Từng tia nắng ban mai lần lượt chiếu vào tiểu viện Cổ y cốc, hôm nay tiểu viện dường như so với ngày xưa càng ấm áp hơn, có lẽ bởi vì cách đối nhân xử thế, hoặc có lẽ bởi vì bên người còn có nhau.
A Lương chịu khó sửa sang lại một gian phòng chứa đồ, trải vào tấm chiếu lên mặt đất, mới đưa chăn bông vào, làm một nơi tạm ở tĩnh dưỡng sau này cho bốn khất bà.
Thương Thanh Đại phân phó Đỗ Nhược đi nấu nước, chính mình ngồi ở giữa tiểu viện bắt mạch và chẩn trị cho mấy khất bà, dư quang thoáng nhìn trộm nha đầu kia vài lần.
"Thanh Đại tỷ tỷ, phòng đã sửa sang lại tốt rồi."
"Ân."
"Phu tử, nước ấm cũng nấu xong rồi."
"Ân."
"Thương Đại tiểu thư, chúng ta đều là người hạ tiện, không thể ở nơi này, bẩn giường các ngươi a." Vành mắt Đại tỷ đỏ hồng, lắc lắc đầu mãnh liệt, nhìn nhìn ba muội muội đáng thương, "Đêm qua Đỗ cô nương đã vì chúng ta làm không ít, chúng ta không thể..."
"Không phải người khác cảm thấy các ngươi thấp hèn, các ngươi liền thật sự tự cho là mình thấp hèn." Thương Thanh Đại điềm tĩnh, ngửa đầu nhìn Đại tỷ, "Ít nhất ở chỗ này, không có hai chữ thấp hèn."
"Nhưng mà..."
"Ngươi nhìn nàng một cái xem, bệnh phổi nhiều năm như vậy, nếu không điều trị, thật sự sẽ không thể qua được mấy ngày." Thương Thanh Đại chỉ chỉ Tứ muội, nhìn nàng kia tóc hoa râm, còn có sắc mặt trắng bệch, trong lòng bất giác có chút chua xót, "Các ngươi cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng, ta cùng với A Nhược sẽ hết sức cứu trị các ngươi."
Đỗ Nhược gật đầu mạnh, "Ân! Ta đem nước ấm tới phòng các ngươi, các ngươi đi tắm rửa trước đi, chốc lát ta sẽ đem xiêm y tới."
"Tạ ơn... Tạ ơn... Thương tiểu thư... Cám ơn... Đỗ cô nương..." Bốn khất bà nghẹn ngào quỳ xuống đất, dập đầu vài cái, lúc này mới đỡ nhau đi trở về phòng.
Thương Thanh Đại cúi đầu viết ra bốn phương thuốc, đưa hết cho A Lương, "Lập tức bốc thuốc ngao dược, bệnh của các nàng càng chậm trễ càng nguy."
"Vâng! Thanh Đại tỷ tỷ!" A Lương gật gật đầu, tiếp nhận phương thuốc liền đi đến tiệm thuốc.
Đỗ Nhược cười nhẹ, đưa cho Thương Thanh Đại một chén trà nóng, "Phu tử, cám ơn ngươi."
"Cám ơn ta?" Khóe miệng Thương Thanh Đại mỉm cười, ngửa đầu nhìn Đỗ Nhược, "Cũng chỉ dùng một ly trà?"
"Ta..." Đỗ Nhược đặt trà nóng lên bàn, đi qua phía sau Thương Thanh Đại, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai, "Phu tử, chuyện còn lại đều giao cho ta đi, ngươi về phòng nghỉ ngơi chút đi."
"Không được."
"Vì sao?"
"Bốn vị bà bà này phải tự ta trị bệnh."
Thương Thanh Đại xoay người lại, cầm tay Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ không để cho hắn có cơ hội tổn thương ngươi, A Nhược, ngươi phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta."
Đỗ Nhược sợ run một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Phu tử, ý của ngươi là, bốn vị bà bà này là bọn người đó cố ý nhốt họ vào ngục? Mục đích là muốn tiếp tục gán cho ta tội danh lang băm hại chết người?"
