"A!" Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, sợ hãi mình ngã xuống như thế sẽ hôn phu tử làm sao, vội đưa tay giữ lại bên mép giường, chống đỡ thân mình, cứ như vậy, cũng sẽ không đè cả người lên phu tử, khỏi chuốc lấy xấu hổ.
Thương Thanh Đại cũng nghĩ đến sự việc như vậy, liền muốn dịch thân thể qua mép giường, tránh Đỗ Nhược ngã xuống, không nghĩ tới cả hai cùng nghĩ giống nhau, thân mình vừa dịch đến mép giường, tay Đỗ Nhược đã hướng đến đó.
"A!" Lúc này đây, là Thương Thanh Đại kinh hô một tiếng, không lệch, tay Đỗ Nhược vừa vặn dừng ở đôi môi Thương Thanh Đại.
Đỗ Nhược bối rối thu lực tay lại, sợ ấn mạnh sẽ phá hủy phu tử, trọng tâm rốt cuộc không kìm hãm được, bổ nhào lên người Thương Thanh Đại, đem Thương Thanh Đại nặng nề áp dưới thân ở trên giường.
"Phu tử, thực xin lỗi, ta... Ta không phải cố ý!" Đỗ Nhược muốn lập tức đứng dậy, nhưng thắt lưng lại vô cùng đau đớn, chỉ vừa động, nhịn không được hít một hơi.
Hiện nay Thương Thanh Đại nên là người mù, không nhìn thấy, nhưng mặc dù không nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được bị tập kích dữ dội a.
Nhưng lại, không thể trách được Đỗ Nhược.
Ngượng ngùng quấn quanh, nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng thắt lưng nha đầu kia.
"Ta không sao... Ngươi bị thương làm sao?" Thương Thanh Đại cố gắng bình tĩnh, biết rõ còn cố hỏi một câu.
Đỗ Nhược căn bản không dám nói rõ là tay đặt lên ngực phu tử, nàng xoay người nằm cạnh Thương Thanh Đại, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Ta vẫn còn tốt, không có việc gì, chốc lát chườm nóng thắt lưng một chút, hẳn là không có việc gì."
Đỗ Nhược muốn hỏi ngực phu tử bị nàng ấn có đau hay không, nhưng trăm triệu lần không mở miệng được, chỉ đành đem lời nói nghẹn ở yết hầu.
Việc mờ ám này thật sự là khó nói!
"Cái gì gọi là hẳn không có việc gì?" Thương Thanh Đại hỏi một lời hai nghĩa.
Đỗ Nhược tưởng rằng phu tử còn để ý thắt lưng của nàng, vội vàng nói: "Ta không sao, phu tử, yên tâm."
Nha đầu kia quả thật không có việc gì, nhưng mà Thương Thanh Đại nàng thì có việc.
Chỗ ngực nàng đang phát nhiệt, ánh mắt Thương Thanh Đại nhìn thấy bên tai hồng thấu của Đỗ Nhược, thấp giọng nói: "Đến, nằm yên."
Đỗ Nhược ngượng ngùng nói: "Phu tử, tự ta thật sự có thể..." Nói còn chưa xong, liền bị gương mặt lạnh như băng của phu tử hung hăng ép trở về. Đỗ Nhược đành phải ngoan ngoãn xoay thân mình, ghé lên giường.
Thương Thanh Đại làm bộ như một người mù, dọc theo bên tai nha đầu kia sờ soạng đốt lửa đi xuống, một đường đụng đến chỗ đau thắt lưng, đầu ngón tay ở gần xương sống Đỗ Nhược nhẹ nhàng vuốt ve, "Chỗ này đau phải không?"
Đỗ Nhược bị ấn đến thoải mái, lại không dám biểu hiện rõ ràng, nàng thấp giọng nói: "Đi qua bên trái một chút..."
Thương Thanh Đại cố ý xoa nhẹ bên phải, mới mềm nhẹ quay về bên trái, "Nơi này?"
Đỗ Nhược bị đau, hít một hơi, gật đầu thật mạnh, "Bên trong... Đau..."
"Bên trong?" Thương Thanh Đại thì thào một câu, ngón tay di chuyển vào bên dưới y phục của Đỗ Nhược, đầu ngón tay đụng vào da thịt Đỗ Nhược, hai người đều không tự chủ được run rẩy một chút.
"Không được... Lộn xộn, ta ấn ấn mệnh môn và huyệt vị thận cho ngươi..." Làm như sợ bị Đỗ Nhược nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của nàng, Thương Thanh Đại nghiêm túc giải thích nói, "Ta không nhìn thấy đồ vật này nọ, tìm không chính xác huyệt vị, chỉ có như thế, A Nhược, ngươi không thể miên man suy nghĩ." Sợ lý do này còn chưa đầy đủ, Thương Thanh Đại tiếp tục nói, "Y giả xưa nay luôn khó tự chữa, huyệt vị sau lưng này, ngươi ấn như thế nào? A Lương tuy là hài đồng nhưng cũng là thân nam nhi, chẳng lẽ ngươi còn muốn hắn giúp ngươi nhu ấn?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Phu tử giáo huấn đúng, ta nghe lời..."
