"Di? Tiểu Nhược và phu tử đâu?" sau một lúc Trần Thủy Tô mới nhớ tới bên người còn hai người khác, nàng quay đầu lại chung quanh nhìn nhìn nhưng không tìm được bóng dáng hai người kia, "Tiểu Nhược thối, cùng phu tử đi chơi cũng không gọi ta! Hừ! Trở về tính sổ với ngươi!"
"Phải cùng tiểu Nhược tính sổ sách gì đấy?" Thanh âm băng lãnh vang lên, Thương Thanh Đại cầm hai ngọn hoa đăng đi tới, đưa một cái cho Trần Thủy Tô, một cái cho Đỗ Nhược phía sau.
Trần Thủy Tô gằn khụ hai tiếng, "Này... Phu tử, ta còn nghĩ... Các ngươi bỏ lại ta..."
Đỗ Nhược lắc đầu cười khẽ, "Thủy Tô, ta mới cùng phu tử đi mua hoa đăng, này, phu tử chọn cho ngươi một đèn hoa đào."
Trần Thủy Tô mừng rỡ, tiếp nhận hoa đăng hình đào, cười nói: "Cảm ơn phu tử! Hoa đăng này thật là đẹp mắt!" Nói xong, Trần Thủy Tô chuyển mắt nhìn hoa đăng của Đỗ Nhược, "Di, tiểu Nhược, của ngươi là hoa mai!" Mâu quang chợt lóe, thoáng nhìn trên tóc mai Đỗ Nhược gài mai vàng, "Đèn hoa mai, trên đầu đóa mai vàng, tiểu Nhược, nói thật, đôi khi ngươi quả thật giống người hoa mai."
Thương Thanh Đại hé miệng thản nhiên nói: "Người hoa mai?"
Trần Thủy Tô gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, lẳng lặng không nói lời nào, có giống như ở giữa đêm tuyết lẳng lặng nở hoa không? Không phải người hoa mai, lại là cái gì?"
Thương Thanh Đại thấp giọng nói: "Đúng là hoa mai có hơi thở của loài người."
"Trên người tiểu Nhược cũng có mùi dược a, phu tử, ngươi ngửi thử xem, mỗi lần ngửi sẽ có chút ý vị, không biết sao, còn có buồn ngủ." Trần Thủy Tô than thở một câu, "Cho nên mỗi lần thức khuya ôn bài, cuối cùng ta lại là người ngủ trước."
"Nga?" Thương Thanh Đại kinh ngạc một tiếng, xoay người đến gần Đỗ Nhược một chút, tinh tế ngửi một ngụm.
Bang bang!
Đỗ Nhược cảm thấy tim đập nhanh lợi hại, rụt lui thân mình, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc đứng tại chỗ, hai gò má cháy sạch như hai đóa hồng mai.
Thương Thanh Đại nhíu nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có a." Thương Thanh Đại hướng về Trần Thủy Tô, "Ngươi thật sự không có gạt ta sao?"
Lần này Trần Thủy Tô luống cuống, nàng đẩy Đỗ Nhược, làm cho Đỗ Nhược tới gần phu tử một ít, "Phu tử, ta thật sự không lừa ngươi, ngươi gần chút nữa, khẳng định có thể ngửi được mùi dược."
"Thủy Tô... Ngươi... Phu... Phu..." Đỗ Nhược căng thẳng, đầu lưỡi như xoắn lại, ngây ngốc không gọi ra một tiếng phu tử trọn vẹn.
Đáy mắt Thương Thanh Đại hiện lên một mạt ý cười, nàng làm ra vẻ không thú vị lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Phu cái gì?"
"Ta..." Đỗ Nhược thẹn hơn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thêm, phải vội vàng cúi đầu.
Trần Thủy Tô che miệng cười nói: "Tiểu Nhược đỏ mặt, tiểu Nhược đỏ mặt! Phu tử, có chút thời điểm tiểu Nhược ngốc, giống như thế này, rất thú vị!"
"Thật không?" Thương Thanh Đại trầm giọng nói: "Tiểu Nhược, ngẩng mặt."
