Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

chương 133: mau đến mà hóng biến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù từng tưởng tượng đến gần max, ví dụ như tiến hóa sẽ thành tàu chiến không gian chẳng hạn…

Nhưng giờ này khắc này, khi Trần Mặc nhìn thấy Xa Xa trong hình dạng mới đang đi đi lại lại thì vẫn cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng.

- Cái này….

Nhịn không được dùng sức cắn cắn ngón tay, nhìn chiếc xe xích lô dừng trước mặt mình, Trần Mặc chỉ cảm thấy thế giới này thật là kỳ diệu.

Sau đó, hắn lại còn tinh ý phát hiện ra chiếc xe xích lô này còn được trang bị cả động cơ… Ca ngất, lại còn là xe xích lô động cơ bốn thì, sản phẩm công nghệ cao a!

- Vì cái gì, vì cái gì ca lại tiến hóa thành xe xích lô?

Thực buồn bực đánh giá chính mình, nghe giọng điệu của Xa Xa tựa hồ như hận không thể một phát đập đầu vào tường tự sát.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng cười hô hố. Oa Oa càng là cười đến lăn ra đất, vui sướng khi người gặp họa nói:

- Thú vị! Thật thú vị! Bọn tao đều là càng tiến hoá càng cao cấp, mày thì ngược lại… Cư nhiên có thể giật lùi thuyết tiến hoán!

- Ê này các ku, nếu cứ thế này thì cuối cùng Xa Xa nó sẽ biến thành cái gì nhỉ?

Nặc Nặc cũng không quên ồn ào, làm vẻ rất nghiêm túc đưa ra vấn đề này, vì thế mấy đồ điện lại triển khai đại thảo luận.

Trần Mặc bên cạnh thế lắc lắc đầu, rốt cục nhịn không được vỗ vỗ Xa Xa, thần tình đồng tình an ủi:

- Mày cũng đừng đau lòng quá, ít nhất mày vẫn còn trang bị mô-tơ phải không? Hơn nữa làm xe xích lô cũng rất tốt, không phải có thể ra đường đón khách sao?

Đây tính là đồng cảm sao? Nhìn điệu bộ cố nén cười của Trần Mặc, thấy thế nào cũng giống là đang giễu cợt hơn.

Mấy đồ điện rất là đồng tình liên tục gật đầu, đã bắt đầu thảo luận vấn đề tính giá xe ôm là bao nhiêu, Oa Oa còn tủm tỉm cười nói:

- Tốt! Tốt! Vậy sau này chúng ta để cho Xa Xa bắt khách ở Phúc Phường Nhai, mỗi lần thu phí ba đồng, đi quá hai cây số thì tăng thêm!

- Cút!

Bị tức đến cả người phát run, Xa Xa rốt cục đại bạo phát, thẹn quá hoá giận quát:

- Đkm! Bọn khốn các người rất là không có nghĩa khí, xem ca… Ặc, đây là cái gì?

Cơ hồ cùng lúc nó nổi giậ, thanh mang nhấp nháy đột nhiên hiện ra, bao phủ lấy toàn thân nó.

Trong chớp mắt, họng pháo tối đen đột nhiên cấp tốc thành hình, ngắn ngủn vài giây đã kéo dài ra, lại còn gác thẳng trước đầu xich lô.

Cho dù chưa có nhìn thấy nó công kích, thế nhưng chỉ cần xem thân pháo dài đến mấy mét kia cũng đã biết lực của nó mạnh thế nào!

- Ặc… Cái quái gì đây?

Nhưng đối với Trần Mặc, hắn quan tâm cũng không phải là lực công kích của trường pháo, mà là một màn quỷ dị đến không thể tiếp tục quỷ dị trước mắt.

Ngẫm lại xem, một chiếc xe xích lô cũ nát lại phối với hỏa pháo của xe tăng… Nói chuẩn xác thì loại phối hợp này giống như là Võ Đại Lang phối với Phan Kim Liên, trông thế nào cũng không hài hòa nổi.

