Sư Thuyết

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người ôm lấy nhau, triền miên hôn sâu, Thương Thanh Đại áp thân dựa vào Đỗ Nhược, Đỗ Nhược chỉ có thể lui về sau từng bước, đến khi lưng đụng vào bức bình phong, Đỗ Nhược giật mình, thân mình không khỏi căng thẳng.

Thương Thanh Đại sợ Đỗ Nhược bị thương, gấp giọng hỏi một câu, "A Nhược, đụng trúng có làm sao không?"

Đỗ Nhược đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt thoáng dừng lại trên cánh môi có chút sưng đỏ của Thương Thanh Đại, cảm thấy toàn thân càng khô nóng, "Không sao..."

Thương Thanh Đại dán sát lại, ngón tay đặt lên búi tóc Đỗ Nhược, tự nhiên xả dây cột tóc ra.

Nàng quay mặt qua, cắn môi anh đào ngượng ngùng, thấp giọng nói: "A Nhược... Đêm đã khuya..."

Đỗ Nhược làm sao không hiểu ý Thương Thanh Đại, ba chữ "Đêm đã khuya" rơi vào tai, nhu nhuyễn cỡ nào, nàng bắt được hai tay Thương Thanh Đại, gắt gao cầm lấy, nồng nhiệt nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta nghĩ, còn chưa phải thời điểm thích hợp."

Thương Thanh Đại run nhẹ, lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, cảm thấy thẹn thùng càng đậm.

"Ta không thể ủy khuất phu tử." Trong mắt Đỗ Nhược nồng đậm tình ý, nói chuyện lại cực kỳ nghiêm cẩn, "Ta muốn cùng phu tử bái thiên địa, muốn ước hẹn hôn nhân với phu tử, ta phải cho thiên địa làm chứng phu tử là thê tử của ta."

Thương Thanh Đại chưa bao giờ nghĩ tới, những lời nói này lại từ trong miệng Đỗ Nhược nói ra, nàng thầm nghĩ quý trọng từng ngày cùng Đỗ Nhược, muốn cho Đỗ Nhược những thứ tốt nhất, cũng không nghĩ Đỗ Nhược muốn cho nàng còn có sự tôn trọng này.

"Ta làm thê tử?" Thương Thanh Đại mỉm cười khiêu mi, "Vì sao không phải là ngươi làm thê tử đây?"

Đỗ Nhược cầm hai tay của Thương Thanh Đại, thân thiết đặt lên môi mình hôn nhẹ, "Ta muốn đặt phu tử ở chỗ này, ta nghĩ trở nên càng quảng đại, có thể đem phu tử bảo hộ ở trong tay, ta nghĩ... Đây là chuyện mà một phu quân sẽ làm... Cho nên..." Đỗ Nhược mỉm cười, "Ta... Muốn thành hôn, phu tử làm thê tử, làm thê tử cả đời của ta."

Cả đời nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Duy nhất nhìn như đơn giản, lại cũng không phải đơn giản.

Hai chữ "duy nhất" từ miệng Đỗ Nhược nói ra, thật sự thâm tình như vậy, lại say mê lòng người đến vậy.

Thương Thanh Đại cũng không trực tiếp ứng lại Đỗ Nhược cái gì, chỉ lẳng lặng cởi xiêm y Đỗ Nhược, vành mắt hồng nhuận, hướng tới ngực Đỗ Nhược hôn lên.

Đôi môi khẽ chạm vào, kích thích Đỗ Nhược nhịn không được rùng mình một cái, mềm mại vô lực gọi một tiếng, "Phu tử..."

Đầu lưỡi Thương Thanh Đại khêu chọc làn da tuyết trắng, đột nhiên mút một cái thật mạnh ở trên ngực Đỗ Nhược.

Đau, lại cảm thấy càng ngứa ngáy.

Đỗ Nhược chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, nàng bỗng dưng căng cứng thân mình, hai tay gắt gao giữ lấy mặt Thương Thanh Đại, gắt gao cắn môi anh đào, sợ chính mình nhịn không được lại phát ra âm thanh ngượng ngùng.

