"Nương nương đã trở lại, mau tới hầu hạ." Chỉ Lan bước vào cửa Tuyết Hương điện trước, hướng nhóm cung nữ, nội thị bên trong vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra nghênh đón Thương Thanh Đại.
Đỗ Nhược cõng Thương Thanh Đại đi vào trong điện, muốn đặt Thương Thanh Đại cẩn thận lên giường, lại phát hiện nàng nới lỏng tay ra, nhưng Thương Thanh Đại trên lưng lại không có ý muốn buông tay.
"Nương nương, tới rồi." Chỉ Lan gọi một tiếng, nhưng Thương Thanh Đại vẫn nhắm mắt như trước, dường như là ngủ thật sự trầm.
Đỗ Nhược mỉm cười, lắc lắc đầu với Chỉ Lan, thấp giọng nói: "Làm phiền Chỉ Lan cô nương lấy kiện áo ấm đến đây, giúp nương nương khoác lên." Nói xong, Đỗ Nhược lại cõng Thương Thanh Đại lên, chuẩn bị lẳng lặng như vậy đứng trong chốc lát, để Thương Thanh Đại ngủ ngon.
Chỉ Lan hiểu được ý tứ Đỗ Nhược, nàng gật gật đầu, lập tức đem áo choàng ấm cầm đến, phủ lên người Thương Thanh Đại.
"Đỗ ngự y, nếu đứng bất động cõng như vậy..."
"Ta có thể, không sao, Chỉ Lan cô nương, để cho nương nương ngủ yên trong chốc lát đi."
Không đợi Chỉ Lan nói xong, Đỗ Nhược kiên định đánh gãy lời nói của nàng.
Chỉ Lan gật gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Thanh Đại ngủ say như vậy. Nàng hầu hạ nương nương ba năm, vẫn luôn biết nương nương ngủ cực thiển, khó thấy được nàng ngủ say như vậy, nội tâm Chỉ Lan phát ra vui mừng.
Không để Thương Thanh Đại cảm lạnh, Chỉ Lan chỉ thị nhóm cung nữ, nội thị hầu hạ đi ra ngoài, nàng tự mình đóng cửa điện lại, rồi khỏi điện, không quên dặn một câu, "Đỗ ngự y, nô tì ở bên ngoài cửa, nếu nương nương tỉnh, nhớ gọi nô tì tiến vào hầu hạ."
"Được." Đỗ Nhược lên tiếng, lại sợ Thương Thanh Đại giật mình.
Nàng hơi hơi nghiêng mặt, tinh tế đánh giá sườn mặt Thương Thanh Đại -- mặt mày như họa, vẫn là nhìn thật tốt như vậy.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng cọ cọ thái dương của nàng, ôn nhu cười cười.
Có thể như vậy cùng phu tử, cũng tốt, cũng tốt.
"Òm ọp --"
Đột nhiên, bụng Đỗ Nhược phát ra một tiếng kêu vang.
Hai má Đỗ Nhược không khỏi đỏ lên, nàng quả thật có chút đói bụng.
"Ngươi nha..." Giọng Thương Thanh Đại đột nhiên vang lên bên tai nàng, ngữ khí ẩn ẩn ý cười bên trong.
"Nương nương tỉnh a!" Đỗ Nhược bối rối thả Thương Thanh Đại xuống, xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy trên mặt nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói, "Là hạ quan thất lễ."
Thương Thanh Đại nhìn kỹ gương mặt Đỗ Nhược, đột nhiên vươn tay ra, xoa hai má của nàng, ôn nhu nói: "Ngươi quả thật thất lễ..."
"Nương nương..." Đỗ Nhược không thể không thừa nhận, nàng tham luyến Thương Thanh Đại vuốt ve như vậy, nhưng nàng lại không biết hiện giờ nàng ở trong lòng Thương Thanh Đại rốt cuộc là gì?
"Đối với ngươi... Là thích ngươi thất lễ..."