- Nếu mà Xa Xa bắn một pháo có khi nào cả cái thân nó cũng đi tong không nhỉ?

Lo lắng đến sức pháo giật, Trần Mặc nhịn không được có hoài nghi này, có lẽ đó chính là giết địch một ngàn tự thương tám trăm trong truyền thuyết.

- Vậy thử xem?

Lời còn chưa dứt, Xa Xa lại nhịn không được bắn một phát, hiển nhiên là nó rất hứng thú đối với vũ khí của mình.

"Ầm!"

Trong bụi đất tung tóe, gò đất nhỏ phía xa xa đằng kia đã thiếu đi một khối lớn, thoạt nhìn giống như là bị người khổng lồ ngoạm một cái.

- Thật mạnh!

Trần Mặc không tự chủ được thở dài, thầm nghĩ nếu không so đo về bề ngoài dị hợm thì một pháo này thật đúng là kinh khủng.

- Tất nhiên!

Hiển nhiên không có dự đoán được chính mình sẽ có uy lực lớn như vậy, Xa Xa dương dương tự đắc nói:

- Lão đại, sau này anh ngứa mắt đứa nào cứ bảo em, em sẽ giúp anh tặng cho nó một pháo…

- Ờ, hiện tao thấy mày là không vừa mắt nhất, mày có muốn tự thưởng mình một phát không?

Tức giận trừng mắt liếc nó một cái, lại nhìn họng pháo vẫn đang chuyển động, Trần Mặc nhịn không được thở dài.

Hắn có một loại dự cảm, một loại dự cảm thực mãnh liệt: một thằng thích khoe khoang đến phát điên khi có được đồ chơi ưa thích thì nó sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đây?

Mà sự thực thì tình huống vừa xong đã chứng minh phần nào dự đoán của cũng Trần Mặc.

…………………….

Hành trình bốn bề sóng dậy tới khu bảo tồn Khả Khả Tây Lý coi như đã khép màn, nhưng đối với cho Trần Mặc mà nói, chuyện hắn phải xử lý vẫn còn rất nhiều…

Ví dụ như làm thế nào để ngăn cản Xa Xa vừa mọc pháo, khiến nó không vì đã nghiền mà phát động đại pháo dạo chơi khắp nhân gian!

Đây cũng không phải là nói khoa trương. Phải biết rằng Xa Xa vừa tiến hóa còn đang trong trạng thái cực hưng phấn, chỉ sợ không có cơ hội thi triển uy lực của mình.

Tỉ như ngay buổi sáng hôm sau khi đã trở lại Lhasa, Trần mặc đang định ra cửa hàng mua bao thuốc, Xa Xa còn thật cường hãn đề nghị:

- Lão đại, để xem biến thành xích lô chở anh đi nhé!

- Cút!

Trần Mặc trợn trắng mắt liếc nó, thầm nghĩ ta chỉ nghe qua có người lái xe đi mua thuốc, chứ chưa từng nghe qua có ai cưỡi xích lô điều khiển trường pháo đi nhé!

Bất quá cẩn thận nghĩ đến, nếu như mình thật sự dùng tạo hình này đi, vậy thì chủ cái cửa hàng đó nhất định sẽ không dám bán cho mình thuốc hả, nói không chừng lúc mình đưa đồng còn có thể được thối lại đồng tiền lãi…

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, Trần Mặc lại không tính thực sự đi thử, huống chi hiện hắn còn đang cần gấp rút trở lại Nam thành.

Cùng Gia Địch, Ngu mỹ nhân, Mộc Vân thương lượng xong, bốn người trong hôm đó liền cùng đường không nghỉ trở về Nam thành.

Đợi khi lên được taxi, Trần Mặc ngửi thấy mùi nước biển quen thuộc, chỉ cảm thấy cả người từng lỗ chân lông đều thoải mái.