"A Nhược của ta cũng không tính là ngốc." Thương Thanh Đại giãn mi, mỉm cười nói, "Nếu hiểu được, bệnh của bốn vị bà bà kia hãy để ta trị bệnh, được không?"
Đỗ Nhược ngồi chồm hổm xuống trước mặt Thương Thanh Đại, cùng độ cao với Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta cầm cây trâm cài đầu của ngươi để đổi lấy nước ấm và ngân châm, đêm qua lấy châm lưu thông máu, mới bảo vệ tính mệnh của các nàng."
"Ân, Ta đã nhìn thấy lỗ kim trên cánh tay các nàng." Thương Thanh Đại gật đầu cười, "Xem ra cứu tính mệnh các nàng không có sai, vô tình cũng đã cúu mạng ngươi, cái gọi là bỏ được, ta cảm thấy bỏ một cây trâm, kỳ thật là ta có được càng nhiều, là ta buôn bán lời."
Đỗ Nhược nghiêm túc lắc lắc đầu, nói: "Chung quy là ta đã làm mất trâm cài đầu của phu tử, sau này ta sẽ mua cho phu tử một cái khác!"
"Ta đường đường là Đại tiểu thư Linh Xu Viện, trâm cài đầu ở chợ tầm thường, không thể lọt vào mắt của ta." Thương Thanh Đại ra vẻ lãnh đạm nói một câu, lén lút đánh giá biến hóa trên mặt Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược im lặng một lát, nắm thật chặt tay phu tử, "Phu tử, cho ta chút thời gian, ta cam đoan sẽ đưa cho ngươi, ngươi nhất định thích."
Thương Thanh Đại nhíu mày, ngưng mắt nhìn nàng, "Sao ngươi biết ta thích cái gì?"
Đỗ Nhược cười nói: "Ta nghĩ... Ta biết."
"Nói xem?"
"Ta..."
Thương Thanh Đại cười nhẹ, nhỏ giọng sẳng giọng: "Ngươi lúc nào cũng có tật xấu này, nói chuyện luôn nói một nửa."
Đỗ Nhược vô tội lắc đầu, "Phu tử, lần này ta nói, ta nói --" nàng xấu hổ cúi đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí, ngửa đầu nghiêm túc nói một chữ, "Ta."
Trái tim, bang bang mà nhảy loạn.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt đầy rạng mây đỏ của Thương Thanh Đại, ánh vàng rực rỡ, chiếu rọi khuôn mặt Thương Thanh Đại lại càng thêm tuyệt mỹ.
Một khắc này, Đỗ Nhược cảm thấy chính mình đã không còn thuốc nào cứu được.
Một đời này có thể cùng phu tử bình thản bên nhau hành y cứu người như vậy, đó là nàng không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới tích được phúc này.
Cho nên, sau này mỗi một ngày, mỗi một canh giờ, nàng phải so với ai khác đều quý trọng hơn.
Thoáng chốc Thương Thanh Đại đỏ bừng mặt, ý cười trên mặt dần dần hiện lên, cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là ấm áp.
Nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn.
Bất quá, rốt cục chẳng phải ngốc, chẳng phải ngốc, mới vừa rồi một chữ "Ta" kia, nghe ở bên tai, thâm nhập vào lòng, xuất kỳ bất ý nóng bỏng như vậy, đủ để cho những lời ngon tiếng ngọt trên thế gian nháy mắt đều ảm đạm.
"A Nhược..."
"Ân?"
"Ta... Thích A Nhược vừa rồi."
"A."
"Ngây ngô cười cái gì?"
"Trong lòng vui mừng, nhịn không được muốn cười."
"Nhưng mà ta có điểm không vui."
"Phu tử, làm sao vậy?"
"Ngày hôm qua đồ ăn ở khách điếm thật khó ăn, ta cùng với A Lương ăn một hai miếng, sau đó chịu đựng đến bây giờ... Ngươi..."
"Ta đi làm cơm ngay!"