"..."
Đỗ Nhược không thể tin được lời vừa nghe, bỗng chốc hai mắt nàng đẫm lệ, không hề chớp mắt nhìn Thương Thanh Đại, thiên ngôn vạn ngữ không biết nói bắt đầu từ đâu.
"Đỗ Nhược! Ngươi rõ ràng còn nhớ ta!"
Đôi mắt Thương Thanh Đại đỏ lên, đột nhiên ôm lấy sau gáy Đỗ Nhược, dựa thân mình vào trong lòng ngực của nàng, áo choàng trên người cũng bởi vậy mà rơi trên mặt đất.
Tiếng tim đập cuồng nhiệt của nhau đều nghe rõ ràng như vậy, nước mắt từ khóe mắt khó có thể khắc chế mà trào lên, tất cả lời nói cửu biệt trùng phùng, không bằng dùng nụ hôn mãnh liệt giải quyết.
Đỗ Nhược đang run rẩy, cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt không giống như thật.
Thương Thanh Đại cũng run rẩy, chỉ sợ ngay sau đó sẽ phải nhịn tất cả biểu lộ cảm tình xuống trong lòng.
Khi cánh môi vuốt ve nhau càng ngày càng kịch liệt, hai cái lưỡi đinh hương cuối cùng quấn lấy nhau, phát ra tiếng vang "chiêm chiếp"
"Ta... Rất nhớ ngươi..."
Cuối cùng hơi hơi buông ra trong một chốc, Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại nhìn nhau cười, trăm miệng một lời rưng rưng thâm tình nói cùng lúc.
Đỗ Nhược gắt gao nắm tay phải của Thương Thanh Đại, hai vòng tay bạc va vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Nàng nóng vội ôm Thương Thanh Đại vào trong ngực, nước mắt lại tuôn rơi, "Phu tử... Ta nghĩ... Ngươi thật sự là không cần ta..."
"A Nhược, năm đó là bởi vì..." Thương Thanh Đại còn chưa nói xong, ngoài điện liền vang lên giọng Chỉ Lan.
"Tham kiến bệ hạ!"
"Đại nhi ngủ?"
"Bẩm bệ hạ, đúng vậy."
"Trẫm đi nhìn Đại nhi một cái."
Cho dù luyến tiếc, cho dù còn rất nhiều lời muốn nói, cũng không thể không đối mặt sự thật, Thương Thanh Đại là Đại phi nương nương của Đại Yến, là nữ nhân của thiên tử!
Hai người mất mác buông tay nhau ra, Thương Thanh Đại nằm lên giường, Đỗ Nhược chỉ kịp đem áo choàng đắp lên cho nàng, Yến Vân Hoa đã đẩy cửa đi đến.
"Đỗ ngự y, ngươi còn ở đây?" Yến Vân Hoa ngạc nhiên một chút, hồ nghi nhìn nàng.
Đỗ Nhược thu liễm tâm tình, cúi đầu nói: "Hạ quan đang chuẩn bị giúp nương nương bắt mạch, khai phương thuốc tỉnh rượu."
"Vậy vì sao đóng cửa điện lại?" Yến Vân Hoa lại nghi hoặc.
Chỉ Lan nghiêm mặt nói: "Bẩm bệ hạ, mới vừa rồi nương nương ngủ trên lưng Đỗ ngự y, nhóm nô tì không dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, cho nên cũng chỉ có thể đóng cửa điện lại, tránh nương nương bị cảm lạnh sinh bệnh."
"Ngươi cõng Đại nhi trở về?" Yến Vân Hoa ngồi xuống bên cạnh Thương Thanh Đại, giương mắt nhìn Đỗ Nhược, lại thấy đáy mắt nàng có lệ, "Đỗ ngự y, ánh mắt này của ngươi là vừa khóc sao?"
