Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh trăng tròn vành vạnh, dạy chữ cho A Lương ba ngày, tiểu gia hỏa này ngộ tính rất cao, học cũng mau, đối với Thương Thanh Đại mà nói, cuối cùng cũng tìm về được một chút sự tự tin của người thầy.
"Phu tử, hôm nay ta nấu chút nước ấm..." Đỗ Nhược chột dạ nhỏ giọng mở miệng nói một câu, liên tục cam đoan nói, "Hôm nay ta giúp phu tử vào bồn tắm, tuyệt đối không dám tái..."
Còn dám nói "Tái" ?! Nha đầu kia thật sự là khinh bạc nàng, còn khiến cho nàng không thể nào quở trách!
Trên mặt Thương Thanh Đại tỏ vẻ bình thản, trong lòng lại như mặt hồ sớm nổi lên gợn sóng. Nàng cố giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu.
Ai bảo Thương Thanh Đại đang là người bệnh? Cho dù có thể tự mình tắm rửa thì lúc không mặc xiêm y, nha đầu kia phải hầu hạ mặc quần áo vào thay nàng, như thế nào không đụng tới thân thể của nàng chứ?
Ở trong đầu Thương Thanh Đại thêu dệt lên hình ảnh kiều diễm Đỗ Nhược giúp nàng mặc xiêm y, cảm thấy vừa thẹn vừa nóng rang trong người, hai gò má lặng yên nhiễm đỏ.
Đỗ Nhược nhìn thấy gương mặt Thương Thanh Đại đỏ ửng, bối rối nói: "Phu tử, ta... Ta đi đem nước ấm lại đây trước."
"Nhược tỷ tỷ, chờ ta đi cùng." A Lương từ trên ghế nhảy xuống, vừa định chạy theo Đỗ Nhược, lại bị Thương Thanh Đại kéo góc áo.
Thương Thanh Đại đụng đến lòng bàn tay hắn, chậm rãi viết một câu -- ngươi lưu lại.
A Lương nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ý bảo hắn nghe lời phu tử, liền xoay người đi ra khỏi phòng.
A Lương nghi hoặc hỏi: "Thanh Đại tỷ tỷ?"
Thương Thanh Đại tiếp tục viết vào lòng bàn tay nho nhỏ của hắn -- Cổ y đó như thế nào?
Khi Thương Thanh Đại vừa tỉnh lại đã muốn hỏi đến chuyện này, nhưng lại bị chuyện học hành của A Lương đánh gãy, lúc này đột nhiên nghĩ tới, vội vàng hỏi.
Giọng trẻ con của A Lương vang lên, đáp: "Đây là cổ trùng một mạng đổi một mạng, nếu không có tiểu trùng này, mạng nhỏ của Thanh Đại tỷ tỷ có lẽ là mất rồi!"
Thương Thanh Đại nhíu mi tâm lại, tiếp tục viết -- ai dùng y thuật đó cho ta?
"Nhược tỷ tỷ a!"
Ngón tay Thương Thanh Đại chợt cứng đơ, đầu ngón tay run rẩy, viết một chữ "Nàng", lại gấp đến độ không biết hỏi tiếp như thế nào?
Một mạng đổi một mạng, nhưng hiện giờ A Nhược còn sống, chẳng lẽ nàng sẽ sống không lâu?! Hay là... Nàng trả giá đại giới thống khổ cái gì?!
A Lương có chút sợ hãi rụt tay về, "Nhược tỷ tỷ là chặt đứt..."
"A Lương!" Đỗ Nhược đột nhiên đánh gãy lời nói của hắn, nghiêm mặt nói, "Phu tử phải tắm rửa, ngươi về phòng nghỉ tạm trước đi."
A Lương gật gật đầu, ôm lấy cuốn sách trên thư án, bước nhanh đi ra khỏi phòng, không quên quay đầu lại, đóng cửa phòng.
Thần sắc Thương Thanh Đại ngưng trọng, nàng muốn hỏi, nhưng yết hầu lại không phát ra tiếng, nàng muốn bắt lấy tay A Nhược, viết ra lời muốn hỏi, nhưng A Nhược lại không đứng gần nàng, nàng ngồi trên ghế sờ sờ chung quanh, nhưng cũng không sờ đến được thân mình A Nhược.
