Thần tình khó có thể tin, con Thiên Cẩu nhìn tay của mình rồi đột nhiên hét một tiếng thê lương.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay trái nguyên vẹn kia đã biến thành xương trắng, ngay cả một mẩu thịt cũng không còn.
Không hề nghi ngờ, cho dù là đầu bếp đầy kinh nghiệm đứng đây cũng sẽ vì loại đao công này mà tự xấu hổ. Quả thực là kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ cùng kỹ xảo!
- Hiểu được không? Cái này gọi là “nghệ sĩ róc thịt trâu”!
Dương dương tự đắc tạo dáng, Dịch Cốt Đao cùng bốn đàn em của nó tự sướng nói.
- Không cần sùng bái ca, ca cũng chỉ là cái người thường… À không, dao thường mà thôi! Đúng rồi, mi có muốn sửa sang tay phải luôn cho cân xứng không?
Cả khí lực tức giận mắng cũng không có, nhìn năm con giao diễu võ dương oai trước mắt, con Thiên Cẩu cho dù không soi gương cũng tự biết sắc mình của mình đang trở nên càng ngày càng khó coi.
Không hề nghi ngờ, đây là một lần tập kích không thành công, vốn tưởng rằng đã biết hết con bài chưa lật của đối phương, lại không nghĩ rằng đối phương như bật hack, cứ cười cười nói nói một lúc lại xuất ra thứ gì đó càng thêm kinh người.
Điều này cũng là cơ hội đoạt được miếng ngọc kia sẽ ngày càng nhỏ, bởi vì thần xã sau khi bị đám đồ điện này quật đã tăng cường canh phòng không ít, muốn tiếp tục đi vào ăn cắp sợ cả mạng cũng để lại.
- Đám đồ điện chết tiệt!
Hung tợn mắng vài tiếng, nhìn năm con dao lại có vẻ muốn tiến thêm, con Thiên Cẩu rốt cục iến sắc lui về phía sau rồi bay vọt lên cao.
Oa Oa chúng nó vốn đang định truy kích thì lại bị Trần Mặc phất tay ngăn lại nói:
- Bỏ đi! Con quái này không chừng còn có cứu viện, có là chính là kẻ kia…
Không cần nói thêm cái gì, chỉ từ khí tức quen thuộc trên người con Thiên Cẩu, Trần Mặc đã biết có bàn tay Nguyên Thông ở đây.
Như vậy thoạt nhìn, tên kia đã chế ra không ít ngọc fake, lại có thể có cả cơ sở ở Nhật.
Cái này cũng nghĩa là phải nghĩ biện pháp mau chóng lấy mảnh ngọc kia tới tay, bởi vì trâu chậm uống nước đục.
- Được rồi, trở về đặc huấn!
Lộ ra thực nụ cười quỷ dị, Trần Mặc nhảy lên xe xích lô.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời "Amen"… Không hề nghi ngờ, khuya hôm nay Matsumoto sẽ phải xui xẻo, có lẽ cần mua thêm mấy loại bảo hiểm cho cả căn phòng bếp nữa.
Trên thực tế, giờ này khắc Matsumoto cũng vừa về tới khách sạn, lại đột nhiên không tự chủ được rùng mình một cái, mơ hồ có loại cảm giác bất an.
Sự thật chứng minh, Matsumoto dự cảm thực chính xác. Trong một tuần kế tiếp, hắn tiếp nhập huấn luyện trù nghệ có thể nói là tàn khốc nhất từ trước đến nay.
Dùng lời Trần Mặc mà nói mà nói, tuyệt đối không thể tái xuất hiện tình cảnh bị đông đảo đầu bếp cười nhạo. Cho nên dù cậu cả quả trứng gà cũng không chiên nổi thì ít ra khi đập trứng phải có phong phạm cao thủ"tiếu ngạo giang hồ chỉ cầu được bại một lần".
Không hề nghi ngờ chính là, loại huấn luyện này cho hiệu quả thật phi thường. Một tuần sau, khi trận chung kết giải đấu nghệ thuật ẩm thực chính thức bắt đầu, Matsumoto xuất hiện trước mặt mọi người đã giống như thay da đổi thịt.
Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, dáng người càng thêm suy yếu, nhưng trong mắt hắn lại lập lòe ánh sáng kiên định, hơn nữa còn tựa như ánh mắt của một con sói đói đang tìm con mồi, khiến người khác vừa chạm phải đã nhịn không được rùng mình một cái.
- Điều này dễ hiểu thôi, em bắt cậu ta nhịn suốt ba ngày rồi mà!
