Hôm nay Hành Y Đường thật là náo nhiệt, đầu tiên đến đây là đương triều Tống Vương điện hạ, sau lại tới đương kim thiên tử, cả Bá Lăng thành không có ai nghĩ đến, một y quán lang trung nho nhỏ, nhưng lại có một ngày có đến hai đại nhân vật đến.
Ngay lúc Trần Thủy Tô nắm tay Đỗ Nhược bước nhanh từ hậu viện đi ra, bối rối quỳ rạp xuống đất, giờ phút này, ngồi ở vị trí chủ tọa - Yến Thành đế Yến Vân Hoa đôi mắt sáng ngời, pha lẫn có chút hơi kinh diễm, không khỏi khen: "Nguyên lai Đỗ Nhược như hoa chớm nở, như vậy xinh đẹp."
Đứng bên cạnh hoàng huynh, Yến Vân Thâm cười nói: "Tiểu oa nhi chung quy cũng đến tuổi trưởng thành, quả thật, hôm nay tiểu Nhược thật là đẹp." Nói xong, lại nhịn không được nhìn Đỗ Nhược nhiều thêm một chút.
Những lời khen này, đối với Đỗ Nhược mà nói, căn bản không phải là điều mà nàng muốn nghe.
Đỗ Nhược nhàn nhạt cúi đầu, cùng người nhà soàn soạt khấu đầu với Yến Vân Hoa, đồng thanh nói: "Thảo dân khấu kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Miễn lễ, đều đứng lên rồi nói." Ánh mắt Yến Vân Hoa không rời Đỗ Nhược, nhớ đến đêm ở Linh Xu Viện, tiểu oa nhi ngày nào bây giờ chỉ cần ăn mặc một chút, đã có thể xứng với hai chữ "Giai nhân".
Đỗ Nhược bị Yến Vân Hoa nhìn có chút không được tự nhiên, lạnh nhạt nói: "Bên ngoài còn có rất nhiều người chờ chẩn bệnh, thỉnh bệ hạ mau chóng hạ lệnh, mệnh dân nữ nhanh chút giúp các nàng chữa bệnh."
"Tấm lòng thật tốt đẹp, trẫm thích ngươi như vậy... Đại phu." Yến Vân Hoa đưa mắt nhìn công công truyền chỉ, "Ý chỉ sẽ không tuyên ngay, trước hãy để Hành Y Đường trị bệnh đi."
"Vâng." Công công truyền chỉ gật đầu, thu thánh chỉ lại, đứng lên, cung kính đứng qua một bên.
Được bệ hạ cho phép, Đỗ Nhược gấp giọng nói với Đỗ Như Phong, "Phụ thân, chúng ta nhanh đi chữa bệnh đi."
"Ân." Đỗ Như Phong làm một cái lễ với Yến Vân Hoa, lúc này mới đi theo Đỗ Nhược bước nhanh đi ra ngoài.
"Tiểu Nhược, ta cũng đến giúp ngươi!"
"Sư huynh, nương tử, ngươi cũng đến giúp một tay đi." Đỗ Như Phong nhíu mày khi vừa nhìn thấy bên ngoài Hành Y Đường có đầy kỹ nữ, liếc mắt vọng chẩn một cái liền biết đó đều là những nữ tử trên người có bệnh, không thể chậm trễ, nếu bệ hạ muốn hạ thánh chỉ phải nhanh chóng chữa khỏi cho các nàng, hôm nay nhất định phải xuất ra toàn bộ bản lĩnh.
Trần Trung cùng Mạc thị cũng biết hoàng mệnh trọng yếu, cho nên gật gật đầu, liền đeo hòm thuốc đi theo ra ngoài.
Yến Vân Thâm lệnh gã sai vặt bưng trà nóng lên cho Yến Hoa đế, cười nói: "Hoàng huynh, hôm nay ngươi có thể đến, quả nhiên là khiến thần đệ bất ngờ."
Yến Vân Hoa tiếp nhận trà nóng, nhưng không có ý muốn uống, tùy tiện đặt trà nóng ở một bên, "A, làm vua của một nước, đương nhiên yêu dân như con, mặc dù bên ngoài là nữ tử kỹ viện, chỉ cần trẫm không ghét bỏ, dân chúng cũng không dám đối với các nàng chỉ trỏ."