Cuối cùng Thương Thanh Đại rời ra, cười nhẹ ngước lên, nhìn Đỗ Nhược cắn môi dưới, đau lòng, nàng nhẹ nhàng liếm liếm, ôn nhu nói: "Đứa ngốc, đều bị cắn đỏ rồi."

"Ta mới... Mới vừa rồi..." Đỗ Nhược thật sự không nói nên lời, xấu hổ đến lợi hại, nàng mạnh ôm lấy Thương Thanh Đại, tinh tế nói bên tai phu tử, "Phu tử... Ta cũng không thể được... Cũng không thể được đi... Đổi tiết khố..."

Thương Thanh Đại giật mình hiểu được cái gì, nàng cười, nhẹ nhàng xoa đầu Đỗ Nhược, "A Nhược, ta chờ ngươi."

"Ân..." Đỗ Nhược xấu hổ gật gật đầu, muốn đi qua sau bình phong thay nội y, lại phát hiện Thương Thanh Đại cũng không có ý muốn buông tay.

"Ta nói, ta chờ ngươi thú ta." Thương Thanh Đại nỉ non một câu bên tai Đỗ Nhược, nhiệt khí chui vào vành tai, cứ như vậy làm cho lòng người ta tan rã.

"Được." Đỗ Nhược kiên định gật đầu.

Thương Thanh Đại ngậm lấy vành tai Đỗ Nhược, cắn nhẹ, giống như con kiến gãi ngứa trái tim, nhè nhẹ quyến rũ, một bên nàng khẽ cắn, một bên nhỏ giọng nói, "Mới vừa rồi cắn ngực ngươi, là muốn cho ngươi nhớ rõ, một lòng một dạ, không thể đổi ý, nếu đổi ý..."

"Dứt khoát..."

"Ta liền xẻ lòng ngươi ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có ta hay không?"

"A?"

"A, nhanh đi đổi tiết khố đi, ta chờ ngươi cùng ngủ." Đầu lưỡi Thương Thanh Đại trộm đùa thêm một chút vành tai Đỗ Nhược, cuối cùng buông tha nàng.

Đỗ Nhược cảm thấy hai chân mềm nhũn, nàng có chút lảo đảo chạy tới sau bình phong, từ tủ quần áo lấy ra một bộ xiêm y mới, vội vàng đổi.

Thương Thanh Đại chui vào bên trong, cảm thấy toàn thân khô nóng, kỳ thật nàng cũng muốn đổi tiết khố, nhưng mà, những lời này không thể nói ra, miễn cho Đỗ Nhược phát giác nàng cũng không tự kìm hãm được, khiến cho Đỗ Nhược âm thầm chê cười nàng.

Thương Thanh Đại mỉm cười nhìn thân ảnh kia sau bình phong, cảm thấy trái tim tựa hồ như bị từng trận gió chui qua, tạo ra vô số gợn sóng.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng đường đường là Đại tiểu thư Linh Xu Viện sẽ làm ấm giường cho ai.

Cũng chưa bao giờ nghĩ tới nhưng lại động tâm với một tiểu nha đầu, còn cùng tiểu nha đầu này hẹn ước hôn phối.

"A Nhược." Thương Thanh Đại nheo lại mắt cười, không khỏi thì thào gọi khẽ một tiếng.

Thế gian này có ngàn vạn thuốc và kim châm, chỉ có một vị thuốc Đỗ Nhược này, nàng thấy vô cùng trọng yếu và muốn có được.

Một vị Đỗ Nhược, một vị Thanh Đại, có lẽ, giữa chốn u minh đều có thiên định, hai người các nàng nhân duyên bắt đầu từ thuốc và kim châm cứu người, nhất định trải qua dày vò, nhất định cuối cùng có thể thong dong hòa quyện vào nhau trong một chén thuốc, tế thế nhân gian.

Thương Thanh Đại khép hai mắt lại, trong lòng thầm nói với mẫu thân, "Nương, Thanh Đại cảm thấy ông trời an bài tốt lắm, về sau có A Nhược hộ ta, chiếu cố ta, ta liền không còn sợ cái gì nữa."

