trần Thủy Tô quơ quơ đầu, không nghĩ nữa, cười nói: "Phu tử, ta đi ra ngoài giúp các ngươi mang đồ ăn lên trước!"
"Ân."
Cùng lúc đó, ẩn núp bên ngoài tiểu viện, mấy cái đầu đang chụm lại nói nhỏ khe khẽ.
"Nhìn xe ngựa bên kia, xem ra tiểu tiểu thư thật sự phải về Bá Lăng!"
"Vậy là chúng ta không có cơ hội xuống tay a!"
"Để cho tiểu tiểu thư cứ như vậy đi, lão gia sẽ không tha cho chúng ta!"
"Ngươi nhanh đi nói cho lão gia, chúng ta ở chỗ này nghĩ cách kéo dài thời gian một chút."
"Được!"
Một gã sai vặt trong nhóm gật gật đầu, chạy về thành Lâm Hoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~ song , vẫn là phát cẩu lương được rồi ~ hắc hắc.
Đôi lời: Không biết bão êm chưa nhưng thấy truyện chữ hình như chưa bị sờ tới nên lại tiếp tục cày vậy. :)))