Phong cảnh Lâm Hoài như bức tranh, nhiều kì sơn dị thủy, cũng nhiều linh cổ thần dược, Đông y nơi này và cổ y giao hòa, y đạo tự nhiên phân làm hai phái chính, tà.
Phía Nam, Hứa thị, cha truyền con nối tuyệt kỹ mười tám ngân châm, là nhân tài kiệt xuất trong châm cứu.
Nữ nhi duy nhất của Hứa gia - Nhược Mai từ nhỏ đã thấm nhuần châm pháp, năm mười bảy tuổi, đã là danh y Lâm Hoài, rất được dân chúng khen ngợi.
Một ngày nọ, trời trong nắng ấm, núi xanh thẩm, ngàn dặm không mây.
Hứa Nhược Mai đẩy cửa sổ nhỏ trong thư phòng, ánh nắng chiếu vào y phục màu hồng nhạt làm sáng lên hoa văn hình bạch mai, lờ mờ tỏa ra ánh sáng nhạt màu tuyết, càng bật lên làn da tuyết trắng của nàng.
"Tiểu thư, Thương công tử lại đưa thư đến!" Nha hoàn vui vẻ cầm một phong thư đi đến.
"Vậy sao?" Hứa Nhược Mai tiếp nhận thư tín, cũng không có ý định mở ra.
Nha hoàn ngạc nhiên nói: "Tiểu thư không mở ra nhìn xem?"
Hứa Nhược Mai lắc đầu cười khẽ, "Không chỉ là đệ tử Linh Xu Viện của Bá Lăng được dạy dỗ rất tốt, còn sẽ là Thái Y Viện được thánh sủng, việc này, nửa điểm ta cũng không muốn để ý tới."
"Lần này có lẽ không phải đâu?" Nha hoàn khuyên một câu, "Từ lúc Thương công tử thưởng nguyệt gặp được tiểu thư, thư này so với đi thưởng nguyệt còn cần mẫn hơn, chắc là đối với tiểu thư cố ý."
Hứa Nhược Mai lại lắc đầu, "Hắn cố ý thì như thế nào? Hắn không có tâm trong y đạo, ta cùng hắn chung quy là hai đường khác biệt, vẫn là không thấy hợp." Nói xong, nàng liền tùy tiện đặt thư trên bàn, cười yếu ớt nói, "Hôm nay thời tiết vừa lúc đẹp, không bằng ngươi theo ta đi ra ngoài một chút đi?"
"Tốt!" Nha hoàn vỗ vỗ tay, có thể đi ra ngoài một chút thật sự là không thể tốt hơn.
"Vo ve..."
"Di? Sâu này có ngũ sắc, sinh trưởng thật là đẹp!" Nha hoàn đột nhiên thoáng nhìn một con tiểu trùng bay vào cửa sổ nhỏ, nhịn không được kinh hô một câu.
"Cẩn thận chút! Nơi này gần Nam Cương, cổ trùng thật nhiều." Hứa Nhược Mai dặn một câu, cẩn thận nhìn nhìn con tiểu trùng kia lẳng lặng nằm trên lan can cửa sổ, dường như từng thấy trong một quyển sách y nào đó, "Tiểu trùng này hình như gọi là..."
"Nha! Tiểu thư nó muốn bay đi!" Nha hoàn vừa sợ hô một tiếng, tiểu trùng đột nhiên vỗ cánh bay một vòng trong phòng, bỗng dưng hung ác vô cùng hướng về phía Hứa Nhược Mai.
Hứa Nhược Mai không kịp phản ứng, liền bị tiểu trùng cắn một ngụm trên cánh tay, chỉ cảm thấy một trận tê liệt nhỏ ở chỗ bị cắn nhanh chóng lan tràn ra, nàng vừa định kêu cứu, lại phát hiện giọng nói làm như bị cái gì đó hung hăng khóa lại, chớ nói phát ra tiếng, liền ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
"Tiểu thư!" Nha hoàn kinh hô một tiếng, chạy nhanh lại đỡ tiểu thư, gấp giọng hô, "Không tốt! Người đâu mau tới đây a! Tiểu thư gặp chuyện không may!"