Lực đạo ngón tay Thương Thanh Đại không nặng không nhẹ, đặt lên vị trí huyệt vị, một trận lại một trận tê dại truyền đến, Đỗ Nhược thoải mái lợi hại, còn chưa nói dứt lời liền ngậm miệng, sợ sẽ phát ra âm cuối cái gì đó không nên có.
Thương Thanh Đại thoáng nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa sợ của Đỗ Nhược, nghĩ đến chung quy đã có cơ hội đòi lại một ít tiện nghi, trong lòng cũng mừng thầm, hồn nhiên không biết trong lòng đã tràn đầy đều là tiểu nha đầu này.
Mùi dược trên người kia thản nhiên bay vào trong mũi, trái tim Thương Thanh Đại khẽ nhúc nhích, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia của Đỗ Nhược, lần đầu tiên có một loại dục vọng muốn thân cận nàng hơn.
Không thể... Không thể...
Lý trí nói cho Thương Thanh Đại, không thể như thế mất đi thân phận người thầy, nhưng thân thể mình so với nàng còn muốn thành thực hơn.
Tay Thương Thanh Đại dọc theo mệnh môn đi xuống, chờ nàng phát giác, đầu ngón tay đã di chuyển tới xương sống Đỗ Nhược, nàng kinh vội rút tay về, không đợi Đỗ Nhược mở miệng, liền vội giải thích nói: "A Nhược, ta không cố ý!"
Đỗ Nhược cúi đầu xấu hổ nói: "Ta biết phu tử không phải cố ý, phu tử còn chưa nhìn thấy gì, trách không được phu tử."
"Ta có thể sao?"
"Lúc ngươi chưa tới tuổi cập kê, ta liền lưu ngươi lại cùng ta một giường, ta sao có thể quá khi dễ ngươi?"
"Kia..."
"Sao?"
"Ta còn phải đứng lên..."
"Ân?"
"Cửa... Cửa còn chưa có đóng đâu..."
"Đứng lên cẩn thận thắt lưng của ngươi, cẩn thận đụng đến chỗ bị đau."
Đỗ Nhược cười nhẹ gật đầu, "Vâng phu tử!"
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược nhịn đau đứng lên, bước xuống giường đi đến phía cửa, hít sâu một hơi, đem cửa phòng đóng lại, lại đi trở về.
Thương Thanh Đại nhích người vào bên trong, sờ soạng, vỗ vỗ lên giường, "Nằm xuống đi."
Đỗ Nhược cởi giày, nằm xuống, kéo một góc chăn, đắp lên người mình, nghiêng mặt hướng ra ngoài giường, "Phu tử, chúng ta... Ngủ thôi..."
"A Nhược, ngươi coi đắp chăn cho ngươi, cẩn thận cảm lạnh." Thương Thanh Đại lấy chăn vòng qua người Đỗ Nhược, đem nàng ôm vào lòng ngực, ấm áp như lửa.
Đỗ Nhược vừa mừng vừa sợ, đột nhiên ý thức được cái gì, gấp giọng hỏi một câu, "Phu tử, ngươi có thể nhìn thấy?!"
Thương Thanh Đại giật mình, lạnh giọng nói: "Vẫn chỉ thấy một mảnh hôn ám. Nếu ngay cả A Nhược gần trong gang tấc cũng không chiếu cố được, ta đây quả nhiên là hoàn toàn là phế vật."
Đỗ Nhược có chút mất mác, xoay người lại, bình tĩnh nhìn Thương Thanh Đại nói: "Phu tử như thế nào là phế vật đây?! Qua mấy ngày nhất định có thể nhìn thấy!"
Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười, gương mặt Đỗ Nhược gần trong gang tấc, hương tự nhiên của nàng lại đậm hơn, kích thích tim Thương Thanh càng đập nhanh hơn.
Sợ chính mình lại làm ra cử chỉ thất nghi, Thương Thanh Đại bối rối nhắm hai mắt lại, ra vẻ lạnh nhạt nói: "A Nhược, nên ngủ, những lời khác, ngày mai nói sau."
"Vâng..." Đỗ Nhược vô cùng ôn nhu đáp, nhích thân mình, vốn định chừa ra chút khoảng cách với Thương Thanh Đại, sợ quá mức thân cận, ban đêm ngủ say, một cái không cẩn thận lại khinh bạc đến phu tử.
"Không được lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ." Thương Thanh Đại nhắm mắt lại hạ lệnh.
Đỗ Nhược đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, nghiêng người ngủ ở tại chỗ.
"Dựa lại đây chút, miễn cho ép cánh tay huyết mạch không lưu thông, ngày mai tê liệt khó chịu." Thương Thanh Đại lại đưa cánh tay ôm lấy Đỗ Nhược vào lòng, "A Nhược, ngủ đi."
Đỗ Nhược thụ sủng nhược kinh, bình tĩnh nhìn gương mặt tuyệt mỹ của phu tử gần trong gang tấc, làm sao có thể ngủ?