"Rầm --"
Âm thanh ngã vào bồn nước tắm vang lên.
Thương Thanh Đại muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân mình lại vô lực, thử vài lần, nhưng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh bồn không nhúc nhích.
"Phu tử."
Đỗ Nhược ôn nhu đặt tay lên vai Thương Thanh Đại, "Ta không sao, cái gì cũng tốt, phu tử không cần lo lắng."
Thương Thanh Đại nghe tiếng nói, bắt lấy tay Đỗ Nhược, lại bị Đỗ Nhược vội vàng rút tay đi, thuận thế giúp nàng đứng lên.
Thương Thanh Đại gấp đến lợi hại, sắc mặt trở nên xanh mét.
Đỗ Nhược sợ Thương Thanh Đại sẽ lo lắng, đành phải đưa tay trái đến để nàng viết chữ.
Tắm rửa.
Không nghĩ tới Thương Thanh Đại lại viết hai chữ này, Đỗ Nhược thoáng thở phào nhẹ nhõm, giúp Thương Thanh Đại đi tới bên cạnh bồn tắm.
Cởi áo.
Thương Thanh Đại lại viết hai chữ.
Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, "Phu tử, ta cam đoan sẽ không..." Còn chưa nói xong, liền nhắm hai mắt lại, không dám lại khinh bạc phu tử.
Tay Đỗ Nhược như ngựa quen đường cũ, đưa tới vạt áo phu tử, vốn tưởng rằng nhắm hai mắt lại, khô nóng trong lòng sẽ ít hơn một chút, không nghĩ đến càng là không nhìn thấy, trong đầu càng xuất hiện hình ảnh kiều diễm tươi đẹp.
Làn da phu tử như tuyết, dáng người lả lướt, mùi thơm tự nhiên từ cơ thể phu tử...
Đỗ Nhược nhịn không được, lặng yên nuốt một ngụm nước miếng, ngày thường chắc chắn Thương Thanh Đại sẽ không phát hiện, nhưng khi không nhìn thấy, thính lực so với quá khứ nhạy bén hơn rất nhiều, hoàn toàn nghe rõ ràng, rành mạch âm thanh mờ ám của Đỗ Nhược.
Ngượng ngùng nổi lên, Thương Thanh Đại bối rối đè lại tay Đỗ Nhược, viết lên mu bàn tay nàng -- không thể suy nghĩ miên man!
Đỗ Nhược vội vàng nghiêm mặt nói: "Vâng! Phu tử!"
Lúc này Thương Thanh Đại mới buông lỏng tay Đỗ Nhược ra, tùy ý nha đầu kia cởi xiêm y của mình -- cảm giác mát lạnh đánh úp lại, chỉ có thể tạm hoãn trận lửa nóng trong lòng, cũng giúp cho Thương Thanh Đại có thêm chút thanh tỉnh nhận ra, biểu hiện của mình cũng bị A Nhược xem đến rành mạch.
A Nhược nhìn hết nàng, có thể nào "Theo lý thường phải làm" khinh bạc nàng như vậy, vậy mà nàng chỉ có thể chịu?
Khi áo ngoài rơi xuống, Thương Thanh Đại theo bản năng ôm cánh tay cúi đầu xấu hổ, không cam lòng, lại viết lên tay trái Đỗ Nhược -- ngươi cũng cùng tắm.
"Vâng, phu tử..." giọng Đỗ Nhược có chút khàn khàn vang lên, tay trái giúp đỡ Thương Thanh Đại, cúi đầu dùng tay phải tự cởi xiêm y của mình.
Nghe thấy tiếng xiêm y rơi xuống, lần này đến phiên Thương Thanh Đại lặng yên nuốt một ngụm nước miếng.
Thế nhưng Đỗ Nhược cũng không chú ý đến hành động mờ ám này của Thương Thanh Đại, đến khi cởi sạch toàn bộ xiêm y của mình, nàng bước vào bồn tắm trước, xoay người đỡ hai vai phu tử, áy náy nói: "Phu tử, ta phải cởi nội y của ngươi..."
Đầu ngón tay Thương Thanh Đại điểm một chút trên mu bàn tay Đỗ Nhược, tỏ vẻ đồng ý.
Đỗ Nhược vội vàng nhắm hai mắt lại, kéo vạt áo che nội y của Thương Thanh Đại xuống.
