Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

chương 168: bóc hoàng bảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

oOo

Cái gì gọi là ra vẻ, chính là cái này chứ còn gì nữa!

Rõ ràng đã từ phim Tây Du Ký biết hết nội dung trong đó, Quan Tam lại còn bày ra tạo hình cao nhân, ra vẻ suy tính nửa ngày mới ra thiên cơ.

Tiếc là dân chúng lại không biết nội tình, thấy Quan Tam đem ngóc ngách nói ra rành mạch, không khỏi lại tin thêm mấy phần.

Chẳng qua cũng vẫn có người nghi ngờ, nhịn không được nói:

- Cái này thì có gì mà đặc biệt hơn người, quốc vương treo hoàng bảng đã nói rõ…

Lời còn chưa dứt, chính hắn cũng biết mình nói sai rồi. Hoàng bảng tuy rằng viết rõ công chúa bị yêu quái cướp đi, nhưng không nói rõ là yêu quái gì, cũng không có chỉ được sào huyệt của hắn.

Mà dân chúng lúc này cũng đã nghĩ thông chuyện đó, tức không hẹn mà cùng quỳ bái tại chỗ, cầu được ban phương pháp giải cứu.

Không hề nghi ngờ, Quan Tam là một kẻ điên điển hình, chứng kiến tình cảnh trăm người cúng bái bèn dương dương tự đắc như sắp bay lên đến Thiên Cung.

Mãi đến khi được quỳ lạy đủ nghiện, hắn mới vung tay áo quát:

- Cũng được! Nếu bản tôn vân du tới đây tức là cùng các ngươi có một đoạn duyên phận, đã như vậy… Ặc, đã như vậy…

Giống như là máy đọc bị vấp đĩa, Quan Tam "đã như vậy" một lúc lâu vẫn chưa thấy nối tiếp cái gì đằng sau "đã như vậy".

Dân chúng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, mà lại theo ánh mắt ngạc nhiên của hắn nhìn lại, mới nhận ra ngay cạnh đó có một đám người quái dị lạ hoắc đang đứng.

Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, toàn thân đều dính đầy bùn, trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười rất kỳ quái, thoạt nhìn phi thường quỷ dị…

- Tiểu Quan quan, khoái trá quá nhỉ!

Cười hì hì xoa xoa cằm, Trần Mặc mang theo mấy đồ điện lung la lung lay đi tới. Dân chúng làm sao từng gặp yêu quái kỳ lạ như vậy, không ngừng hướng hai bên tản ra.

Quan Tam xấu hổ rụt rụt đầu, thấp giọng than thở nói:

- Chuyện không liên quan đến ta! Là bọn họ vừa nhìn thấy ta đã vây quanh, ta cũng chỉ có lòng mà chỉ điểm bọn họ.

- Cái này gọi là chỉ điểm sao? Tôi mà đến chậm một bước, có khi ông bán thuốc trị bách bệnh ngay tại đây ấy chứ!

Trần Mặc bình thản nhìn hắn, rốt cục đi vào chính đề:

- Đúng rồi, tôi muốn ông tìm thứ kia, đã tìm đã tới chưa?

- Tìm được rồi! Đã sớm tìm được rồi!

Nghe hỏi, Quan Tam nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng chỉ chỉ vách tường phía sau:

- Ta vừa đến là tìm được, sợ có người giành trước bóc đi nên cứ thủ ở nơi này không dám rời đi… Có cần ta bóc xuống hộ luôn không?

- Không vội, để tôi nhìn kỹ đã!

Trần Mặc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn tờ hoàng bảng được dán trên tường thành.

Giống như dự liệu, nội dung tờ hoàng bảng này vẫn là mấy câu trong Tây Du Ký, thoạt nhìn nội dung vở kịch cũng không có phát sinh biến hóa nào.

Xem từ đầu tới cuối, xác định không gì ngoài ý muốn, Trần Mặc mới nhẹ nhàng đưa tay bóc hoàng bảng.

- Có người xé hoàng bảng rồi! Có người xé hoàng bảng!

Giờ khắc này, trong đám người chợt bộc phát ra tiếng kinh hô.

Đám dân chúng ngẩn ra, mắt thấy tờ hoàng bảng nằm chết dí ở đó vài năm rốt cục có người bóc xuống, vội vàng chạy đi tìm người phụ trách bẩm báo.

Không đến năm phút, đã thấy một viên quan vội vội vàng vàng tới, đầu đầy mồ hôi lớn tiếng hỏi:

- Xin hỏi là vị tôn giả nào bóc hoàng bảng, mời cùng ta tiến cung… Hả?