"Phu tử, ta đổi xong rồi." Đỗ Nhược chậm rãi đến gần bên giường, nàng nhẹ giọng nói một câu.

Thương Thanh Đại cười, mở mắt ra, nàng nhấc nửa người lên, vén một góc chăn, "Đến, nằm xuống."

"Ân." Đỗ Nhược nghe theo chui vào, nằm ở bên cạnh Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại đột nhiên đưa cánh tay lên ôm Đỗ Nhược vào trong lòng, ôn nhu nói: "Chúng ta... Ngủ thôi."

"Phu tử... Bắt đầu từ tối nay... Để ta ôm ngươi đi..." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, cười khẽ nhìn Thương Thanh Đại, chờ nàng đáp lời.

Thương Thanh Đại hiểu ý cười, rút cánh tay lại, "Vậy A Nhược phải nhanh lớn lên, bộ dạng so với ta phải cao hơn một chút, hai tay so với ta dài hơn."

"Được."

"A Nhược, ta còn muốn ngươi mau chút tặng trâm cài tóc cho ta."

"Được."

"A Nhược về sau..."

Thương Thanh Đại còn chưa nói xong, liền bị Đỗ Nhược ôm gắt gao vào lòng, sườn mặt nàng tựa vào ngực Đỗ Nhược, nghe tiếng tim Đỗ Nhược nhảy đập kịch liệt, "Không cho phép không ôm ta..."

"Được..."

Đỗ Nhược cười đến ấm áp, nàng nôn nhu ngửi mùi hương trên người Thương Thanh Đại, cảm thấy thể xác và tinh thần đều say.

Không biết sao, Đỗ Nhược cảm thấy hôm nay Thương Thanh Đại thật sự là mỹ đến say lòng người, nhất là mùi hương tự nhiên trên cơ thể kia thực đặc biệt, làm cho người ta không hiểu sao mê luyến.

"Phu tử..."

"Ân?"

"Ta sẽ nghe lời ngươi cả đời."

"A..."

Thương Thanh Đại cảm thấy sống mũi nghẹn nghẹn, những lời này so với yêu cả đời còn sâu hơn, cả đời yêu thương càng làm cho lòng người rung động, nàng hướng vào lòng Đỗ Nhược, chui chui, vùi đầu vào sâu bên trong, lén lút trào ra lệ nóng lên ngực Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược siết chặt Thương Thanh Đại, khép lại đôi mắt, một đêm này, ngủ thật sự an tâm, cũng thực hạnh phúc.

Chung giường đến già, dù gian khó nhất cũng phải cùng người gần nhau.

Những lời này, cuối cùng Đỗ Nhược cũng đã sáng tỏ, Thương Thanh Đại cũng sáng tỏ.

Khi tiểu viện có tiếng chim hót vang lên, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Giống như mọi thường, Đỗ Nhược luôn tỉnh lại trước Thương Thanh Đại, nàng si ngốc nhìn phu tử quen thuộc nằm trong lòng ngực còn đang ngủ, lá gan như lớn thêm mà nhẹ nhàng hôn hôn hai má của phu tử.

Sợ đánh thức Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược thật cẩn thận nhích thân mình, cầm tay Thương Thanh Đại đặt xuống giường, giúp nàng dịch dịch góc chăn, sợ nàng cảm lạnh.

"A Nhược, ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên Thương Thanh Đại hí mắt nhìn Đỗ Nhược, hỏi một câu.

Đỗ Nhược quay đầu lại cười nói: "Phu tử ngủ thêm chốc lát, ta đi làm điểm tâm cho mọi người a."

"Ta đi cùng ngươi."

"Phu tử, buổi sáng lạnh, vẫn nên để ta làm đi."

"Hôm qua mới nói nghe lời ta, sáng nay liền thay đổi?"

"Ta không phải có ý này."

"Vậy cùng nhau."

Thương Thanh Đại xoa xoa ánh mắt, ngồi dậy, Đỗ Nhược cầm ngoại y khoác lên người nàng.

"Phu tử, để ý cảm lạnh."

"Không phải có A Nhược của ta sao, nếu ta bị bệnh, ngươi chính là đại phu, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ta."