Khi Hứa đại phu đi tới, tiểu trùng kia đã bay không thấy bóng dáng, mà vẻ mặt Hứa Nhược Mai cũng biến xanh đen, hấp hối.
Là cổ độc thì gần nhất dùng châm thuật có thể cứu trị?
Vì thế, ngày đó, Hứa gia liền ra một số tiền lớn dán thông báo chiêu mộ, tìm kiếm người biết cổ y ở Hoài Lâm có thể cứu tiểu thư.
"Đều là ngươi, tò mò nhìn cái gì cổ vương, làm cổ vương bay đi, nếu là cắn ai bị thương đến mạng người, xem sư phụ thu thập ngươi như thế nào?!" Đi ở phía sau là một cô nương, đuôi chân mày mang theo nét mị hoặc, tuy nói cách ăn mặc có vẻ tối màu, nhưng hai má hồng hào so với cô nương khác thì tươi đẹp hơn rất nhiều.
"Được rồi! Được rồi! Ta không phải biết sai rồi sao? Dù sao lúc này sư phụ đang vội vàng chiêu đãi khách quý từ Bá Lăng tới, chúng ta sớm tìm cổ vương là được." Phía trước là cô nương cột tóc đuôi ngựa đơn giản, vừa đúng tăng thêm tư thế oai hùng phóng khoáng của nàng.
"Vo ve..."
"Ở bên kia! Mau lấy cái lồng!"
"Đích --"
Khi cái lồng được gõ vang lên, tiểu trùng ngũ sắc kia đột nhiên thuận theo bay lại, ngoan ngoãn chui vào lồng sắt.
"Rốt cục đã bắt trở lại!" Cô nương có nét mị hoặc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô nương anh khí bên cạnh, "Lan sư tỷ, chúng ta có thể đi trở về."
"Nhìn ngươi mới vừa rồi bộ dáng lo lắng, không giống như là không khỏe đi?" Lan cô nương nhún vai, cười nhẹ, đưa lồng sắt giao cho sư muội, "A Trúc, mang về đi."
"Nếu không phải sợ ngươi bị sư phụ quở trách, ta mới không thèm để ý con trùng phá phách này!" Sư muội A Trúc nghiêm túc nhìn Lan cô nương, "Ngươi với ngốc tử là như nhau!"
"Chậc chậc, nguyên lai sư muội đau lòng ta như thế a?"
"Ngươi biết là tốt rồi!"
"Ân, hôm nay ta đã biết."
"Sau đó không có nửa điểm tỏ vẻ gì nữa?"
"Di?" Tầm mắt Lan cô nương lạc đến chỗ đám đông tụ tập, "Hình như bên kia có chuyện gì, đi, qua nhìn một cái?" Nói xong, nàng liền đi mà không quay đầu lại nhìn.
A Trúc mất mác thở dài, vội vàng đuổi theo, lặng lẽ dắt tay Lan cô nương, sợ một lần không cẩn thận liền làm cho nàng đi xa.
"A Trúc, ta nghĩ chúng ta quả thật gặp rắc rối..." Sắc mặt Lan cô nương trầm xuống.
Cảm thấy được nàng muốn buông tay, A Trúc vội vã khoát cánh tay nàng, nhìn thoáng qua thông báo Hứa gia chiêu mộ, thấp giọng nói: "Lan sư tỷ, chúng ta vờ như cái gì cũng không biết, đi thôi, nếu không trở về, sư phụ sẽ phạt chúng ta!"
"Đây là một mạng người a!" Lan cô nương nghiêm túc lắc lắc đầu, rút tay ra, "Nếu họa là do ta gây ra, ta phải cứu nàng!"
"Để giải được độc cổ vương, ngươi phải trả đại giới! -- Ta không cho phép ngươi thân cận nữ nhân khác!"