Không vì cảm giác mát lạnh mà nhịp tim đập yên ổn, ngược lại bởi vì ngón tay Đỗ Nhược lơ đãng chạm vào da thịt Thương Thanh Đại, trái tim càng đập cuồng loạn hơn.
Khi Thương Thanh Đại nghe được tiếng quần áo rơi xuống, nàng biết, hiện tại trên người mình chỉ còn cái yếm màu trắng kia.
Đỗ Nhược khẩn trương sờ lên nút thắt cái yếm của Thương Thanh Đại, có lẽ là đứng quá lâu, hai chân Thương Thanh Đại chống đỡ không nổi nữa, đột nhiên xụi lơ ngã xuống.
"Phu tử!"
Đỗ Nhược làm sao còn lo lắng chuyện quân tử nên làm? Vội vàng mở hai mặt, giang hai tay, ôm Thương Thanh Đại vào lòng. Mọi việc phát sinh một cách đột ngột, ngay cả Đỗ Nhược cũng không kịp ổn định trọng tâm, cuối cùng cả hai cùng nhau ngã vào bên trong bồn tắm.
Rào rào --
Nước dâng lên, tràn một ít ra bên ngoài.
Đỗ Nhược theo bản năng nhìn phu tử trong lòng ngực có bị thương hay không, nhưng ánh mắt vừa nhìn đến Thương Thanh Đại một chốc, bỗng dưng không còn muốn dời ánh mắt đi nữa.
Thế gian tuyệt sắc nhất, đều không phải là chưa từng thấy qua mỹ nhân.
Mà là -- Lúc này, cái yếm trên người Thương Thanh Đại chưa cởi bỏ hoàn toàn, nửa che nửa đậy, hơi hơi hở ra xương quai xanh kia, đi xuống chút nữa, hở ra cảnh tượng nửa đầy nửa no, càng dễ dàng tác động tâm hồn người đang nhìn chăm chú, liếc mắt một cái trầm luân.
Hai người ngực kề sát ngực, trái tim như bốc hỏa muốn cháy sạch, lửa cháy đem thân mình hai người thiêu đốt đến nóng bỏng, làm cho hai người có một loại tư vị miệng khô lưỡi khô.
"Phu... Phu... Tử... Tê..." Đỗ Nhược đột nhiên thốt ra tiếng kêu thảm.
Thương Thanh Đại thẹn quá hóa giận, ở dưới nước lặng yên véo một cái kẻ đầu sỏ còn đang mất hồn kia một phen.
Đỗ Nhược phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhận lỗi, "Phu tử, là ta không tốt! Ta... Ta không phải cố ý khinh bạc..." Nói được một nửa, nhìn thấy Thương Thanh Đại có ý muốn viết chữ, Đỗ Nhược liền cuống quýt đưa tay trái qua, "Phu tử, ngươi hung hăng mắng ta đi!"
Không cho phép ngươi nhúc nhích.
Đỗ Nhược nghĩ đến phu tử phải véo nàng mới hết giận, vội vàng đem thân mình ngồi thẳng tắp, "Phu tử, đây!"
Khi ngón tay Thương Thanh Đại dọc theo cánh tay trái Đỗ Nhược sờ soạng lên, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trống ngực lại đập mạnh, nhịn không được khẽ run lên.
Thương Thanh Đại sợ bị Đỗ Nhược hiểu lầm cái gì, vội vàng dừng động tác, đầu ngón tay hoạt động trong lòng bàn tay Đỗ Nhược, viết -- ta chỉ muốn biết ngươi đã trả đại giới gì cho ta?
Đỗ Nhược rốt cục hiểu được mục đích muốn cùng tắm của Thương Thanh Đại, âm thầm mắng chính mình một câu sao có thể đối với phu tử có tà niệm này, lại sợ phu tử nghĩ đại giới này nghiêm trọng, đành phải vươn tay phải cầm tay nàng, "Phu tử, ta không sao, Lan tiên sinh bảo vệ tính mệnh của ta, ta chỉ là mất đi một ngón tay út, mặt khác đều khỏe mạnh."
