Sư Thuyết

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ào ào --"

Lại một ấm dược được đổ vào bên trong bồn tắm, tiểu dược đồng A Lương đưa tay ra khuấy khuấy, nước ấm trong bồn tắm nhưng lại trở thành một mảnh đỏ tươi, giống như một chậu máu loãng.

"A Lương, chuẩn bị xong chưa?"

Đột nhiên giọng Lan tiên sinh vang lên phía sau, A Lương quay đầu lại cười nói: "Sư phụ đã trở về, chuẩn bị tốt hết rồi, còn có, có tỷ tỷ kia đã muốn tỉnh."

"Ân." Lan tiên sinh gật đầu, "Đi chuẩn bị cổ trùng đi."

"Vâng." A Lương lui xuống.

Lan tiên sinh lập tức đi vào phòng trong, lại đứng ở cạnh cửa, ngưng mắt nhìn một màn bên trong.

Đỗ Nhược đã tỉnh lại, hiện tại nàng ngồi xổm cạnh giường, cẩn thận bắt mạch cho Thương Thanh Đại, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, liếc mắt một cái sắc mặt Thương Thanh Đại, sốt ruột tự nói: "Phu tử, ta nên cứu ngươi như thế nào đây?"

Lan tiên sinh nhịn không được hỏi: "Ngươi biết y thuật?"

Đỗ Nhược cả kinh, quay đầu lại thấy một nữ tử áo đen đeo mặt nạ đang đứng ở phía sau, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở yết hầu, nhất thời một câu cũng không nói được.

Lan tiên sinh khàn khàn giọng tiếp tục hỏi: "Ngươi gọi nàng phu tử? Nàng là sư phụ của ngươi?"

Đỗ Nhược gật gật đầu.

"Ta có thể cứu nàng, nhưng mà, ngươi phải trả đại giới." Lan tiên sinh nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, "Có lẽ là mệnh của ngươi, hoặc là hai tay của ngươi."

Đỗ Nhược hoảng sợ nhìn nhìn Lan tiên sinh, lại quay đầu bình tĩnh nhìn phu tử, đột nhiên cắn răng thật mạnh gật đầu, "Nếu ta chết, không cần nói cho phu tử, hãy nói... Chưa từng gặp qua ta."

"A, làm cho nàng nhớ kỹ ân tình của ngươi, không tốt sao?" Lan tiên sinh giật mình tinh tế đánh giá tiểu nha đầu này, "Nếu ngươi chỉ mất hai tay thì sao?"

Đỗ Nhược ảm đạm lắc đầu, "Không có hai tay, ta sẽ không thể hành y, ta chính là một phế nhân, ta thà rằng chết, cũng không thể không có hai tay!" Dừng một chút, Đỗ Nhược tiếp tục nói, "Cầu ngươi, dùng mạng của ta!"

Lan tiên sinh thản nhiên cười nói: "Làm nghề y có gì tốt đến vậy?"

"Phu tử dụng tâm dạy ta, mà ta cũng không thể hành y, nàng sẽ thất vọng. Cha mẹ muốn ta ngày sau có thể cứu tế thế gian, kế tục Hành Y Đường cứu người, nếu ta không có hai tay, cha mẹ cũng sẽ thất vọng."

"Ngươi chết, bọn họ sẽ không thất vọng sao?"

"Đây... Nhất thời thất vọng... Sống vẫn tốt hơn là một đời thất vọng..."

"..."

Lan tiên sinh trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: "Tiểu nha đầu, con đường này là do ngươi chọn, đưa tay đến đây."

"Ân." Đỗ Nhược hít sâu một hơi, đưa tay, đi qua.

Lan tiên sinh từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, nghiêm mặt nói: "Để cứu phu tử nhà ngươi, biện pháp tầm thường không dùng được, chỉ có vu cổ thuật. Đây là cổ trùng đang cần một ký chủ, phu tử nhà ngươi căn bản không chịu nổi, cho nên, tiểu nha đầu, chỉ có ngươi đến thôi."