"Ta là người hành y, ta cứu người thôi, ngươi đừng nghĩ ta xấu xa đến vậy!" Lan cô nương nhíu mày, trầm giọng nói, "Ta là nữ tử, A Trúc, ta với ngươi đều là nữ tử, có một số việc, đừng vi phạm thì tốt hơn. Huống hồ, ta cũng không phải là vật sở hữu của ngươi, có chút tâm tư, ta khuyên ngươi nên xóa đi."
"Lan sư tỷ, ngươi đừng sinh khí a, là ta nói sai rồi..."
"Ngươi đem cổ vương trở về đi."
"Ta..."
"Còn không đi? Thật muốn sau này ta và ngươi mỗi người một ngả?"
"Lan sư tỷ..."
"Trở về!"
A Trúc ủy khuất nhìn nhìn nàng, nước mắt lưng tròng như muốn tuôn ra, cuối cùng xoay người đi qua, thấp giọng nói, "Lan sư tỷ, trở về sớm chút, về phía sư phụ, ta sẽ giúp ngươi hòa giải."
Lan cô nương nhẹ nhàng thở dài, thấy A Trúc đi xa, áp lực trong lòng cuối cùng cũng tiêu giảm đi không ít.
Nhưng mà, lúc này không phải thời điểm giải quyết ý niệm không nên có của sư muội, mạng người còn treo ở đó, lung lay sắp ngã.
Cho nên ngày ấy, Lan cô nương tiếp nhận chiêu mộ, vội vàng đi theo gia đinh Hứa gia đi vào phòng Hứa Nhược Mai, lần đầu thấy nàng.
Độc cổ vương tuy rằng bá đạo, nhưng đối với Lan cô nương xuất thân là cổ y vu thuật mà nói, có phải trả một cái đại giới, liền có thể cứu một mạng người trước mắt này không thì còn chưa biết được.
Cơ hồ không nghĩ nhiều, Lan cô nương liền phân phó Hứa gia chuẩn bị bồn tắm nước ấm, chuẩn bị dùng máu dẫn độc qua thân.
Sau khi Hứa đại phu nghe Lan cô nương phân phó, giật mình hiểu được rốt cuộc ái nữ trúng là độc cổ trùng gì, cũng biết Lan cô nương phải trả giá chính là đại giới gì, lập tức đối Lan cô nương cảm kích, chỉ cần Lan cô nương phân phó chuyện gì, nhất định vâng theo.
Ba ngày sau, Hứa Nhược Mai rốt cục tỉnh lại, màu xanh đen trên gương mặt rút đi bảy tám phần, nhưng toàn thân cao thấp như trước tê liệt khó chịu, nàng muốn mở miệng, lại phát hiện giọng nói vẫn bị khóa như cũ, không phát ra tiếng được.
"Tỉnh?" Lan cô nương hí mắt cười, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đôi mắt Hứa Nhược Mai tràn ngập nghi hoặc, kinh ngạc nhìn cô nương xa lạ trước mắt -- xiêm y xanh đen, tóc cũng là một màu xanh đen, thật giống như là một con rùa có vẻ đẹp rạng rỡ mới lạ ở Đông hải, làm cho người ta nhịn không được nhìn nàng nhiều thêm vài lần.
"Ta gọi là Lan." Lan cô nương cười ấm áp, "Ngươi cảm thấy thân thể tê liệt là bình thường, dù sao độc của cổ vương từ kinh mạch của ngươi truyền đi một vòng, vẫn là tổn thương đến kinh mạch một ít, cần điều dưỡng một thời gian nữa, ngươi mới có thể khôi phục như thường.... Thời gian này, ta là đại phu của ngươi, cái gì ngươi cũng phải nghe lời ta."
Độc cổ vương mãnh liệt, nếu phải giải độc, cần một thân thể tinh khiết, lấy máu dẫn đường cho cổ độc chảy vào thân mình, đại giới phải trả đó là -- cổ độc tụ lại tử cung, có thể dùng cổ dược giải độc, chờ độc từ từ tán đi, tuy mặc dù có thể giải độc, nhưng thân thể tinh khiết kia từ nay về sau tuyệt tự, có thể cũng khó sống.