"Bệ hạ..." Thương Thanh Đại cố ý híp mắt tựa vào lòng ngực Yến Vân Hoa, ra vẻ say rượu chưa hết, tiếp tục nói, "Nô tì mới vừa rồi mơ thấy một con dã thú muốn ăn nô tì, do sợ hãi, nhịn không được đá một cái, nào biết lại đá đau Đỗ ngự y. Nàng lại không dám hô đau, chỉ sợ là nước mắt đều nghẹn ngào trào ra."
"Đại nhi đá một cước này hẳn là dùng khá nhiều lực!" Yến Vân Hoa cất tiếng cười to, hắn nhìn Đỗ Nhược, "Chịu Đại nhi một cước, là nên chịu đựng."
Đỗ Nhược cung kính cúi đầu, "Cho phép hạ quan giúp nương nương bắt mạch."
Yến Vân Hoa gật gật đầu.
Thương Thanh Đại vươn tay ra cho Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ôn nhu đặt ngón tay lên mạch đập của nàng.
Tâm tựa như bốn bề dậy sóng, tim đập vẫn cuồng loạn như trước, thậm chí ửng đỏ trên mặt phu tử còn chưa tiêu tan.
Đỗ Nhược không dám giương mắt nhìn Thương Thanh Đại, nàng sợ nàng vừa nhìn thì không thể rời mắt, lộ chân tướng trước mặt thiên tử.
Thương Thanh Đại cũng không dám nhìn mặt Đỗ Nhược, áp lực tưởng niệm thật lâu một khi bùng nổ sẽ không khống chế được nỗi lòng của chính mình, một lòng tràn đầy đều là A Nhược của nàng.
Đỗ Nhược biết, mạch tượng này căn bản không phải là mạch tượng say rượu, nàng cuối cùng hiểu được, hôm nay nàng nói câu nói kia trên đường, khẳng định là phu tử đã nghe được.
May mà, trong lòng phu tử còn có nàng.
Vậy thì trước kia phu tử phải quên nàng, nhất định là có nỗi khổ rất lớn. Phu tử của nàng một mình vào cung, mấy năm qua chịu đựng bao nhiêu ủy khuất đây?
Nàng còn rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với phu tử, nhưng không phải là hiện tại. Nàng biết, ít nhất hiện tại nàng mau rời chỗ này, để tránh mang đến nguy hiểm cho Thương Thanh Đại.
Đỗ Nhược nghĩ đến đây, nàng lập tức rút tay lại, chắp tay đối với hai người cúi đầu, "Hạ quan đi ngao chén thuốc giúp nương nương tỉnh rượu trước, chốc lát tự mình đưa đến cho nương nương dùng để uống."
Chỉ là, nàng vẫn lo lắng, muốn mượn việc ngao dược để bình tĩnh một chút, rồi trở về cẩn thận bảo hộ phu tử của nàng.
Yến Vân Hoa vừa lòng gật đầu, "Đi đi."
Thương Thanh Đại cũng nói một câu, "Bản thư tịch của bản cung để trên thư án, ngươi tạm thời cầm trước."
"Vâng." Đỗ Nhược lại chắp tay, cúi đầu, sau đó cung kính đến thư án cầm thư tịch tâm đắc, rời khỏi Tuyết Hương điện.
"Các ngươi đi xuống trước đi, bản cung muốn cùng bệ hạ trò chuyện." Thương Thanh Đại xoa xoa thái dương của mình, chống thân mình ngồi dậy.
Yến Vân Hoa cũng không cho nàng cơ hội rời khỏi cái ôm ấm áp, hắn kéo nàng lại vào trong lòng ngực, "Đại nhi, để trẫm ôm ngươi trò chuyện không được sao?"
Thương Thanh Đại có chút chán ghét tựa vào trong lòng ngực hắn, lạnh nhạt hỏi: "Phụ thân bọn họ đi rồi?"
Yến Vân Hoa trầm ngâm nói: "Đi rồi."
Thương Thanh Đại nghe ra ngữ khí Yến Vân Hoa không có cảm xúc, "Bệ hạ dường như không quá cao hứng?"