"Cổ trùng..." Đỗ Nhược có chút sợ hãi, nàng từng đọc trong sách y, biết có cái gọi là cổ y (y thuật chuyên dùng cổ trùng), tự nhiên hiểu được kết cục nếu như làm ký chủ của cổ trùng, chỉ có đường chết -- ở giữa lấy thân nuôi dưỡng cổ trùng thống khổ, nàng chỉ cần ngẫm lại, liền biết có bao nhiêu đau.

Nói không sợ là nói dối.

Vì phu tử, sợ hãi nhiều hơn cũng muốn áp chế xuống.

Đỗ Nhược quay đầu lại lẳng lặng nhìn gương mặt không có chút máu của Thương Thanh Đại, khóe miệng hơi hơi nâng lên, lẩm bẩm: "Ta không sợ, phu tử, ta sẽ không sợ..."

"Kinh mạch của nàng bị thương nặng, nếu để cổ trùng tiến vào mạch, chỉ có một đường chết." Lan tiên sinh tiếp tục nói, "Bên ngoài ta đã chuẩn bị dược dục (bồn tắm có dược), trong chốc lát hai người các ngươi cùng nhau ngồi vào bồn tắm ngâm, cổ trùng sẽ phát huy tác dụng."

"Xin hỏi ân công tôn tính đại danh?" Đỗ Nhược đột nhiên hỏi.

Lan tiên sinh khẽ cười nói: "Tiểu nha đầu, ta lấy mạng của ngươi a, ngươi còn gọi ta ân công?"

"Nhưng mà ngươi cứu mạng phu tử, chính là ân công của ta." Đỗ Nhược chân thành nói.

Lan tiên sinh lại trầm mặc một lát, "Tên của ta chỉ có một chữ, Lan, ngươi có thể gọi ta Lan tiên sinh. Ngươi... Hỏi ta cái này làm gì?"

Đỗ Nhược trầm giọng nói: "Lúc ta chết, chắc chắn sẽ nhớ rõ tiên sinh, ở dưới hoàng tuyền sẽ vì tiên sinh cầu nguyện, bảo hộ tiên sinh một đời an khang."

"Cho dù một đời an khang cũng không cần, ngươi chúc ta mọi chuyện hài lòng đi." Lan tiên sinh nhìn mâu quang Đỗ Nhược có chút khác thường, "Ta nhưng thật ra có chút hâm mộ nàng, nhìn tuổi tác nàng cũng không lớn, lại có thể có một đệ tử như ngươi."

"Mặc dù tuổi tác phu tử không lớn, Bá Lăng thành cũng khó có được y giả tốt như vậy, có nàng ở Linh Xu Viện..."

"Linh Xu Viện?!"

Lan tiên sinh kinh ngạc, Đỗ Nhược nhìn không thấy biểu tình của Lan tiên sinh do mặt nạ bạc bảo hộ, chỉ có thể thử hỏi một câu, "Tiên sinh cùng Linh Xu Viện có quan hệ sâu xa sao?"

"Nàng tên gọi là gì?!" Lan tiên sinh kích động hỏi

"Phu tử là Đại tiểu thư Linh Xu Viện, danh gọi..."

"Thanh Đại! Đúng là Thanh Đại!"

Giọng Lan tiên sinh run rẩy lợi hại, nàng tinh tế nhìn gương mặt Thương Thanh Đại, giọng nói khàn khàn: "Trách không được... Đêm qua cảm thấy nàng giống... Trách không được... Trách không được..."

"Tiên sinh nhận thức phu tử?" Đỗ Nhược lại hỏi một câu

Lan tiên sinh nặng nề thở dài, "Ta nghe qua tên của nàng, nhưng chưa nhìn thấy nàng." Thoáng một chút, Lan tiên sinh nghiêm mặt nói, "Hiện tại không phải thời điểm ôn chuyện, trên tay ta chưa từng xuất hiện oan hồn, ta không hy vọng Thương Thanh Đại là người thứ nhất."

"Ân." Đỗ Nhược lại hít sâu một hơi, "Tiên sinh, nếu phu tử tỉnh, đừng để nàng biết, ta chết."

Lan tiên sinh mở hộp gỗ, nhìn thấy trong hộp hai cổ trùng, chần chờ một lát, nàng đột nhiên lẳng lặng nhìn về phía Đỗ Nhược, "Nếu ngươi chết, nàng còn đệ tử khác, với nàng mà nói, cái chết của ngươi cũng sẽ không làm nàng thương tâm lâu."