Mà chờ hắn trông thấy tiệm cơm Cát Tường xa xa thì càng cảm thấy bồi hồi khó tả, không đợi taxi dừng hẳn đã xông ra ngoài!

- Dung tỷ! (Để Dung tỷ kiểu như cách gọi quen thuộc để gọi bà chủ, chứ không phải là gọi chị xưng em nhé)

Trực tiếp một cước đá văng cửa lớn, hắn liền cao giọng gọi tô, khiến mấy thực khách đang ăn mỳ gần cửa thiếu chút nữa ném luôn cả bát đi.

Có điều không đợi bọn hắn kịp phản ứng, liền chứng kiến bà chủ xinh đẹp đang đứng quầy tính sổ đột nhiên hóa thân thành một tia chớp, mang theo cuồng phong cuốn tới.

- Mặc Mặc chết tiệt, anh còn biết phải trở về nữa à!

Trong vẻ mặt đồng loạt mồm kinh ngạc của toàn bộ thực khách, Diệp Dung ôm chặt lấy Trần Mặc, sau đó lại thuận thế cắn một cái lên lỗ tai hắn, tiếp nữa là giơ giày cao gót lên nện.

Một gã thực khách nhịn không được hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:

- Ta ngất! Đây rốt cục là đang gặp lại người yêu hay là tìm thấy kẻ thù không thể dung thứ?

Trên thực tế, Trần Mặc cũng rất hoài nghi ‘đãi ngộ’ mình đang ‘được hưởng’, hắn vốn cho là sẽ được một cái hôn ngọt ngào, không nghĩ tới sẽ là màn nghênh đón ‘nhiệt tình’ kiểu này.

Mắt thấy công kích như vũ bão này còn lâu mới dứt, hắn vội vàng cầm lấy bàn tay trắng như phấn của Diệp Dung, vẻ mặt nghiêm túc thấp giọng quát:

- Ngừng! Nhìn anh, không được nhúc nhích!

- Cái gì… Ưmmmm!

Đột nhiên bị hắn quát như vậy, Diệp Dung không khỏi theo bản năng ngẩn ra làm theo.

Không đợi nàng phục hồi lại, liền chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, môi anh đào cũng đã bị nhẹ nhàng ép lên.

Như thế nào cũng không nghĩ tới loại tình huống này, Diệp Dung vốn định theo bản năng đẩy đối phương ra, nhưng vừa tới từ chối tượng trưng mấy cái, cảm nhận thấy mùi vị khiến mình hoài niệm từ người con trai này thì nàng lại không biết vì sao trong lòng mềm nhũn ra, cả người đều nhu nhược vô lực.

Sau một lát, hai người lưu luyến không rời tách môi. Nhìn nhìn Diệp Dung còn đang thẹn thùng lẫn kinh ngạc đầy mặt, Trần Mặc cũng rất vô sỉ cười to ba tiếng, quay đầu hướng các thực khách chung quanh mà chắp tay:

- Chê cười! Chê cười! Các vị tiếp tục dùng cơm, coi chúng tôi như không tồn tại là được rồi!

- Không tồn tại cái đầu anh ấy!

Diệp Dung vốn còn say trong bầu không khí vừa rồi, thẳng đến khi nghe mấy lời này mới nhớ tới chính mình vừa rồi biểu diễn ngôn tình trước mọi người.

Nhìn mấy chục cặp mắt quái dị chung quanh, nàng nhịn không được đạp cho Trần Mặc một cưới, lúc này mới chống tay lên eo cả giận nói:

- Mặc Mặc chết tiệt, anh dám đi cả một tháng cũng không gọi điện về, tường trình lý do mau!

- Một lời khó nói hết a!

Trần Mặc làm vẻ ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Nói thì dài dòng… Chuyện kể rằng, lúc Bàn Cổ khai thiên… Ái, không được đạp anh! Ơ kìa, cái gì kia?

(Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo)

Đang định bậy bạ nói sang chuyện khác, Trần Mặc vẫn không khỏi ngẩn ra, như có suy nghĩ gì nhìn phía cửa.

Theo ánh mắt của hắn, Diệp Dung cũng không tự chủ được quay đầu nhìn lại, đã thấy nhà hàng Luyến Mặc đối diện vốn đóng cửa đã lâu giờ lại đang khai trương buôn bán trở lại.

Theo cánh cửa nhà hàng chậm rãi mở, thân ảnh Gia Địch cũng trở nên rõ ràng. Dường như nhận thấy ánh mắt từ bên này, nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hướng Trần Mặc mà dịu dàng cười.

- Nhanh như vậy? Chúng ta mới vừa trở về cơ mà!

Ngạc nhiên không nói gì xoa xoa cằm, Trần Mặc không tự chủ được lẩm bẩm nói.

Diệp Dung ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ cả giận nói:

- Cái gì?? Tại sao lại là các người vừa mới trở về… Á à! Tôi hiểu rồi, hóa ra là anh cùng đi với cô ta, thảo nào lại vui sướng đến cả tháng không thèm liên lạc thế!

Nói tới đây, nghĩ tới việc trong lúc mình ở nhà vất vả kiếm tiền giúp Trần Mặc trả nốt tiền nhà, mà gã chết tiệt này lại dám đi cùng Gia Địch như hình với bóng, Diệp Dung nhất thời nước mắt trào ra, tiểu vũ trụ muốn bạo phát, hận không thể đem cái lồng heo mà bắt nhốt đôi gian phu dâm phụ này rồi mang ra sông mà thả.

Mấy chục thực khách đưa mắt nhìn nhau, thực chỉnh tề chuyên tâm mải miết ăn cơm, trong lòng lại thầm cảm khái không thôi.

Trên thực tế, một gã béo vừa ăn mì vừa nhịn không được nói:

- Không dễ dàng a! Rất không dễ dàng! Ta đến nơi này ăn hai tháng, cuối cùng đợi thấy được nhị nữ tranh chồng trong truyền thuyết!

- Ngậm miệng mà ăn cho đẫy đi!

Một người đàn ông ngồi cạnh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, thế nhưng lại trộm giơ điện thoại ra, hạ giọng nói:

- Lão Lục, mau tới tiệm cơm Cát Tường… Cái gì, ông hỏi có chuyện gì á? Ông cứ nói đi, cô nàng Hy Lạp kia trở lại rồi, chúng ta lại có biến hay để hóng rồi!

Chỉ chốc lát, toàn bộ tiệm cơm đều hừng hực, mấy chục thực khách không kìm được lệ rơi đaày mặt, thầm nghĩ hôm nay tới đây thật không uổng kiếp người.

Chỉ tiếc khoái hoạt của bọn họ là xây dựng trên sự thống khổ của người khác, Trần Mặc lại bị Diệp Dung đập cho mấy cưới, chỉ có thể thực bất đắc dĩ thở dài:

- Oan uổng! Anh đến nơi rồi mới gặp cô ấy, trước đó không hề nghĩ là cô ấy sẽ tới đó du lịch!

- Thật không?

Diệp Dung ngẩn ra, nhìn thấy biểu tình vô tội của Trần Mặc, không khỏi tin vài phần.

Thế nhưng nghĩ lại thì người này mỗi lần đều lừa gạt mình, nàng lại nhịn không được thở phì phì nói:

- Không tin, anh có chứng cớ gì?

- Chứng cớ?

Không đợi Trần Mặc trả lời, một giọng nũng nịu đã từ ngoài cửa vang đến.

Trong ánh nhìn chăm chú của mấy chục thực khách, Ngu mỹ nhân lắc eo thon đi đến, đôi mắt đẹp khẽ chớp nói:

- Dung tỷ, lần này tôi thay a Mặc làm chứng, bởi vì tôi đi cùng anh ấy mà!