Yến Vân Hoa trầm giọng nói: "Phụ thân ngươi lấy chuyện tế tổ, muốn trẫm cho Vân nhi trở về mấy ngày."
Thương Thanh Đại lạnh nhạt cười, "Bệ hạ tất nhiên là phải đồng ý."
"Thả người thì dễ, nhưng trở về thì khó mà nói." Yến Vân Hoa nhíu nhíu mày, "Thiếu Vân nhi ở trong cung, trẫm thực cảm thấy thiếu thiếu cái gì."
Thương Thanh Đại trầm mặc một lát, cũng không trả lời.
Yến Vân Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngươi không tin lời trẫm?"
Thương Thanh Đại lắc lắc đầu, lại xoa xoa thái dương của mình, lạnh nhạt nói: "Nô tì chỉ là có chút lo lắng."
Yến Vân Hoa hỏi: "Lo lắng cái gì?"
"Phụ thân thật sẽ không dám không tiễn Vân nhi trở về, Vân nhi có thể bình yên trở về Linh Xu Viện hay không mới là điều bệ hạ nên chú ý." Thương Thanh Đại nhắc nhở một câu, lại cố ý nhỏ giọng nói, "Là nô tì lắm miệng, nô tì không nên quản việc này, bệ hạ, chúng ta vẫn là không nên nói việc này đi."
Yến Vân Hoa đã hiểu được ý vừa rồi của Thương Thanh Đại, hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Nếu Vân nhi rơi vào trong tay Tống Vương, thế cục này cũng không được thư thái như vậy giờ."
"Bệ hạ..."
"Đại nhi nhắc nhở trẫm, trẫm nên cẩn thận lo lắng, việc này nên giải quyết như thế nào?"
"Bệ hạ." Đột nhiên có một gã tiểu nội thị bước nhanh chạy tới cửa đại điện, cúi đầu cung kính với Yến Vân Hoa.
"Nói!" Yến Vân Hoa ứng một câu.
Tiểu nội thị gật gật đầu, trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, mới vừa rồi Tống Vương tiến cung, giờ phút này sợ là đến Vạn Thọ cung của Thái hậu nương nương."
"Có người, quả nhiên là không đề phòng không được." Yến Vân Hoa không cảm xúc nói xong, không khỏi nhìn nhìn Thương Thanh Đại, "Đại nhi, trẫm đi Vạn Thọ cung một chuyến trước, chút nữa đến xem ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong chốc lát."
"Vâng, bệ hạ." Thương Thanh Đại gật gật đầu, làm bộ chuẩn bị nằm xuống.
Yến Vân Hoa buông nàng ra, đứng lên, hiện giờ quả thật không phải là thời điểm nói chuyện kia, hắn phân phó Chỉ Lan hầu hạ Thương Thanh Đại, lập tức bước nhanh đi khỏi Tuyết Hương điện.
"Nương nương." Chỉ Lan giúp Thương Thanh Đại phủ lên gấm cừu.
Thương Thanh Đại yên lặng phất tay, ý bảo các nàng đều lui ra, "Chốc lát Đỗ ngự y đưa dược tỉnh rượu đến, hãy gọi bản cung dậy, hiện tại bản cung muốn nghỉ ngơi một lát."
"Vâng."
Chỉ Lan lui đi ra ngoài.
Thương Thanh Đại nghiêng người đi, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve cánh môi, nơi này còn lưu lại mùi dược tự nhiên của A Nhược.
Ý cười ở đáy mắt không khỏi tràn đầy, Thương Thanh Đại cười khanh khách, tự ôm lấy thân mình, lẩm bẩm nói một câu, "Thực xin lỗi... A Nhược... Ta sẽ không để ngươi lại quên ta nữa..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ đây mới là chân chính gặp lại! Đương nhiên, nói hay là muốn tốt thì sẽ còn cần nói rõ ràng ~