"Hứa là được..."

"Ta cũng không bức ngươi làm, nếu ngươi không muốn hy sinh, ta sẽ không ép ngươi."

"Chỉ cần phu tử có thể sống."

"Đáng giá sao?"

"Ân!"

"Như ngươi mong muốn..."

Khi Lan tiên sinh đem một con cổ trùng màu lam đặt vào lòng bàn tay Đỗ Nhược, cổ trùng kia dường như có linh tính, mạnh mẽ chui vào lòng bàn tay Đỗ Nhược.

Đau nhức truyền đến, Đỗ Nhược gắt gao cắn răng, trong lòng nhịn xuống từng trận sợ hãi dâng lên.

"Đi theo ta." Lan tiên sinh xoay người đem Thương Thanh Đại ôm lấy, nàng tham luyến nhìn mặt Thương Thanh Đại, muốn từ trên mặt Thương Thanh Đại nhìn ra hình dáng một bóng dáng khác.

Nhược Mai, đáng giá sao?

Năm đó nàng cũng hỏi qua người nọ một câu tương tự, nhưng mà, không đợi được người nọ cho nàng đáp án, người nọ liền hương tiêu ngọc vẫn.

Năm đó không kịp cứu ngươi, hôm nay, sẽ không làm cho người thứ hai có bi kịch tái diễn.

Mu bàn tay Lan tiên sinh gân xanh nổi lên, nàng đè nén nội lực cuồn cuộn trong cơ thể, cuối cùng đặt Thương Thanh Đại vào bồn tắm.

Lan tiên sinh khàn khàn mệnh lệnh nói: "Nha đầu, ngươi cũng tiến vào."

"Vâng... Khụ khụ..." Đỗ Nhược nhịn đau, gian nan bước vào bồn tắm, toàn thân bởi vì đau nhức mãnh liệt mà run rẩy.

"Tiếp cận động mạch sẽ đau, người thường khó nhịn, ngươi cần phải ôm chặt nàng, đừng để nàng lộn xộn." Lan tiên sinh lại dặn một câu, đột nhiên đi tới, đem vặt áo hai ngươi song song kéo xuống, "Cởi áo ra, dùng ngực ngươi kề sát ngực nàng, cổ mẫu ở trên người ngươi sẽ dẫn đường cho cổ trùng nhập vào mạch cơ thể nàng."

"Đó là cổ y?!" Đỗ Nhược giật mình hiểu được Lan tiên sinh dùng chính là biện pháp gì.

Lan tiên sinh có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược, "Nha đầu, ngươi vậy mà lại nghe qua biện pháp này."

"Ký chủ giống như vỏ bọc... Bệnh nhân mạch sinh... Ký chủ bắt chước chứng khí hư mệnh yếu... Thế gian quả nhiên có... Loại biện pháp lấy mạng đổi mạng này..." Đỗ Nhược vốn tưởng rằng sách y hiếm thấy trước kia xem là giả, cũng không ngờ cổ y một mạch quả nhiên tồn tại trong nhân gian.

"Sư phụ, cổ trùng đến đây." A Lương cẩn thận bưng một cái hộp gỗ lớn đi đến.

Lan tiên sinh tiếp nhận hộp gỗ lớn, phất tay nói: "A Lương, ngươi lui ra đi."

"Vâng"

Lan tiên sinh đến gần bồn tắm, nhìn mâu quang Đỗ Nhược trở nên nhu hòa, "Nha đầu, cố gắng chống đỡ, nếu nửa đường ngươi đã đau chết, Thương Thanh Đại cũng chỉ còn con đường chết."

"Vâng! Khụ khụ..."

Lan tiên sinh mở hộp gỗ lớn ra, không chút do dự đổ hết cổ trùng vào bồn tắm, cũng không quay đầu lại, lập tức đi ra ngoài.

"Phu tử... Ngươi sẽ không có việc gì... Ta sẽ không để cho ngươi có việc gì..."

