Sư Thuyết

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một chén canh cá thơm ngon, hai bàn rau dại, ba bát cơm tẻ, một bữa tối như vậy, nhìn như đơn giản, nhưng vị ngon trong đó, chỉ có ba người trong cuộc mới hiểu được.

Tự nhiên nhất khó được, thành tâm nhất tự nhiên cũng khó có được.

A Lương sờ sờ bụng, cười hì hì nói, "Ăn ngon, ăn ngon, Nhược tỷ tỷ làm cá ăn ngon!"

Đỗ Nhược nhợt nhạt cười, lại gắp một khối cá tươi đưa cho A Lương, "Ăn ngon thì ăn nhiều chút."

A Lương cười cười khoát tay, nói: "Có thể nào! Có thể nào! Bụng ta đã muốn no, lại ăn tiếp, chỉ sợ muốn đả thương."

Thương Thanh Đại ra vẻ nghiêm túc nói: "Lãng phí cũng không phải là chuyện tốt."

"Này..." A Lương trong nháy mắt nhìn nhìn Đỗ Nhược, lại nhìn nhìn Thương Thanh Đại, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm bát canh cá, lẩm bẩm nói, "Ta có thể... Lưu đến ngày mai ăn sao?"

Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Ngươi nói đi?"

"Kia... Ta còn là... Ăn đi..." A Lương ủy khuất gắp khối cá ăn, chưa kịp gắp đến, Đỗ Nhược đã trước hắn một bước, gắp tới trong bát của hắn rồi.

"Thực nhiều vết thương khó điều dưỡng, ngươi nha, đi ra ngoài chậm rãi đi bộ một chút, chờ bụng tiêu hóa rồi hãy ngủ, miễn cho hại bao tử." Đỗ Nhược giáo huấn một câu.

A Lương như trút được gánh nặng, thuận thế từ trên ghế nhảy xuống, cười nói: "Nhược tỷ tỷ thật tốt! Ân! Ân!"

Thương Thanh Đại nheo mắt nhìn A Lương, "Thanh Đại tỷ tỷ thì không sao?"

A Lương trên mặt tươi cười cứng đờ, "Đều tốt! Đều tốt! Nhưng mà... Nhưng mà Thanh Đại tỷ tỷ... Có đôi khi thực hung dữ... Lạnh lùng... Ta có điểm... Có điểm sợ..."

"Nga? Kia vậy A Nhược nên sợ ta?" Thương Thanh Đại nhìn về phía Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Phu tử là trưởng bối, ta tự nhiên nên sợ, nhưng là..."

"Nhưng là?" Thương Thanh Đại âm cuối hơi hơi giương lên, "Nhưng là cái gì?"

"Này... A... Phu tử... Ta đi thu thập rửa bát trước..." Đỗ Nhược chột dạ lên tiếng, đem miếng cá trong chén ăn luôn, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị thu thập cái bàn.

Thương Thanh Đại đứng dậy đè lại tay Đỗ Nhược, nói: "Chậm đã, ta còn muốn ăn trong chốc lát."

Đỗ Nhược gật gật đầu, "Ta đây bồi phu tử."

Thương Thanh Đại nhìn về phía A Lương, "A Lương, ngươi có rượu không?"

"Rượu? Có! Ta biết sư phụ giấu rượu ở đâu!"

"Vậy đi lấy một bình đến."

"Được!"

A Lương cũng không quay đầu lại, chạy đi ra ngoài.

Đỗ Nhược hơi hơi nhíu mi, "Phu tử, ngươi bệnh nặng mới khỏi, uống rượu thật sự là không ổn."

Thương Thanh Đại khẽ cười nói: "Có A Nhược ở đây, ta không sợ."

"Nhưng mà phu tử, ta sợ."

"Sợ cái gì?"

"Qua một lần này, ta mới biết được y thuật của ta còn nông cạn như thế nào, nếu ta có thể lợi hại một ít, có lẽ phu tử đã sớm có thể khỏi hẳn."

"A Nhược."

Thương Thanh Đại đưa tay cầm tay Đỗ Nhược, kéo nàng ngồi ở bên cạnh bàn, giọng nghiêm túc nói: "Ngươi đối với ta mà nói, đã không tính là ngoại nhân, ta nghĩ, ta có chút việc có thể nói cho ngươi nghe."

Đỗ Nhược gật đầu, "Ân, phu tử ngươi nói, ta nghe."