"Vâng..." Đỗ Nhược ngoan ngoãn ngẩng mặt, đây là lần thứ hai trong tối nay nghe mệnh lệnh của Thương Thanh Đại, nàng làm sao dám không tuân lời? Lại sao dám cùng Thương Thanh Đại nhìn nhau?
Thương Thanh Đại nói: "Thủy Tô nói ngươi giống hoa mai, đối với ngươi, ta càng cảm thấy ngươi giống một mặt khác."
Trần Thủy Tô bối rối hỏi: "Phu tử, tiểu Nhược giống cái gì?"
Thương Thanh Đại nhàn nhạt nói: "Như là tiểu tức phụ mới ra mắt."
"Phu tử, ta không phải tiểu tức phụ!" Đỗ Nhược nhịn không được nói ra biện giải.
"Nga? Vậy thì là cái gì?"
"Ta chính là ta, Đỗ Nhược, đúng... Là đệ tử... của phu tử..."
"Đệ tử của ta, cũng không nhút nhát như vậy."
"Ta... Sửa!"
"Đổi thành cái dạng gì?"
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nàng đi tới thềm đá ven đường, kiễng mủi chân, gằn từng tiếng nói: "Ta sẽ cố gắng lớn lên, làm một đại phu, dùng tất cả năng lực của ta trợ giúp tất cả mọi người." Nói xong, Đỗ Nhược như được cổ vũ đủ dũng khí, bình tĩnh nhìn Thương Thanh Đại, trong lòng âm thầm nói, "Cũng có thể bảo hộ người mà ta muốn bảo hộ."
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược, không nói được lời nào.
Trần Thủy Tô sao có thể làm người đến sau, nàng chạy đến bên người Đỗ Nhược, kiễng mủi chân, bắt chước Đỗ Nhược, cười nói: "Ta cũng muốn mau mau lớn lên, cố gắng vào Thái Y Viện, hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của phụ thân!"
"Hai nha đầu ngốc." Thương Thanh Đại lạnh lạnh quát nhẹ một tiếng, xoay người đi, trên mặt băng sương không tự chủ được nhu hòa đi bảy phần, trở thành một nụ cười ấm áp.
"Phu tử?" Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô kinh ngạc một chút, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Thương Thanh Đại che ý cười trên mặt, nhìn màn trời ánh sáng ngọc của pháo hoa nở rộ, có chút đăm chiêu nói: "Pháo hoa tối nay, quả thật đẹp..."
Trần Thủy Tô cùng Đỗ Nhược nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười khẽ, mỗi người tự đăm chiêu.
"Thương tiểu thư, rốt cục tìm được ngươi!"
Gã sai vặt Tống Vương phủ đầu đầy mồ hôi, từ trong đám người đi ra, hắn ngừng lại hít vài ngụm khí, gấp giọng nói: "Bên kia điện hạ có việc gấp... Sai tiểu nhân... Đến... Đến... Thỉnh Thương tiểu thư đi cứu người!"
"Dẫn đường." Thương Thanh Đại đáp ứng.
Gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Thương tiểu thư... Thỉnh bên này..."
"Tiểu Nhược, Thủy Tô, các ngươi cũng đi theo ta." Thương Thanh Đại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại gọi một tiếng.
Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô gật gật đầu.
Gã sai vặt khó xử nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, "Này..."
"Ta sẽ hướng điện hạ giải thích." Thương Thanh Đại để lại một câu.
Gã sai vặt cũng không dám từ chối, đành phải bất an dẫn ba người hướng về chỗ Tống Vương.
Chớp mắt đến một biệt viện trong thành Bá Lăng, từ bên ngoài nhìn lại, so với biệt viện phú hộ cũng không sai biệt lắm, có chăng là khi bước qua bức tường bình phong ở sau cổng, có thể phát hiện phương diện cảnh trí đều là dùng tâm tư bố trí, thật rất khác biệt.