Đỗ Nhược nhịn đau cởi trung y Thương Thanh Đại ra, khi ngón tay đưa tới sau gáy đang buộc nút thắt cái yếm của Thương Thanh Đại, tim đập so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, Đỗ Nhược run rẩy kéo nút thắt, ngón tay dọc theo lưng Thương Thanh Đại kéo xuống tới bên hông nàng, cuối cùng cái yếm rớt ra sau lưng phu tử.

Chưa từng nghĩ tới, cùng phu tử thân mật tiếp xúc như vậy.

Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, thân mật tiếp xúc qua đi, sẽ âm dương chia cách.

"Phu tử... Tha thứ ta... Đường đột..."

Lúc Đỗ Nhược tự mình cởi nội y chính mình, cái yếm cũng cởi ra, cơ thể nàng giống như phu tử, dùng ấm áp của mình, ngực đối ngực lạnh lẽo của phu tử.

"Lúc này đây... Ngươi không thể khẽ tay ta... Kia... Kia... Trên đường ở hoàng tuyền... Chờ phu tử sau trăm tuổi... Lúc đó hãy thanh toán đi..."

Hai gò má đỏ ửng, hai tay Đỗ Nhược dọc theo hai bàn tay phu tử trượt xuống, bàn tay cầm lấy tay phu tử đặt trên lưng mình, đầu ngón tay trơn bóng dán vào xen kẽ vào bàn tay của nàng, mười ngón đan xen.

"Phu tử..."

Đỗ Nhược thì thào ở bên tai phu tử gọi một tiếng, hai tay ôm chặt thân thể Thương Thanh Đại, cuối cùng cố lấy dũng khí, đem lời nói ẩn dấu từ rất lâu nói ra.

"Ta... Thích... Phu tử..."

Nguyên lai đau đến tận cùng, cũng sẽ cảm thấy được mê muội, hay là tình đến lúc nồng, cũng sẽ cảm thấy được mê muội.

Môi Đỗ Nhược run rẩy bỗng dưng chuyển qua vành tai phu tử, làm càn nhẹ nhàng mà hôn một ngụm, rặng mây đỏ đầy mặt, lòng cũng tràn đầy. Trong lúc đó hoảng hốt, một chậu màu đỏ tươi thật giống như lạc hồng trong đêm động phòng, ánh nến chiếu xuống tạo thành một vầng sáng rạng rỡ phiếm đỏ.

Đó là hồng y, đó là hồng y.

Trái tim, lại mạnh đau xót.

Đỗ Nhược cảm thấy như chính mình thật muốn chết, hai phiến cánh hoa quyến luyến ở trên vành tai phu tử, trăn trở điểm hôn, phát hiện thân mình đột nhiên không hiểu sao lại khô nóng lên.

Đau, nguyên bản tựa như liệt hỏa, kéo dài không dứt, nóng, càng như là châm dầu vào lửa, đem thân mình thiêu đốt càng thêm lợi hại.

"Đau..."

Lờ mờ nghe được Thương Thanh Đại mê sảng, Đỗ Nhược vội vàng lắc lắc đầu, xóa đi ý niệm không nên có này, hai tay hơi hơi dùng sức, ôn nhu nói: "Kiên nhẫn... Sẽ tốt... Khụ khụ... Phu tử... Ngươi sẽ không có việc gì..."

Có lẽ bởi vì đau đớn, thân mình Thương Thanh Đại ở trong lòng ngực Đỗ Nhược hơi vặn vẹo, đối với Đỗ Nhược như vậy vuốt ve mà nói, càng như là rượu mạnh, làm cho nàng vừa say vừa nóng, dần dần đau đớn trong cơ thể tê liệt, thầm nghĩ đem Thương Thanh Đại nhu nhập vào thân thể chính mình.

"Phu tử..."

Đỗ Nhược hoảng hốt gọi một tiếng, liều mạng giữ ý thức cuối cùng, xoay người đem Thương Thanh Đại đặt ở bồn tắm bên cạnh, ngăn cản nàng vặn vẹo lợi hại hơn...

Đôi lời: cặm cụi edit tới giờ này rồi định đi ngủ mà nó tới cái chương JQ này thì làm sao? :((

Truyện Chữ Hay