Thương Thanh Đại lắc đầu cười khẽ, đứng dậy đi đến bên người Đỗ Nhược, đem ngoại y phủ thêm lên người nàng, "Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, thân mình ngươi cũng mới điều dưỡng tốt lên không bao lâu, đừng lại bị cảm lạnh."

"Được."

Đỗ Nhược cong mi cười khẽ, Thương Thanh Đại nhẹ nhàng quát nàng một chút, hai người cùng nhau đi tới sau bình phong, mặc xiêm y vào, cùng nhau nắm tay đi ra khỏi phòng.

Nguyên tưởng các nàng thức dậy sớm nhất, không nghĩ tới có hai vị bà bà còn muốn sớm hơn các nàng.

"Thương tiểu thư, Đỗ cô nương, chờ một chút, liền có thể ăn điểm tâm." Đại tỷ cười tủm tỉm từ phòng bếp ló cái đầu ra, nói với hai người một câu.

"Bà bà, các ngươi sao không ngủ thêm một chút nữa đi? Việc này để cho ta làm là được rồi." Đỗ Nhược nắm tay Thương Thanh Đại đi vào phòng bếp, phát hiện Đại tỷ cùng Nhị tỷ đã nấu đồ ăn xong hết rồi, trong bếp hương thơm ngào ngạt.

"Cũng không thể ăn không, ở không, không trả tiền a, thừa dịp xương cốt này còn tốt, có thể làm điểm tâm cho hai vị ân công cũng là chuyện tốt rồi." Nhị tỷ cười nhẹ nói xong, liền chuẩn bị bắt đầu múc đồ ăn, "Chỉ cần hai vị ân công không chê chúng ta có cố tật, khí bệnh còn bên người chưa tiêu là tốt rồi."

Thương Thanh Đại lắc đầu khẽ cười nói: "Như thế nào ghét bỏ đây?" Nói xong, nàng nhìn về phía Đỗ Nhược, "A Nhược, ngươi đi gọi A Lương dậy, ta đến giúp hai vị bà bà múc đồ ăn."

"Được." Đỗ Nhược gật gật đầu, liền xoay người đi ra phòng bếp.

Thương Thanh Đại cuốn cuốn ống tay áo lên, đi tới bên người Nhị tỷ, "Để cho ta giúp, lão bà bà đi gọi hai vị bà bà còn lại đi ra ăn điểm tâm đi."

"Ân." Nhị tỷ gật gật đầu, "Đại tỷ, ngươi tới giúp Thương tiểu thư."

Đại tỷ gật gật đầu, lại giúp Thương Thanh Đại đem đồ ăn đi ra ngoài.

Trong đình, chốc lát sau liền dọn xong bảy bát cháo cùng mấy dĩa dưa muối lên bàn thạch, Thương Thanh Đại cầm bảy đôi đũa đi ra.

A Lương vừa xoa ánh mắt vừa đi ra khỏi phòng, liền nhịn không được khịt khịt cái mũi, tán thưởng một câu, "Thơm quá a!"

"Muốn ăn thì phải nhanh một chút, nếu lại tham ngủ, cũng sẽ không chừa phần ngươi." Thương Thanh Đại xa xa giáo huấn một câu, tươi cười nhìn về phía Đỗ Nhược đang đứng bên A Lương, "A Nhược, đến, ngươi ngồi chỗ này."

"Ân."

Khi tia nắng ban mai lần lượt chiếu vào đình viện, Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại nhìn nhau cười, lén lút ở dưới bàn... ngoéo ngón út với nhau, chỉ hi vọng những ngày yên bình như thế này có thể kéo dài thật dài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngẫu nhiên xem Hạ Lan Đình Tập Tự cũng không sai một giọt ~~~ chính văn chờ thay đi ~

=.=, lái xe đây, vẫn là chờ cái thời điểm đặc biệt đi~

Đôi lời: hổng hiểu tác giả nói gì luôn á. Choy oy, tối nay lười quá, nghỉ edit. Mọi người có truyện cổ đại nào hay hay đã edit thì giới thiệu tôi đọc với.

Truyện Chữ Hay