Yến Vân Thâm tiếp tục cười nói: "Hoàng huynh nhân từ, thần đệ so ra là kém hoàng huynh."
"Thật không?" Yến Vân Hoa đứng dậy đi đến trước mặt Yến Vân Thâm, trầm giọng nói, "Ngươi đem ngàn mẫu ruộng được ban ở ngoại ô Bá Lăng chia trăm phần, lấy tiền thuê thấp hơn dân gian một nửa để giúp kỹ nữ ở bên ngoài kia, còn miễn cho các nàng ba năm tiền thuế, chính sách nhân từ như thế, trẫm mới là cảm thấy xấu hổ."
Yến Vân Thâm kinh hãi, "Hoàng huynh đã biết?!"
"Chuyện xấu luôn truyền ngàn dậm, chuyện tốt đương nhiên cũng nên truyền nhanh chút, không phải sao?" Khóe miệng Yến Vân Hoa hiện lên một nụ cười khó nắm bắt, hắn nặng nề mà vỗ vỗ bả vai đệ đệ, "Vân Thâm, ta với ngươi huynh đệ liên thủ, Đại Yến há có thể không hưng thịnh?"
"Ân!"
"Cho nên, vẫn là huynh đệ cùng nhà đáng tin a."
Yến Vân Thâm càng nghe hắn khen ngợi, càng thấy hàn ý trong lòng không hiểu sao lại càng dày đặc, hắn chỉ biết giờ phút này nhiều lời càng sai, đành phải nhẹ nhàng cười, không trực tiếp ứng lại lời nói của hắn.
Yến Vân Hoa thâm ý nhìn thoáng qua Yến Vân Thâm, nhìn phía ngoài Hành Y Đường, ý vị nói: "Vị dược nhi này đột nhiên cũng hợp khẩu vị hơn."
"Hợp khẩu vị?" Yến Vân Thâm ngạc nhiên một chút, nhìn theo ánh mắt của Yến Vân Hoa.
Kia là bạch y thuần túy đang tận sức giữa đám kỹ nữ, thật giống như một đóa tuyết mai lẳng lặng nở rộ giữa đêm hàn lạnh lẽo, có một loại xuất trần nhã ý nói không nên lời.
Nếu nói mới vừa rồi liếc mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, là kinh ngạc, vậy thì giờ phút này, nhìn lần thứ hai, chính là kinh diễm thật sâu.
Tiểu nha đầu này ngày thường giống như búp bê tái nhợt, lẳng lặng đứng trong đám người, thậm chí có thể xem nhẹ sự tồn tại của nàng, không nghĩ tới hôm nay, hài đồng vấn tóc song hoàn kế biến thành cô nương búi tóc vân kế, lại trang điểm nhẹ, thế mà lại thật đẹp, như tiên tử trong tranh, thanh lệ thoát tục.
Cảm thấy được ánh mắt nhìn chăm chú, Đỗ Nhược ở trước cửa Hành Y Đường vội vàng quay lại, thấy cặp mắt sáng quắc của Yến Vân Hoa, lập tức trong lòng hoảng hốt, trái tim, mạnh nhảy lên một trận đập nhanh.
Đôi mắt Yến Vân Thâm buồn bã, ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Hoàng huynh ngươi đây là nói giỡn sao? Tiểu nha đầu này gầy yếu, làm sao có thể so với mấy vị mỹ nhân xinh đẹp trong cung?"
"A, mỗi mỹ nhân có một vẻ đẹp khác nhau, vẻ đẹp ý nhị này, người bên ngoài so không được." Yến Vân Hoa thản nhiên cười nói xong, đột nhiên, hỏi đệ đệ, "Nghe lời ngươi vừa nói, không phải là lại nhìn trúng tiểu nha đầu này đi?"
Ngực Yến Vân Thâm chợt lạnh, gấp giọng nói: "Thần đệ sao có thể động tâm với tiểu nha đầu này?"
"Lời này là thật sao?"
"Không dám khi quân? Chỉ là..."
"Chỉ là?"
Yến Vân Thâm nhẹ thở dài, nghiêm túc nhìn hoàng huynh, "Hoàng huynh, ngươi nhìn bộ dáng tiểu nha đầu này hành y, đây mới là dáng vẻ mà nàng nên có, nếu là..." Hắn chần chờ một chút, vẫn quyết định nói ra, "Nếu là nàng vào cung, vốn mất đi màu sắc, chỉ sợ sẽ không đẹp như hôm nay nữa."