Đỗ Nhược vội vàng đứng lên, không đợi Thương Thanh Đại nói xong, liền chạy vào phòng bếp.
Thương Thanh Đại từ từ đi theo phía sau, tựa vào cạnh cửa phòng bếp, nhìn Đỗ Nhược nho nhỏ in vào đáy mắt, khóe miệng lặng yên giương lên nụ cười ấm áp.
A Nhược của nàng làm đồ ăn thật ngon.
A Nhược của nàng đối xử với mọi người đều ôn nhu.
A Nhược của nàng có một viên nhân tâm chân chính.
A Nhược của nàng...
Ngàn vạn khen ngợi, không bằng một câu cuối cùng, A Nhược của nàng.
Trên mặt Thương Thanh Đại ý cười càng thêm đậm, thầm nghĩ: "Nương, năm đó ngươi cũng có tâm tình như vậy đi? Nhân sinh đồng đạo không đổi, chân tình khó có được, có thể gặp gỡ một người như vậy, sao buông tay bỏ được?"
Nghĩ đến đây, trái tim Thương Thanh Đại bỗng dưng nổi lên một trận chua xót đau lòng.
Năm đó mẫu thân gặp thống khổ như thế nào, nàng không thể tưởng tượng, phụ thân bức bách như vậy, trượng phu bạc tình như vậy, ái nhân lại không biết ở nơi nào, đổi lại là nàng, chỉ sợ một ngày cũng không thể sống được.
"Phu tử, ngươi làm sao vậy?" Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn thấy khóe mắt Thương Thanh Đại ẩn ẩn nước mắt, nhịn không được ôn nhu hỏi một câu.
Thương Thanh Đại lắc đầu khẽ cười, "Ta không sao, chỉ có có chút nhớ nương."
"Vậy... Chúng ta liền trở về đi." Đỗ Nhược nghiêm túc nhìn Thương Thanh Đại, "Quay về Bá Lăng."
"Ta có chút lo lắng, lo lắng trở về sẽ lại nổi lên phong ba." Thương Thanh Đại nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đỗ Nhược buông rau xanh trong tay ra, cười nói: "Lâm Hoài cũng có ngừng phong ba sao? Chúng ta ở chỗ này lưu tâm cẩn thận, trở lại Bá Lăng cũng phải thật cẩn thận, kỳ thật ở nơi nào cũng như nhau." Dừng một chút, Đỗ Nhược lại lắc lắc đầu, "Không, là không giống nhau, Bá Lăng có thân nhân của chúng ta, còn có Lan tiên sinh ở nơi đó."
"A Nhược..."
"Ân?"
Thương Thanh Đại đến gần Đỗ Nhược, nâng cằm Đỗ Nhược, "Ngươi đáp ứng ta, vẫn ở cùng ta, không cho ngươi nuốt lời!"
"Ân."
Ánh mắt Thương Thanh Đại dừng ở cánh môi thủy nhuận của Đỗ Nhược, trong lòng bỏng lửa, "Ngươi... Đừng nhúc nhích... Trên mặt có bột mì..." Nói xong, ngón tay liền nhẹ nhàng mà xoa xoa lên gò má Đỗ Nhược.
Trái tim Đỗ Nhược đập lợi hại, "Phu tử... Ta..."
"Ngươi... Sao?"
"Ta..." Đỗ Nhược thử thăm dò tới gần bờ môi Thương Thanh Đại, lướt nhẹ một ngụm cực nhanh liền rụt trở về, cúi thấp đầu xuống, "Ta... Ta làm càn... Ta... Ta còn là... Vẫn là mau nấu cơm đi!"
"Chậm đã."
"A? Phu tử?"
"Hiện tại ta thật là đói bụng."
"Ta lập tức... Ngô!"
Cửa phòng bếp bỗng dưng bị Thương Thanh Đại đóng lại, nàng thuận thế đem Đỗ Nhược đặt ở phía sau cửa, hung hăng một ngụm hôn lên môi nàng, hết thảy lo lắng dưới đáy lòng, vì nụ hôn này mà nháy mắt biến mất hết sạch sẽ.