"Thanh Đại tỷ tỷ, Nhược tỷ tỷ, rượu đến đây!" A Lương đem bình rượu đặt ở trên bàn, còn cẩn thận lấy ra hai ly rượu từ trong lòng, đặt trước mặt hai người.

Thương Thanh Đại cười nhẹ nhìn A Lương, "A Lương, cám ơn."

Đây là lần đầu tiên A Lương nhìn thấy Thương Thanh Đại cười ấm áp như thế, đầu tiên là ngẩn ra, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, tâm hoa nộ phóng, gật đầu mãnh liệt nói: "Không có gì! Không có gì! Việc nhỏ! Việc nhỏ!"

"Ta có chút việc tư phải nói cùng A Nhược, ngươi là nam tử, nghe không tốt, cho nên..."

"Ta hiểu! Ta sẽ không quấy rầy hai vị tỷ tỷ!"

A Lương không đợi Thương Thanh Đại nói xong, liền cười cười gật gật đầu, rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Nghe cước bộ A Lương đi xa, Thương Thanh Đại nâng bình rượu đổ vào cái ly, một ly đưa cho Đỗ Nhược, một ly cho chính mình, "A Nhược, trước khi nói ra, ta kính ngươi một ly, cám ơn ông trời đã cho ta gặp ngươi đêm tuyết ngày đó, kết duyên sư đồ."

Đỗ Nhược mỉm cười gật đầu, "Ta cũng muốn cám ơn lão thiên gia." Nói xong, liền ngửa đầu một ngụm uống hết ly rượu xuống bụng.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược uống rượu, một ly này uống xong, vị cay xè xông thẳng lên khiến nàng ho khan.

Thương Thanh Đại dở khóc dở cười nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đỗ Nhược, "Ngươi nha, thân mình vốn yếu nhược, lại sặc nhiều lần, để ý thân mình lại bị phá hủy."

Đỗ Nhược khụ đỏ mặt, nàng vội vàng xua tay, đợi hoãn bớt, mới nói: "Phu tử không cần lo lắng, tiên sinh... Tiên sinh cho ta điều dưỡng vài tháng... Ta đã rất ít khụ... Thân mình so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm."

"Ân." Thương Thanh Đại thuận thế dò xét mạch đập của nàng, dãn mi nói, "Quả thật mạch đập so với trước mạnh hơn nhiều, Lan tiên sinh y thuật siêu quần, chờ trở lại Bá Lăng, ta nhất định phải lãnh giáo một phần mới được."

Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, nhíu mày nói: "Phu tử, ngươi phải về Bá Lăng?"

Thương Thanh Đại gật đầu, "Phải trở về."

"Nhưng mà..." Đỗ Nhược tưởng tượng đến đêm Thương Thanh Đại bị người đuổi giết, lòng còn sợ hãi, "Bá Lăng nguy hiểm, tiên sinh dặn chúng ta ở lại Lâm Hoài tĩnh dưỡng..."

"Dù nguy hiểm ta cũng muốn trở về." Thương Thanh Đại chắc nịch nói, "Bởi vì nương chờ ta trở về." Nói xong, Thương Thanh Đại một ngụm uống hết ly rượu buồn.

Nàng tự mình uống rượu, một chén này uống xong, hai gò má liền nổi lên hai đóa hồng nhạt.

"Phu tử..." Đỗ Nhược biết khuyên không được Thương Thanh Đại, chỉ có thể gật đầu nói, "Phu tử phải trở về, ta đây liền bồi phu tử trở về!"

"Ngươi không sợ đi theo ta sẽ mất mạng sao?"

"Muốn ta ở lại chỗ này không nhìn thấy phu tử, so với chết ta còn khó chịu hơn!"

Đỗ Nhược nói ra những lời này, liền giật mình nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu xuống.

Thương Thanh Đại cũng không muốn nhìn Đỗ Nhược cúi đầu, nàng nâng cằm Đỗ Nhược lên, nhìn chăm chú gương mặt Đỗ Nhược, cười nhẹ, "A Nhược, ta thích câu ngươi vừa nói kia."

Thế gian có thiên kiều bá mị, đối với Đỗ Nhược mà nói, Thương Thanh Đại mới là loại mỹ nhân đẹp nhất đâm sâu vào trái tim.

Nụ cười này, làm cho Đỗ Nhược ngây người, trong lòng đang cuồng dại, ngoài miệng lại không biết nói cái gì, lại có thể nói cái gì nữa.