Bất quá hiện nay cũng không phải là thời điểm thưởng cảnh, Thương Thanh Đại ngưng thần suy nghĩ, Yến Vân Thâm có một tòa biệt viện, nhất định bên trong ẩn dấu rất nhiều bí mật, hiện giờ đã bước vào nơi này, vậy thì cùng bí mật này vĩnh viễn cũng không thoát được sự ràng buộc.
Nha đầu tiểu Nhược kia... Thực không nên loạn nghĩ đem nàng theo, khiến nàng liên lụy trong đó.
Mi tâm Thương Thanh Đại chau lại, lén lút nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, cảm thấy áy náy.
"Thương tiểu thư, thỉnh."
Đi đến hậu viện thì có một tiểu trúc giữa hồ, gã sai vặt cung kính cúi đầu với Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại gật gật đầu, liền mang theo Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô đi vào bên trong tiểu trúc.
Yến Vân Thâm ở giữa phòng khách đi tới đi lui hồi lâu, nghe thấy gian ngoài có tiếng bước chân, vội vàng nhìn về phía người tới, mi tâm nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, hắn bỏ qua việc chất vấn Thương Thanh Đại vì sao còn dẫn theo hai tiểu nha đầu, bước nhanh đến đón, "Thương tiểu thư, nàng đột nhiên ngất, bổn vương lo lắng..."
"Điện hạ đừng vội, trước để ta nhìn một chút là chuyện gì xảy ra?" Thương Thanh Đại đánh gãy lời nói của Yến Vấn Thâm, "Còn thỉnh điện hạ dẫn đường."
Yến Vân Thâm gật gật đầu, bước nhanh dẫn Thương Thanh Đại ba người bước vào nội đường (phòng trong), đây là lần đầu tiên Thương Thanh Đại thấy hắn lo lắng như vậy, "Thương tiểu thư, nơi này của bổn vương dược liệu gì cũng có, phải kê phương thuốc gì, ngươi cứ ghi ra, chỉ cần nàng không có việc gì!"
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, ngồi xuống bên giường, bắt đầu chẩn bệnh, lại phát hiện nữ tử hô mê trên giường nhưng lại lấy khăn che mặt, căn bản không thấy rõ khuôn mặt, Thương Thanh Đại cúi đầu bắt mạch, mi tâm đột nhiên nhíu thành một đường.
Yến Vân Thâm thấy hoảng hốt, "Thương tiểu thư, nàng rốt cuộc làm sao vậy?"
"Mạch tượng rất kỳ quái." Thương Thanh Đại nhìn Yến Vân Thâm, "Điện hạ, có thể nói lại xem, vị cô nương này như thế nào té xỉu?"
"Này..." Yến Vân Thâm chần chờ, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô.
Đỗ Nhược như thế nào không rõ? Nàng kéo kéo Trần Thủy Tô, "Điện hạ, phu tử, chúng ta đi ra ngoài trước, chờ đợi sai phái."
"Không cần." Yến Vân Thâm gọi hai người ở lại, "Các ngươi nếu đã biết biệt viện của bổn vương, bổn vương cũng không có gì giấu giếm các ngươi, ta tin đệ tử Thương phu tử dẫn theo, tuyệt đối không phải loại người khua môi múa mép."
Thương Thanh Đại gật đầu nói: "Nếu hai nha đầu này dám khua môi múa mép một chữ, thanh lý môn hộ, cũng không cần đến điện hạ phân phó." Giọng Thương Thanh Đại lạnh lẽo, nghe như cam đoan, lại như báo cho Yến Vân Thâm, dù có giết người diệt khẩu, cũng là Thương Thanh Đại nàng làm.
Yến Vân Thâm hít một tiếng, "Nàng từ nhỏ đã thể nhược (yếu ớt), ngất xỉu cũng thành chuyện thường, hôm nay Nguyên Tiêu muốn xuất hành, vốn hết thảy đều bình thường, nào biết nàng đột nhiên ngất, cho tới bây giờ cũng chưa tỉnh lại, bổn vương thật sự là lo lắng..."