Tim Đỗ Nhược đập nhanh kịch liệt, nhưng nàng thích kịch liệt như vậy, trong đầu ong ong tiếng vọng phu tử ngày thường gọi --
A Nhược.
Tay Đỗ Nhược ôm sát thắt lưng Thương Thanh Đại, xoay người đem Thương Thanh Đại đặt ở phía sau cửa, bởi vì có chút nóng nảy, cho nên làm cho cánh cửa phát ra một tiếng động lớn.
"Nhược tỷ tỷ, Thanh Đại tỷ tỷ, bên trong làm sao vậy?"
Đột nhiên giọng A Lương vang lên ở gian ngoài.
Hai người chột dạ tách ra, nhưng hương vị cả hai vẫn còn quanh quẩn lẫn nhau.
Tim đập bang bang, hô hấp dồn dập.
Hai người vội vàng nhìn nhau một cái, lại nhịn không được tiến lên hôn thêm một chút, sau đó mới tự cúi đầu sửa sang lại xiêm y, mở cửa phòng bếp ra.
A Lương nhìn thấy Thương Thanh Đại từ phòng bếp đi ra, nghi hoặc nói: "Thanh Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi làm sao vậy?"
Thương Thanh Đại đỏ mặt nghiêm túc nói: "Vô sự."
"Vô sự?" A Lương gãi gãi đầu, còn muốn chạy vào phòng bếp nhìn xem.
"A Nhược đang nấu cơm, chốc lát là có thể ăn." Nàng trầm mặt, "Dược đều ngao xong chưa?"
A Lương lắc đầu, "Đang ngao đây."
"Đừng ngao khét đấy, ngươi đi trông chừng đi, ta đi lấy xiêm y sạch sẽ cho bốn vị bà bà." Thương Thanh Đại vội vàng nói xong, liền đi về phòng mình.
"Ân." A Lương gật gật đầu, đành trở về trông chừng lửa ngao dược.
Đỗ Nhược ở bên trong, ngồi chồm hổm xuống, bỏ thêm chút củi, cầm lấy cây quạt phẩy phẩy bếp lò, không khỏi cười khanh khách.
Nàng kinh ngạc sờ sờ môi chính mình, tinh tế ngửi đầu ngón tay còn sót lại chút mùi phu tử, lại một lần nữa ngây ngốc bật cười, thì thào một tiếng, "Phu tử..."
Một cỗ mùi khét nhẹ nhàng đi ra, Đỗ Nhược hồi thần, kinh hô một câu, "Nguy rồi!"
Đúng lúc Thương Thanh Đại tặng xong xiêm y, đi ngang qua phòng bếp cũng ngửi được mùi khét - ý vị, vội vàng đi đến, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đỗ Nhược bối rối đem cái nồi bưng ra, thả xuống một bên, thẹn thùng cúi đầu nói: "Ta... Ta nhất thời đã quên xem... Không có nấu nước... Bên trong đồ ăn cũng... Khét..."
"Đã quên?" Thương Thanh Đại nhìn đồ ăn trong nồi, lại nhìn Đỗ Nhược, trên mặt chưa tan hết quẫn bách đỏ ửng, "Ngươi nấu cơm chưa bao giờ thấy qua vô ý như vậy."
"Ta..."
"Bởi vì... Ta?"
Thương Thanh Đại nhoẻn miệng cười, hỏi ra những lời này.
"Đúng..."
"Trách ta sao?"
"Không! Trách ta! Trách ta miên man suy nghĩ!"
"Vậy... Thời điểm buổi tối không có ai, ngươi cần phải thành thật nói cho ta biết, mới vừa rồi ở trong này miên man suy nghĩ cái gì?"
"Vâng, phu tử."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~~ một chương ngọt ~
Đôi lời: Vì được nghỉ lễ nên tôi edit chương cho mọi người cùng đọc. Đừng ai hỏi bồ đâu nha. :))) Bồ đi chơi với nhóm đồng nghiệp, riêng tôi thích ở nhà nghỉ ngơi hơn thôi. Mọi người ngủ ngon a ~~