Yến Vân Hoa lạnh lùng cười, "Thật không? Vân Thâm, ngụ ý ngươi là, Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại giống nhau, đều là mỹ nhân không thể triệu vào cung, chỉ có thể tiện nghi cho mấy nam nhi khác của Đại Yến?"
"Thần đệ không dám có ý như vậy!" Yến Vân Thâm cuống quýt quỳ xuống.
Yến Vân Hoa âm thầm nắm chặt tay, giọng lạnh lùng nói: "Không dám có? Trẫm nói như thế nào cũng là đứng đầu Đại Yến, chỉ có trẫm không cần phần thưởng từ những người khác, vĩnh viễn cũng không có việc trẫm phải nhường phần thưởng cho người khác, ngươi nghe hiểu?"
"Thần đệ, hiểu được."
"Tốt lắm."
Yến Vân Hoa nhìn xuống Yến Vân Thâm, chỉ cảm thấy giờ khắc này, hắn mới có cảm giác chính mình là vua của một nước, năm đó hàng vạn hàng nghìn sủng ái đều chỉ dành cho tiểu hoàng đệ, chân thật rõ ràng hắn cũng phải quỳ gối như một thần tử.
"Hu --"
Bên ngoài Hành Y Đường, đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, cẩn thận nhìn, gã sai vặt đang mặc là xiêm y có kí hiệu của Linh Xu Viện, đợi xe ngựa dừng lại ổn định, gã sai vặt bắt đầu động tác đem dược liệu trên xe ngựa tiến vào Hành Y Đường.
Đứng ở bên cạnh dược liệu phía sau xe ngựa, Thương Thanh Đại lạnh lạnh hỏi hán tử nông gia, "Ngươi nhìn cẩn thận một cái, có người nào là người đã bắt tiểu Nhược đến chỗ Tam nương ngày đó không?"
Hán tử nông gia cẩn thận nhìn nhìn, xác nhận vài thứ, chỉ có thể lắc đầu, "Thương tiểu thư, hắn không có trong đó."
Thương Thanh Đại khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra, "Cũng đúng, từ trước đến nay bà ấy làm việc chu đáo, hẳn là không dùng người Linh Xu Viện, có lẽ là người hầu Tề gia của bà ấy không chừng."
"Thương tiểu thư?"
"Không có việc gì, ngươi đi bồi Tam nương xem bệnh đi, tiểu Nhược đáp ứng sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ấy, nhất định sẽ làm được." Nói xong, Thương Thanh Đại nhịn không được nhìn Hành Y Đường, xa xa là thân ảnh quen thuộc có chút mơ hồ, nhìn không rõ mặt mày, dù vậy, trong đầu Thương Thanh Đại đã hiện ra nụ cười ấm áp của Đỗ Nhược.
"Ai!" Hán tử nông gia gật đầu thật mạnh, nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đến trước cửa Hành Y Đường.
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng thở dài, mới vừa định buông màn xe, lại bị ai đó ngăn cản.
"Tề Tương Nương! Ngươi tới đây làm gì?" Thương Thanh Đại lạnh giọng quát.
Tề Tương Nương chậc chậc hai tiếng, "Hôm nay đến xem tiểu nha đầu kia có nhiều phong quang a?" (phong quang: nở mày nở mặt)
Thương Thanh Đại hiềm khích nói: "Cũng muốn đa tạ độc thủ của ngươi, tiểu Nhược mới có thể gặp phúc trong họa."
"Quả nhiên là phúc sao?" Tề Tương Nương đi tới phía trước vài bước, đột nhiên ý cười càng sâu xoay người lại, cười nói, "Hôm nay tiểu nha đầu này bộ dáng đúng thật là đẹp, nhìn cách ăn mặc kia, hôm nay hẳn là ngày nàng thành niên đi."
Thành niên...