"Thể nhược?" Thương Thanh Đại dò xét mạch đập cô nương kia một lúc, "Mạch tượng mỏng manh, quả thật là đặc trưng của thể nhược." Thương Thanh Đại theo bản năng nhìn nhìn Đỗ Nhược, trong lòng nghi hoặc nói: "Cùng là thể nhược, vì sao tiểu Nhược lại hoàn toàn bất đồng?"
Đỗ Nhược cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của phu tử, nàng trộm ngắm sắc mặt được chiếc khăn che mặt của nữ tử, nếu là thể nhược, huyết sắc nhất định kém chút, nàng kia sắc mặt như thường, cũng không có cái gì giống thể nhược a?
Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược nhìn thoáng qua nhau, dù chưa nói chuyện, nghi ngờ trong ánh mắt đã đủ để hiểu nhau, cái gọi là thể nhược, tựa hồ cũng không phải là nguyên nhân chính khiến cô nương này ngất.
"Tiểu Nhược, túi châm." Thương Thanh Đại phân phó một câu, Đỗ Nhược vội vàng đem túi châm trong ngực ra, cung kính đưa đến.
Thương Thanh Đại tiếp nhận túi châm, "Thủy Tô, nến."
"Ân!" Trần Thủy Tô đem nến đến gần Thương Thanh Đại.
Nhìn thấy thầy trò ba người phối hợp ăn ý như thế, Yến Vân Thâm cuối cùng có chút thoải mái, vì sao Thương Thanh Đại muốn dẫn hai tiểu nha đầu vào đây? Dù sao, biệt viện của hắn đến càng nhiều người, với thường nhân mà nói, càng là bất lợi.
Chính là, giờ khắc này, Yến Vân Thâm không kịp nghĩ muốn giải quyết hậu quả tối nay như thế nào, hắn thầm nghĩ nàng có thể mau chút tỉnh lại.
Thương Thanh Đại lấy ra một ngân châm dài nhỏ, hơ qua ngọn lửa một lát, "Tiểu Nhược, lấy khăn mặt của vị cô nương này ra."
"Ân." Đỗ Nhược gật đầu, chuẩn bị động thủ.
Yến Vân Thâm chần chờ nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, làm như muốn ngăn lại, rồi lại thuyết phục thời điểm này không nên đi so đo thân phận Thường Nhân có bại lộ hay không.
Đỗ Nhược đem khăn che mặt kéo xuống, lộ ra chóp mũi cô nương kia, vẫn chưa đem cả mặt đều lộ ra, nàng quay đầu lại nhìn Thương Thanh Đại liếc mắt một cái, "Phu tử, có thể hạ châm rồi."
Thương Thanh Đại nhìn Đỗ Nhược ngăn khăn che mặt lại, khẽ gật đầu, tiểu nha đầu này thật tỉ mỉ, quả nhiên biết lưu một đường sống, cái khăn che chỉ cần không kéo xuống hết, chẳng khác nào nói cho Yến Vân Thâm, các nàng cũng không muốn biết cô nương này rốt cuộc là ai, thầm nghĩ cứu người thôi.
Ít nhất, Yến Vân Thâm đối với hành động này của Đỗ Nhược, là vừa lòng.
Yến Vân Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thật ra Trần Thủy Tô đối với cô nương kia cực kỳ tò mò, nhìn thấy Đỗ Nhược cũng không có cởi bỏ cái khăn che mặt, còn tưởng rằng Đỗ Nhược chưa làm xong, vừa định tiến lên giúp đỡ, lại bị Đỗ Nhược thuận thế lôi kéo thối lui về phía sau Yến Vân Thâm.
Đỗ Nhược vội vàng lắc lắc đầu với Trần Thủy Tô, nói một câu, "Y thuật phu tử so với chúng ta lợi hại, chúng ta có thể giúp đỡ đều đã giúp, còn lại liền để phu tử làm đi, hai chúng ta đừng gây thêm phiền."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~ mọi người đợi lâu ~
Đôi lời: Trong một buổi sáng, mình edit liền hai chương, có phải là tiến bộ lắm không? Đọc thích không? Haha... Giờ mình có việc ra ngoài rồi, chiều nay sẽ cố gắng edit thêm chương nữa cho mọi người cùng đọc.