Đáy mắt Thương Thanh Đại dần dần có nước mắt, "Thế nhân đều cảm thấy ta là Đại tiểu thư Linh Xu Viện phong quang vô hạn, nhưng có ai biết? Ta bất quá chỉ là một nữ nhân vô năng, ngay cả cừu hận của mẫu thân cũng không báo được?"

"Cừu hận của mẫu thân?" Đỗ Nhược cả kinh, trong đầu hiện lên đêm tuyết kia ở Linh Xu Viện trước đây, phu tử ở trước mộ rơi lệ thê lương.

Thương Thanh Đại gật gật đầu, buông xuống hai tay, thút thít nói: "Nương bị nữ nhân ác độc Tề Tương Nương kia hạ độc độc chết, chất độc lúc ngươi trúng phải ở Linh Xu Viện lúc đó cùng độc của mẫu thân đều giống nhau như đúc."

Trong lòng Đỗ Nhược phát lạnh, đổi lại nếu nhà nàng có một Nhị nương rắn rết như vậy, đừng nói mười năm, cho dù là một ngày, nàng cũng thấy dày vò không ít đi.

"Năm đó, ta cầu phụ thân cứu nương, hắn nhìn như không thấy, ta cầu ngoại công giúp mẫu thân khám nghiệm tử thi, lấy lại công đạo, ngoại công nói ta hồ nháo, người thân nhất trên thế gian này cũng không tin ta, ta chỉ có thể nhìn kẻ đầu sỏ gây nên cái chết của mẫu thân chiếm hết tất thảy, từng bước từng bước xâm chiếm Linh Xu Viện của phụ thân." Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Thương Thanh Đại run rẩy, hung hăng hít một hơi, khàn khàn nói, "Bà ấy từng bước bức ta xuất giá, một lần lại một lần dưới gối phụ thân thổi gió, lần này nếu không phải ta gặp tai họa bất ngờ, chỉ sợ đã như nguyện của bà ấy, trở thành nữ tử hậu cung, từ nay về sau không bao giờ... là uy hiếp của bà ấy nữa."

"Phu tử..." Đỗ Nhược lẳng lặng nghe Thương Thanh Đại nói đến đây, cuối cùng sáng tỏ, vì sao phu tử nói câu kia -- con đường của nàng không tốt.

Tề gia đã muốn nắm trong tay Thái Y Viện, Tề Tương Nương lại cơ hồ nắm trong tay Linh Xu Viện, Tề Tương Nương căn bản không sợ Thương Thanh Đại trở thành sủng phi, chứ đừng nói dựa vào Hoàng đế trả thù Tề gia, bởi vì từ xưa đến nay, nữ tử vào cung, sinh tử liền không thể tự mình nắm giữ.

Hậu cung Đế vương ba nghìn, nhất thời hứng khởi sủng hạnh một lần, nhưng nhớ rõ thì có mấy người?

Nữ tử hậu cung đột nhiên chết cũng có, đột nhiên biến mất cũng có.

Thái Y Viện trong tay hai người họ Tề kia, chắc chắn có thể làm cho Thương Thanh Đại chết không minh bạch.

Báo thù không được, rửa oan không xong.

Nỗi khổ của Thương Thanh Đại, cũng chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn, tự mình nuốt xuống.

"A Nhược, ta không muốn ngươi bị cuốn vào, nhưng mà ta... Ta..."

"Phu tử, ta nguyện cùng ngươi đi đường này."

Lần này đổi lại là Đỗ Nhược áp hai tay lên hai gò má Thương Thanh Đại, gằn từng tiếng nói: "Ta nguyện cùng phu tử gian khổ cùng nhau."

Vành mắt Thương Thanh Đại đỏ hồng nhìn Đỗ Nhược, "Thật sao?"

Đỗ Nhược kiên định gật đầu, "Không chết không buông!"

"A..." Thương Thanh Đại gượng cười, "A Nhược, ngươi đây là đồng ý với ta sao?"

Mặt Đỗ Nhược ửng hồng lên, "Đây... Ta đều là nói những lời trong lòng..."

"Lời nói trong lòng?" Thương Thanh Đại dọc theo sau gáy Đỗ Nhược di chuyển ngón tay đến trước ngực nàng, "Vậy... Trong lòng còn có những lời khác muốn nói với ta?"