- Lão đại, em xem trên sách viết, ánh mắt cao thủ đều là lạnh như băng mà lại như là sói khát máu… Lạnh như băng em còn không có biện pháp làm được, chứ đói khát thì quá dễ. Anh xem giờ Matsumoto có giống mãnh thú săn mồi chưa?
Há lại chỉ là mãnh thú mà thôi, Matsumoto đói bụng ba ngày hiện đứng trên sàn đấu, trong mắt chỉ còn lại toàn là hình dạng đồ ăn.
Cho nên đương nhiên đám đầu bếp đã bị hắn xem thành "gà nướng hình người" hoặc "vịt quay hình người", đều thực biết điều nhất tề lui về phía sau ba bước.
Còn lại một vị đầu bếp trẻ tuổi bị an bài ngay cạnh Matsumoto thì nhịn không được than thở nói:
- Ông trời của con ơi, gã này vì sao lại chảy nước miếng, hơn nữa còn nhìn con mà chảy nước miếng?
Tại cơn hoảng hốt của hắn, trận chung kết của giải đấu cũng đã chính thức mở màn. Khác với những vòng loại trước, trận chung kết này áp dụng quy chế một trận định thắng bại.
Đơn giản mà nói, chính là mười hai vị thông qua vòng đấu loại đồng thời nấu nướng, sau đó ba bị nhân sỹ uy quyền nhất giới ẩm thực Tokyo sẽ cho lời bình ngay hiện trường. Mà phần thưởng Lưu Ly Thanh Bình lúc này cũng đang có mặt tại đây, đợi đến lúc tìm ra người thắng cuộc sẽ lập tức trao giải.
- Đây cũng không phải là tin tốt!
Khẽ đầu, Trần Mặc nhìn chiếc Lưu Ly Thanh Bình đặt trang trọng một góc, lại nhìn hai mươi mấy tên thần quan bảo vệ bên cạnh, không khỏi thì thào lẩm bẩm.
Đã thế này, ngày hôm nay Matsumoto nhất định phải chiến thắng, nếu không Lưu Ly Thanh Bình này rơi vào tay kẻ khác, đặc biệt là vị Sakuraba-kun kia, thì cơ hội lấy lại gần như bằng .
Nghĩ đến đây, Trần Mặc không khỏi quay đầu nhìn về phía Sakuraba đang chế biến nguyên liệu được chỉ định là cá nóc.
Nhìn cách vung đao bay bổng của hắn, hiển nhiên cực kỳ thông thạo món ăn này, thậm chí không hề lãng phí gì chỉ một giây.
Trên thực tế, khi hắn đã gần như hoàn thành thao tác sơ chế, những đầu bếp khác lại chỉ mới vừa bắt đầu bắt tay vào làm.
- Không ổn rồi! Nếu trù nghệ của Sakuraba cũng pro như tốc độ của hắn…
Không tự chủ được nhíu mày, Trần Mặc lại đưa mắt nhìn Matsumoto đang sắm vai cao thủ.
Có vẻ như tốc độ của bạn cao thủ cũng không chậm, chẳng qua là cho dù có tổ thái đao năm người hỗ trợ, động tác của hắn vẫn có chút gượng gạo, khiến người khác khó tin tưởng việc hắn vượt được Sakuraba.
- Lão đại, không bằng chúng ta lại dùng một chiêu đó?
Nặc Nặc trốn trong túi, thấy không ổn liền đề nghị như vậy.
- Mày xác định là làm được?
Trần Mặc chần chờ nói:
- Hiện đang có tới mấy chục thần quan ngay cạnh, nếu bị bọn hắn nhìn ra sơ hở… Hơn nữa dùng mãi một chiêu chắc chắn sẽ có người nghi ngờ!
- Nghi ngờ thì kệ bọn họ chứ, không phải chúng ta chỉ cần thắng là được sao?
Nặc Nặc không chút nao núng hồi đáp, khiến Trần Mặc rốt cục làm ra quyết định.
Sau một lát, dưới ánh nhìn chăm chú của toàn trường người xem, gian bếp của vài vị đầu bếp lại đột nhiên bốc khói, thậm chí xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ quái.
Chỉ thoáng chốc, người tới xem đã xì xào bàn tán loạn lên. Mấy người ngồi gần Trần Mặc không ngoại lệ, lắc đầu thở dài nói:
- Quái! Thật sự quái! Giải đấu lần này vì sao cứ phát sinh sự cố thế nhỉ, chẳng lẽ là bởi vì trước đó không có bái thần linh, hay tổ chức tại đây phong thủy không hợp?