Trong chớp mắt, nguyên bản viên quan đang khúm núm chợt ngạc nhiên đến ngây người.

Nhìn thanh niên trẻ diễn ăn mày không cần hóa trang trước mắt, hắn không khỏi hốc mồm, sợ run hồi lâu mới lắp bắp nói:

- Dám hỏi một câu, là các hạ muốn thay nước ta trừ yêu sao?

- Làm sao? Tôi thoạt nhìn không giống có thể trừ yêu sao?

Cười hì hì đáp, Trần Mặc xoay một vòng tại chỗ, dường như không có việc gì hỏi.

Viên quan kia nhịn không được rụt rụt đầu, trong lòng oán thầm nói ngươi làm sao giống, nhưng trên mặt miễn cưỡng làm ra vài phần tươi cười nói:

- Giống! Đương nhiên giống! Nếu như thế, xin mời tôn giả theo ta vào cung yết kiến bệ hạ!

Trong ý nghĩa của vị quan này, nhiệm vụ của hắn chỉ là trông coi hoàng bảng, chỉ cần có người bóc ra coi như mình hoàn thành xong nhiệm vụ, cần gì phải đi quản những cái khác cho mệt.

Có hắn dẫn đường, Trần Mặc cùng mọi người ngay lập tức lên xe ngựa, theo sau mấy tên vệ binh đi tới vương cung.

Oa Oa dọc theo đường đi thưởng thức phong cảnh, chứng kiến cung điện nguy nga hoa lệ đằng xa không khỏi tán thán nói:

- Thật là xa hoa! Lão đại, em tranh thủ mang mấy thứ về được không?

- Không thành vấn đề, miễn là mày chọn những đồ có hạn sử dụng dài chút, khoảng một vạn năm sau vẫn dùng là được!

Làm vẻ không đáng kể nhún nhún vai, Trần Mặc không chút để ý trả lời, lại làm cho Oa Oa nhất thời nhiệt tình tăng vọt.

Viên quan kia ngồi cạnh nghe được trợn mắt há hốc mồm, không khỏi mồ hôi đầm đìa than thở thầm:

- Ông trời của ta! Đám người dị hợm gì thế này, nếu bọn họ gây phiền toái gì, bệ hạ không chém đầu ta mới lạ!

Chính là đã đến nước này nói gì cũng chậm, vị quan này chỉ có thể thầm cầu nguyện, hi vọng đối phương ngàn vạn lần không phải loạn thần tặc tử gì.

Lúc này xe ngựa đã từ từ tiến ganà cửa cung. Đại khái là nghe được có người rốt cục bóc hoàng bảng ba năm đều không ai dám bóc, lão quốc vương sớm đã mang theo vài đại thần thân tín thân tín

Nhìn thấy xe ngựa đã đến, hắn cũng bất chấp đối phương già trẻ trai gái ra sao, bước lên phía trước vài bước, chắp tay hành lễ nói:

- Tôn giả đường xa mà đến, quả thật là may mắn của tệ quốc, xin hãy nể mặt quả nhân mà cứu…

Lời còn chưa nói xong, nhìn từ trên xe nhảy xuống một đám người quái dị, lão quốc vương không khỏi cứng họng, mấy lời ân cần thăm hỏi đằng sau không còn tiếp nổi nữa.

Tuy rằng còn vẫn duy trì tư thế chắp tay hành lễ, ánh mắt của hắn đã không tự chủ được đảo lên người viên quan kia, rồi sau đó không kìm được run rẩy, mồ hôi trên trán ào ra như thác.

- Hãy bớt lời thừa đi!

Oa Oa không có kiên nhẫn tốt như vậy, lung la lung lay nhảy lên, đỉnh đạc quát.

- Trước tìm một chỗ cho chúng ta tắm rửa, lại tìm mấy bộ y phục để thay, nhớ rõ chuẩn bị bữa tiệc lớn, còn có vàng bạc cũng chuẩn bị mấy chục cân… Đúng rồi! Tìm một đám mỹ nữ, ít nhất vòng một cũng phải ngoài nhé!

- Tại sao ta cảm thấy mấy người này chính là yêu quái?

Lão quốc vương nghe được trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cùng vài đại thần thân tín đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói thầm.

Có điều trong lòng hắn việc của con gái quan trọng nhất, cho nên tuy rằng có chút bất mãn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:

- Được được! Nếu mấy vị tôn giả đã có lòng tương trợ, quả nhân tuyệt không dám chậm trễ đón tiếp! Chẳng qua là yêu quái kia có chút hung mãnh, có năng lực cưỡi mây về gió…

Mặc dù không có nói rõ, nhưng lão quốc vương nhìn như thổi phồng Hoàng Bào Quái lợi hại, lại ngụ ý rất rõ ràng —— muốn nữ nhân đòi tiền đều dễ dàng, nhưng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không, cần tự biểu diễn ra đi.