"Ta..." Đỗ Nhược theo bản năng muốn cúi đầu xuống, cuống quýt buông lỏng khuôn mặt Thương Thanh Đại, "Ta... Ta... Là đệ tử của phu tử..."

"Ân."

"Ta... Ta còn là... Nữ tử..."

"Ân."

"Nhưng mà ta... Ta cố tình... Cố tình..."

"Cố tình sao?"

"Cố tình..."

Đỗ Nhược dứt khoát ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn gương mặt Thương Thanh Đại, "Cố tình muốn bồi phu tử một đời... Ngô..."

Cánh môi Thương Thanh Đại dừng trên môi của Đỗ Nhược, đem những lời Đỗ Nhược muốn nói dừng lại ở yết hầu. Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, trái tim cuồng liệt nhảy lên, cảm giác một viên tâm tư cuồng loạn rối bời.

Trên người phu tử thơm quá, môi phu tử thật nhu nhuyễn, phu tử ấm quá...

Trái tim Đỗ Nhược kích động hỗn độn, quên mất chính mình đáp lại phu tử như thế nào, cũng quên hai tay mình nên ôm phu tử hay là giữ mặt phu tử, làm cho nụ hôn này thân mật hơn, cũng là lâu hơn một ít.

Bỗng dưng, môi Thương Thanh Đại rời khỏi.

Đỗ Nhược phát ra một tiếng thở dài thoáng mất mác.

"Đêm qua ngươi khinh bạc ta, so với hiện tại thì hôm qua lá gan lớn chút." Khi hai tay Thương Thanh Đại đặt sau gáy Đỗ Nhược, gần trong gan tấc nói một câu, làm cho Đỗ Nhược chấn động toàn thân, không thể tin được mở to hai mắt nhìn.

Nguyên lai phu tử biết, nguyên lai nàng không ngủ say, nguyên lai...

"Đối... Thực xin lỗi... Phu tử..."

"Làm việc lén lút cũng không phải là tốt, ngày sau làm việc, cần phải đường đường chính chính."

Thương Thanh Đại phết nhẹ chóp mũi Đỗ Nhược một cái, cảm thấy giờ phút này gương mặt nha đầu này đỏ bừng thật sự là đáng yêu, ánh mắt nhịn không được dao động trên đôi môi hồng nhuận của nàng.

Trên người Đỗ Nhược khô nóng lợi hại, khi ánh mắt của nàng chống lại ánh mắt Thương Thanh Đại, thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ biến thành một câu -- cứ theo trái tim mà làm đi.

Đỗ Nhược xấu hổ nhắm mắt, hai tay ôm vòng eo Thương Thanh Đại, hôn lên môi Thương Thanh Đại thật sâu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= vẫn cảm thấy được, ngươi cùng với người yêu ngươi cả đời còn muốn chân thật hơn, cho nên, đoạn này thổ lộ hay dùng những lời này thì suy diễn đi.

Đôi lời: Hôm nay tưởng hết bận ai ngờ lại một list công việc đang chờ. Muốn edit tiếp cũng đành chờ xem tối nay còn sức hay không đã. Haizzz... ngày đi làm vừa qua thì mình nghe trách hết ngày, ăn trưa cũng nghe trách. Người trách mình lại là cô bạn thân vì quan tâm mình mà tức cho mình, rồi cũng giận mình vì sao lại quá lương thiện? Mình chỉ biết thở dài và nghe. Trong lòng thì suy tính đào cái hố mới nhảy vào, tự chôn mình luôn cho rồi. Lòng người phức tạp quá! Mình thì quá lười để phản ứng lại thói đời. :

Mà lảm nhảm một tí thôi, chúc các bạn một ngày cuối tuần vui vẻ. ^o^

[ phút quảng cáo]

Ai nha... Cuối cùng thì cái shop be bé của mình cũng đã hoàn thành. Chọn ngày không bằng tùy theo tự nhiên. Hôm nay mình khai trương buôn bán luôn. Hiện tại chỉ có một số vật phẩm nho nhỏ, không có bao nhiêu nhưng cũng mong các bạn ghé qua xem thử. :"> Tương lai mình sẽ đem về nhiều đồ chơi thú vị hơn.

Vì là buôn bán nhỏ nên mình chỉ làm hai chương trình nhỏ:

. Tặng voucher k cho người mới follow

. Flash sale khung giờ - giờ

Hoan nghênh các bạn ghé qua xem thử:

Truyện Chữ Hay