Trần Mặc cũng chỉ bỏ ngoài tai, quay đầu nhìn nhìn mấy chục thần quan. Thoạt nhìn bọn hắn đã nhận thấy được không ổn, đang tản ra chung quanh xem xét hiện trường.
Mà lại một lát sau, lại có vài vị đầu bếp gặp phải sự cố, không phải là tay bị phỏng thì cũng là nồi nấu đột nhiên vỡ vụn.
Nhưng mà ngay sau đó, tình huống ngoài ý muốn lại đột ngột chấm dứt. Vô số người hóng mãi người nào tiếp theo bị xui xẻo đều chờ dài cổ không có gì mới…
- Sao lại thế này?
Nhìn thấy Sakuraba, vẫn đang bình tĩnh nấu nướng Trần Mặc không khỏi hơi hơi nhíu mày.
- Lão đại, hình như có chút kỳ quái.
Cơ hồ đồng thời, thanh âm của Nặc Nặc đột nhiên vang lên bên tai:
- Oa Oa chúng nó nói, rõ ràng cũng đã phá Sakuraba, nhưng không biết tại sao yêu lực lại không hề có tác dụng!
- Có chuyện này?
Trần Mặc ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn phía Sakuraba.
Phảng phất có cảm ứng, Sakuraba cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng bên này nở một nụ cười quỷ dị.
Mơ hồ cảm giác mình bị đọc suy nghĩ, Trần Mặc không khỏi cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của đối phương.
Ngay sau đó, Nặc Nặc lại uể oải báo lại:
- Lão đại, chúng ta không phá nổi… Em hoài nghi tên kia có thể là yêu quái, ít nhất thì cũng có dị năng.
Đáp án này cùng suy nghĩ của Trần Mặc không khác lắm. Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích tình hình hiện tại.
Nhìn thấy mấy thần quan đã có cảm ứng đi tới gian bếp của Sakuraba, hắn vội vàng thấp giọng phân phó nói:
- Rút về! Nhanh chóng để Oa Oa chúng nó rút về!
- Vâng!
Tuy không cam lòng, nhưng Nặc Nặc cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Cùng lúc đó, Sakuraba cũng đã hoàn thành xong bước cuối cùng, trong tiếng hò reo của khán giả mà bình thản mang thức ăn lên bàn giám khảo.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Trần Mặc không nghe được giám khảo nói chuyện, thế nhưng chỉ nhìn vẻ mặt say mê của bọn họ là có thể đoán món ăn kia làm người ta cực kỳ thưởng thức.
- Lần này đá phải đá tảng rồi!
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trần Mặc nhanh chóng tỉnh táo lại mà nghĩ cách ứng phó.
Đến đây thì Matsumoto cũng đã hoàn thành xong món “cá nóc áp chảo” của mình, thật cẩn thận đem tới trước mặt ban giám khảo.
Nhìn thấy mấy giám khảo thấp giọng nói chuyện với nhau, Trần Mặc đột nhiên khẽ nhếch môi, làm như không có chuyện gì dò hỏi:
- Nặc Nặc, có biện pháp nghe được bọn họ nói cái gì không?
- Không thành vấn đề!
Nhìn thấy đám thần quan đã trở lại cạnh chiếc Lưu Ly Thanh Bình, Nặc Nặc không chút do dự trả lời.
Trong chớp mắt, nó kéo dài cái ống nghe ra, sau đó tiếng của mấy vị giám khảo đã truyền đến rõ ràng.
Chỉ nghe ông lão mặc kimono màu đen đang vuốt râu trầm giọng nói:
- Các vị, hai tác phẩm của Sakuraba-kun cùng Matsumoto-kun sắc hương đều ngang nhau, không biết các vị thấy nên phán định ai thắng đây?
- Chuyện này…
Nghe vị giám khảo tên Nagano hỏi thế, hai vị giám khảo còn lại đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó vị giám khảo trung niên tên Yamamoto trả lời:
- Nagano lão sư, tôi cùng Uesugi-kun đều cảm thấy trù nghệ của Sakuraba-kun hơn một bậc, cho nên…
- Ừm, các vị thật sự thấy thế sao?
Nagano như có suy nghĩ gì nhìn bọn hắn một cái, đột nhiên khẽ cười nói:
- Tôi nghe nói Yamamoto-kun cùng Oda-kun mới vài hôm trước đều đã tới phủ của Sakuraba-kun làm khách, nghe nói cha của Sakuraba-kun phi thường xem trọng hai vị, liệu…