Giờ khắc này, đáy mắt, trong lòng, tràn đầy đều là phu tử, Đỗ Nhược ngược lại hy vọng ngọn nến trên bàn có thể cháy nhiều hơn một chút, để nàng có thể đem gương mặt phu tử, từng nét khắc sâu dưới đáy lòng.
Bóng đêm dần dần buông xuống, trong Cổ y cốc ngẫu nhiên sẽ có chim chóc bay qua, phát ra vài tiếng kêu kinh động, rồi biến mất ở trong rừng.
Phía sau, hẳn là phu tử đã ngủ say đi?
Đỗ Nhược hoàn toàn không buồn ngủ, lẳng lặng nghe tiếng hít thở chầm chậm của phu tử, khóe miệng từ đầu đến cuối đều giương lên một tia ý cười khó giấu.
"Đùng!"
Đêm, thật sự là yên tĩnh đến lợi hại, ngọn nến cuối cùng cũng tàn, phát ra một tiếng hoa nến đùng, cả phòng cuối cùng cũng tối sầm lại.
Nhưng trái tim Đỗ Nhược, lại đi theo tiếng hoa nến kia kịch liệt nhảy dựng lên.
Nếu nói trước kia giúp phu tử còn hôn mê tắm rửa, tất cả đều là xuất phát từ tâm của người hành y, cũng không có nửa điểm xấu, nhưng tối nay, trái tim Đỗ Nhược đã nhảy cuồng liệt đều không còn giống như tâm của người hành y.
Lại một lần nữa cùng phu tử cùng một giường, phu tử nhưng lại ôm nàng thật lâu.
Nếu có thể, nàng nguyện làm A Nhược của phu tử cả đời, không biết phu tử có bằng lòng làm Thanh Đại cả đời của nàng hay không?
Phu tử...
Đáy lòng nỉ non không dám nói ra, nàng ngửi thấy mùi vị tự nhiên trên người phu tử, nửa đêm, nàng biết, cánh môi đỏ thắm ôn nhuận của phu tử là ở chỗ nào.
Đỗ Nhược nhớ rõ, trước đây cùng Trần Thủy Tô đi ra vùng ngoại ô chơi, khi đó vô tình thấy được một cặp quyến lữ ước hẹn cùng nhau đi chơi trong tiết thanh minh ở tiểu đình trong núi, không nhịn được hôn môi lẫn nhau.
Khi đó cái gì cũng không hiểu, Đỗ Nhược hỏi Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, bọn họ đang làm cái gì a?"
Trần Thủy Tô khi đó cũng còn nhỏ, so với nàng có một ít kiến thức hơn, "Cha nương ta cũng như vậy, lần trước ta từng hỏi cha nương đây là làm cái gì? Nương đỏ mặt nói cho ta biết, khi ngươi thích một người, muốn cùng người đó cả đời, sẽ hôn môi nhau như vậy, tỏ vẻ... Ân... Ta không biết câu cuối cùng nương muốn nói là cái gì?"
"Là cái gì?"
"Lúc này không có tiếng động... Sau đó..."
"Sau đó?"
"Sau đó ta bị nương mắng, nàng nói ta là tiểu hài tử, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
"..."
Khi ngươi thích một người, muốn cùng người đó trải qua một đời, hôn môi...
Nàng thích phu tử, muốn cùng phu tử cứ như vậy trải qua một đời...
Hiện tại phu tử ngủ say, trời lại tối...
Nếu là có thể hôn trộm phu tử một cái...
Ý niệm vừa động, giống như ma chướng, nhìn không thấu, cũng tìm hiểu không ra, một cái chớp mắt trầm luân.
Khi Đỗ Nhược run rẩy hôn lên môi Thương Thanh Đại, giữa tư vị, là một loại nóng bỏng nhảy lên trong đầu, tràn đầy lòng nàng là cảm giác khô nóng.
Môi phu tử thì ra là mềm nhuyễn như thế, thậm chí còn có chút ngọt.
Đầu lưỡi Đỗ Nhược chạm vào môi phu tử, lại kích trái tim mềm yếu xao động, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.
Nguyên lai, đây là tư vị hôn môi.
Người si trên thế gian này, chỉ cần vừa hôn, liền có thể trầm luân một đời.
Hiện giờ, Đỗ Nhược không thể không thừa nhận, tình võng đã kết tâm, nàng nguyện làm tù binh đời đời kiếp kiếp của phu tử, tương tư đã thấm tận xương, cho dù thế gian cho thuốc và kim châm cứu ngàn vạn lần, nàng thà rằng bệnh nguy kịch, chỉ cần mỗi ngày có thể đều thấy phu tử, nhìn nàng mỉm cười, gọi chính mình một tiếng.
A Nhược.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ xem trời lạnh, cho nên đăng muộn ~ thật có lỗi a
Đôi lời: thật có lỗi ~~ do mấy ngày nay mình vừa bận bù đầu với công việc trên cty, vừa phải dành thời gian lo cho việc kinh doanh riêng của mình mà không có thời gian edit truyện. Khiến mọi người đợi lâu rồi. >"