Như thế nào trong thiên hạ lại có người ngốc như vậy?
Hứa Nhược Mai không thể tin được nhìn người trước mắt, giống như đang hỏi vì cái gì?
Ý cười trên mặt Lan cô nương đậm thêm vài phần, "Thứ nhất, ta không muốn thấy có người chết trước mắt ta, thứ nhì," nàng hơi hơi dừng một chút, bình tĩnh nhìn Hứa Nhược Mai, "Trên người ngươi có một cổ mùi vị, tựa như... Tựa như hương vị hoa mai..."
Hứa Nhược Mai ngạc nhiên một chút, mùa đông ở Hoài Lâm sẽ không có tuyết rơi, nơi này cũng không có trồng mai.
"Trước đây, khi ta được sư phụ nhặt được, nương ta vừa lúc ngưng thở dưới tàng cây mai, ta vĩnh viễn đều không quên được mùi thơm ngát kia..." Lan cô nương đột nhiên dừng nói, lắc đầu, cười nói, "Hình như ta nói chút lời không nên nói, ta phải nói, thân là người hành y, nhân tâm là điều đầu tiên phải có, nếu biết có khả năng cứu, lại bởi vì chần chờ mà người bệnh mất mạng, đó là nghiệp chướng, mà không phải làm nghề y."
Hứa Nhược Mai miễn cưỡng nhíu mày, như có chút nghi ngờ lời nói Lan cô nương.
"Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi mới có nhân tâm, cùng là người học y, vì sao phải phân chính tà đây? Ngươi nhìn, mạng ngươi lúc đó chảng phải là tà đạo ta cứu sao?"
Hứa Nhược Mai cũng không biết như thế nào quay vấn đề về mình.
Lan cô nương biết nàng không thể phản bác, tươi cười càng sáng lạn, đứng lên, "Cho nên, ta càng muốn cho ngươi mau tốt lên, làm cho mọi người ở Lâm Hoài nhìn một cái, cổ y chúng ta cũng có thể cứu tế thế gian!"
Hứa Nhược Mai ngơ ngác nhìn gương mặt của Lan cô nương, trong đầu hồi tưởng câu nói của nàng, cảm thấy có đạo lý, đối với Lan cô nương không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.
"Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, hẳn là không nghĩ nhìn qua ta liền quên ta không được đi." Lan cô nương bị Hứa Nhược Mai nhìn có chút không hiểu được nổi lên ý trêu chọc trong đầu, cố ý nhắc nhở một câu.
Hứa Nhược Mai trăm triệu lần không nghĩ tới Miêu Cương nữ tử này vậy mà sẽ nói ra một câu như vậy, cùng là nữ tử, như thế nào có quên cũng quên không được loại việc hoang đường này?
Nhưng ý niệm này vừa nghĩ đến, vô tình nghĩ lại, hai ánh mắt giao triền nhau, nháy mắt lại có một tia lo lắng khác thường nhảy lên trong lòng, khều khều trái tim nhảy loạn không ngừng.
Mặc dù Lâm Hoài không có cây mai, trước mắt đã có một gốc cây mai, lặng yên ở đầu quả tim của Lan cô nương mọc rễ nảy mầm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy chương này, là về chuyện cũ của mẫu thân Thanh Đại và Lan tiên sinh, nếu có tiểu thiên sứ nào không muốn xem, có thể chờ qua ba chương, tiếp tục xem chính văn.
Đôi lời: Ban đầu mình tính nhảy chương đến chính văn đọc tiếp, để chuyện cũ về mẫu thân Thanh Đại và Lan tiên sinh đọc sau ở phần ngoại truyện nhưng thấy chuyện của họ cũng ngọt quá nên mình giữ nguyên thứ tự chương luôn. Ai không thích có thể chờ qua chương nha.