Đuôi lông mày Thương Thanh Đại nhướng lên, lắc lắc đầu, A Nhược của nàng nhất định là muốn trấn an nàng. Thương Thanh Đại đau lòng vuốt ve nhẹ nhàng chỗ ngón út bị cắt mất, mềm nhẹ mở lòng bàn tay Đỗ Nhược ra, viết -- ta không tin.
Đỗ Nhược gấp giọng nói: "Những lời ta nói đều là thật! Không tin... Không tin lời ta..." Đỗ Nhược cúi đầu nhìn nhìn thân mình ở dưới nước, đột nhiên hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt, gương mặt đã đỏ bừng, "Ta cho phu tử sờ sờ xem..." Nói xong, liền kéo tay phu tử áp vào ngực mình, buông lỏng tay ra.
Thương Thanh Đại cảm thấy tay chạm vào một mảnh mềm mại, nàng làm sao lại không biết đó là ngực của nữ tử?
Thương Thanh Đại bối rối rút tay về, vốn định bắt lấy tay Đỗ Nhược, viết một câu không thể hồ nháo, lại nhịn xuống động tác, sợ lại đụng đến chỗ nào xấu hổ của A Nhược, nàng đành phải xoay người đi.
Xong rồi, xong rồi, phu tử nhất định là giận nàng!
Trong lòng Đỗ Nhược không yên, nàng không dám vịn hai vai phu tử, sợ hãi gọi một câu, "Phu tử."
Thiên hạ như thế nào có đứa ngốc như vậy?
Thương Thanh Đại cúi đầu xuống, không có ý tứ phản ứng Đỗ Nhược.
Trong lòng Đỗ Nhược càng hoảng, lại sợ hãi gọi một tiếng, "Phu tử..."
Nhưng chỉ có đứa ngốc này, đơn giản gọi một câu như vậy, liền có thể dễ dàng khuấy đảo lòng của nàng như gió bão, có thể nào kháng cự?
Giọng Đỗ Nhược nghẹn ngào, "Phu tử, nếu ngươi giận ta..."
Thương Thanh Đại đột nhiên xoay người lại, đụng đến tay Đỗ Nhược, viết một câu -- ngươi có sợ ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục không?
Đỗ Nhược lắc lắc đầu mãnh liệt, vội la lên: "Ta chỉ sợ phu tử không cần ta..."
Thương Thanh Đại bỗng dưng đặt một tay lên sau gáy Đỗ Nhược, thuận thế xoa xoa mặt của nàng, tay kia tiếp tục viết một chữ "Ta" thì ngừng lại, hai gò má đột nhiên đỏ ửng ngượng ngùng.
May mà... Câu "Ta muốn ngươi" kia cũng không có viết ra, bằng không A Nhược của nàng lĩnh hội ý tứ ba chữ này như thế nào?
Vạn nhất Đỗ Nhược nghĩ thành ý tứ xấu hổ kia, ngày sau nàng đối đãi phu tử này như thế nào?
Thương Thanh Đại muốn rút tay lại, lại bị Đỗ Nhược ôn nhu nắm chặt trong lòng bàn tay, Thương Thanh Đại không nhìn thấy gương mặt nghiêm túc lúc này của Đỗ Nhược, nhưng lại có thể cảm giác được đầu ngón tay Đỗ Nhược ở trong lòng bàn tay mình dao động.
Làm như sợ Thương Thanh Đại không cảm nhận được những lời nói này, Đỗ Nhược viết xong, còn nói lại một lần, "Ta chỉ muốn cả đời che chở phu tử, không cho ai xúc phạm tới ngươi nửa phần nữa."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~ =.= đổi mới hơi muộn, hôm nay xem qua lần thay đổi, rốt cục cũng biến đổi.
Đôi lời: Hôm nay mình khá bận nên chỉ edit được một chương thôi. Ngày mai sẽ up tiếp. Tiện thể mình muốn share một chút nếu ai chưa biết...
Mọi người cùng theo dõi một bộ truyện, không bình luận cũng được, bình luận không liên quan cũng được. Mình không đặt quy tắc gì ở đây cả. Nhưng nếu hợp nhau quá thì nên inbox riêng để trao đổi tiếp, tránh notice hiện liên tục trong giờ làm việc của mình nhé. Do tính chất công việc nên mình luôn phải bật G mà Wattpad và Gmail cứ bắn liên tục thì mình bị nghẹn á. :)
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!