(tôi không hiểu sao hqua tôi còn dịch là cập kê, nay tôi thuận tay viết thành "thành niên" nữa. Nhưng cái nào cũng mang ý nghĩa đã trưởng thành như nhau nên tôi để luôn cho nó phong phú. :))) )
Thương Thanh Đại không muốn cùng bà ấy đấu võ mồm, từ xe ngựa đi xuống, "Tề Tương Nương, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại tiểu Nhược có hoàng mệnh trên người, nếu ngươi lại dám có ác ý với nàng, cần phải ngẫm lại, như thế nào qua được một cửa của bệ hạ?" Nói xong, Thương Thanh Đại lại cắn răng bỏ thêm một câu, "Ngươi có thể sử dụng thủ đoạn gì để hống cha ta lưu ngươi lại, ta cũng có thể dùng thủ đoạn để hống bệ hạ tin tưởng ta, hung hăng trị tội ngươi."
Tề Tương Nương cười khúc khích, lắc đầu nói: "Bắt đầu từ khi nào, ngươi lại đối với tiểu nha đầu kia để bụng như vậy?"
Thương Thanh Đại nghiêm mặt nói: "Ta là phu tử của nàng, liền phải bảo vệ nàng ba năm bình yên vô sự ở Linh Xu Viện này."
"Ngươi giữ được sao?" Tề Tương Nương tươi cười sắc bén, càng như khiêu khích, "Tháng tám tuyển tú, tự ngươi còn khó bảo toàn." Nói xong, bà ấy lại nhìn thoáng qua đương kim bệ hạ cùng Tống Vương điện hạ đang đứng ở đó, "Chậc chậc, có ý tư a, mỹ nhân ở phía trước, có khi... Há có ai mà không hề háo sắc, không để ý tới?" Nói xong, lại thâm ý nhìn Thương Thanh Đại, im lặng lắc lắc đầu, đắc ý cười rời đi.
Trong lòng Thương Thanh Đại chợt lạnh, đi tới phía trước vài bước, rốt cục có thể nhìn thấy hết thảy Hành Y Đường, nàng hoảng sợ phát hiện trong mắt Yến Vân Hoa nóng bỏng, chỉ là lúc này đây, ánh mắt kia nhìn là -- Đỗ Nhược.
"A Nhược..."
(Giờ Đỗ Nhược được xem là thành niên rồi nên mình đổi xưng hô phu tử. Không gọi là tiểu Nhược như mọi người nữa mà gọi là A Nhược để đánh dấu mốc.)
Trái tim, hung hăng xoắn lại.
Thương Thanh Đại gạt đám người mở đường, vượt qua đi đến bên Đỗ Nhược, giờ này khắc này, trong lòng nàng chỉ có duy nhất một ý niệm, bảo vệ A Nhược, chẳng sợ hy sinh chính mình, cũng không thể làm cho tiểu nha đầu này vào cung, trở thành đồ chơi của thiên tử!
"Xuyên khung, đương quy, rau quế..." Lúc này Đỗ Nhược đang cúi đầu viết phương thuốc, đột nhiên cảm thấy cổ tay chợt lạnh, nàng bỗng dưng giương mắt, nhìn thấy rõ người đến là phu tử, cuối cùng cũng có thể đem nụ cười đẹp nhất nháy mắt nở rộ ra với người trước mặt, ôn nhu gọi một câu, "Phu tử."
"Ngươi là y giả, vừa mới thành niên thì ăn mặc như thế này!"
Đỗ Nhược trăm triệu lần không nghĩ tới, một cái tươi cười của nàng đổi lấy một câu quát chói tai của Thương Thanh Đại, "Ta..."
Nhất thời cứng lưỡi, nghẹn ở cổ họng không biết bắt đầu giải thích từ đâu, còn có trái tim như bị khoan lỗ, hàn ý mãnh liệt dày đặc.
"Đệ tử của Thương Thanh Đại ta, tâm tư nên như hoa ở trên y đạo."
"Vâng... Phu tử..."
Đỗ Nhược cúi đầu, trong lòng đau xót, nàng muốn nhịn xuống nước mắt, nước mắt lại cứ nổi lên, nháy mắt làm mơ hồ tầm mắt của nàng.
Đôi lời: Trời ơi phu tử, ngài có cần vì bảo vệ tiểu nương tử của mình mà nặng lời như vậy không? Làm tiểu Nhược ủy khuất quá à, khóc rồi kìa. Khóc rồi kìa... Nay . đó, ngài làm sao thì làm. :