Trần Mặc đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy đồ điện một cái… Không đợi hắn tiếp tục nói thêm cái gì, Bản Bản liền bay lên trời, hóa thành tấm thép chu vi mấy chục mét trôi nổi phía trên vương cung, nhìn bộ dáng chỉ cần một lời không hợp là sẽ thẳng thân nện xuống!

- Á!

Đột nhiên thấy một màn như vậy, lão quốc vương nhất thời sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lui về phía sau hai ba bước.

Nhưng không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, mấy đồ điện đã ào ào xông lên, xuất ra bổn sự sở trường của mình, đem khoảng trống trước vương cung làm sân khấu, thanh quang tràn ngập khắp nơi.

Trần Mặc bên cạnh cười hì hì nhìn hồi lâu, cũng nhịn không được xuất một kích, mấy tia sét to cỡ chén ăn cơm nhất thời từ trên trời giáng xuống, tạo thành mấy cái hố to sâu mấy mét trên mặt đất.

- Vậy là đủ rồi! Vậy là đủ rồi!

Nếu không có mấy đại thần thân tín đỡ, lão quốc vương cơ hồ là muốn ngã lăn ra đất bất tỉnh, phút này vội vàng lớn tiếng ngăn trở.

Không đợi Trần Mặc hoàn toàn dừng tay, hắn đã vội vàng đi về phía trước vài bước, run giọng nói:

- Quả nhân có mắt như mù, đắc tội tôn giả! Người đâu, còn không mau mau chuẩn bị, mời các vị tôn giả nhập tiệc… Đúng rồi, không biết mỹ nữ vòng một nghĩa là gì, xin tôn giả chỉ rõ!

Hai giờ sau, Trần Mặc một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trong cung điện, hưởng thụ bữa tối sung sướng bù cho mấy ngày qua.

Bởi vì đã xem qua thủ đoạn của bọn hắn, lão quốc vương hiện đương nhiên là lễ độ cung kính, đem tất cả thứ tốt trong cung tới, chẳng qua là mỹ nữ trên centimét tìm ra sao cũng không gặp được.

Oa Oa bên cạnh rất là bất mãn, nhịn không được than thở nói:

- Quá cùi bắp! Còn nói quốc vương gì chứ, ngay cả mấy mỹ nữ cũng không gom nổi… Quên đi, chuẩn bị cho bọn ta mấy trăm cân vàng đi!

- Cút!

Trực tiếp đá bay Oa Oa, Trần Mặc quay đầu nhìn lão quốc vương thần tình xấu hổ, khẽ cười nói:

- Được rồi! Lời khách sáo cũng không muốn nói nhiều, con gái ngài là bị Hoàng Bào Quái mang đi, muốn chúng ta giúp ngài đi đòi người về cũng không thành vấn đề, có điều…

- Tôn giả cứ phân phó, chỉ cần quả nhân nơi này có, tuyệt không dám tiếc rẻ!

Không đợi Trần Mặc nói xong, lão quốc vương liền lập tức đứng dậy, khẩn cấp hồi đáp.

Oa Oa bị đánh bay vừa mới bò lại, nghe thế nhất thời mừng rỡ, vội vàng giành trước quát:

- Thật sao? Kỳ thật chúng ta cũng không phải kẻ có lòng tham, chỉ cần ngài đưa vàng bạc châu báu trong cung điện lấy hai phần ba ra… Không, lấy ba phần tư ra, chúng ta sẽ… Ái dồi!

Lúc này đây, Oa Oa đáng thương không phải là bị đá bay, mà là trực tiếp chọc thủng mái nhà bay lên không.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, lập tức nuốt trở vào các loại yêu cầu đang ở cửa miệng, ngay cả đám đồ triển lãm cũng biết điều câm miệng không nói.

Dường như không có việc gì vỗ vỗ hai tay, Trần Mặc nhìn lão quốc vương đang há hốc miệng, cười hì hì nói:

- Chúng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngài viết một phong thư cho con gái ngài để chúng ta mang đến.

- Được được! Chuyện này rất dễ!

Lão quốc vương ngẩn ra, liên tục gật đầu không ngừng.

Trần Mặc vừa lòng cười cười, lại nhắc nhở nói:

- Có điều trong thư nhất định phải viết rõ ràng —— mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, mặc kệ nàng cảm thấy kỳ quái cỡ nào, nhưng hết thảy đều phải làm theo của ta!

Truyện Chữ Hay