- Đệch! Cô cố ý đúng không…

Trần Mặc ngẩn ra, nhất thời hổn hển cả giận nói.

- Em không cố ý mà, cố tình chứ!

Ngu mỹ nhân cười hì hì nhìn hắn, dường như không có việc gì tiến đến bên tai hắn, ra vẻ thân mật nói:

- Muốn biết nguyên nhân sao, bởi vì đêm qua em phát hiện trong vali thiếu mất ba bộ đồ lót.

- Sặc… Tôi đã nói một vạn lần rồi, đó là sở thích sưu tập của Oa Oa!

Không biết nói cái gì thêm, nhìn Ngu mỹ nhân, lại nhìn Diệp Dung đã bạo phát tiểu vũ trụ đến tận giác quan thứ bảy, Trần Mặc đột nhiên nhớ đến con gà nướng bị tứ phân ngũ liệt lần trước. (Ý nói bữa cơm bị hai gái nhồi ở chương )

Không tự chủ được rùng mình một cái, hắn nhịn không được than thở nói:

- Thời đại bây giờ nói thật cũng không ai tin, có cần tôi gọi cả cảnh sát tới không?

- Ai gọi tôi?

Lời còn chưa dứt, Mộc Vân mặt không chút cảm xúc đã xuất hiện ở cửa, trong lòng còn ôm Huân Nhi đang ăn kem.

Nhìn Trần Mặc vẻ mặt ngạc nhiên, nàng chậm rãi gật gật đầu, dường như không có việc gì nói:

- Mặc, buổi tối tới nhà tôi nhé, tôi cảm thấy có mấy chỗ xương hơi hơi khó chịu!

- Ặc…

Trần Mặc đột nhiên cảm thấy được sự tình càng ngày càng quỷ dị, hắn đương nhiên biết "tới nhà của tôi" là có ý gì.

Bởi vì trong chiến đấu bị thương rất nặng, Mộc Vân không thể không điều chỉnh lại khung xương, mà Trần Mặc mấy ngày liên tiếp đều nhận công tác hiệp trợ nàng điều chỉnh xương sống.

Thành thật mà nói, phải ở trong một căn phòng u ám chỉnh lại từng khúc xương cho một bộ xương trắng hếu thật sự là một chuyện rất là khủng bố…

Bất quá, hiện giờ hiển nhiên còn chuẩn bị xuất hiện một chuyện còn khủng bố hơn!

Ngay khi Mộc Vân nói ra những lời này, Diệp Dung, Ngu mỹ nhân cùng Gia Địch đột nhiên ngẩn ra, không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn xoáy lên trên người Trần Mặc.

Vài giây sau, Diệp Dung đột nhiên hung tợn gằn từng chữ:

- Ngon lắm! Buổi tối, đi nhà ả ta, giúp ả mát xa phía sau lưng, nói không chừng còn không mặc quần áo…

Lời vừa nói ra, thực khách toàn trường nhất tề ngửa đầu nhìn trời, trong đầu đồng thời hiện ra một màn kiều diễm kia.

Nhìn nhìn bốn mỹ nhân trước mặt, lại nhìn nhìn Trần Mặc mặt vẻ vô tội, mấy chục số người đột nhiên chỉnh tề nuốt nuốt nước miếng, vừa hâm mộ vừa ghen tị mắng:

- Cầm thú a! Quả thực chính là cầm thú trong cầm thú!

- Zời ơiiiii! Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!

Thực vô tội thở dài, Trần Mặc rốt cục ý thức được, nguyên lai trên thế giới chuyện đáng sợ hơn cả nhị nữ tranh phu trong truyền thuyết chính là tam nữ tranh phu, tứ nữ tranh phu…

Được rồi, nếu quả thật là chuyện cẩu huyết như cướp chồng cũng thôi đi! Đằng này còn có Ngu mỹ nhân cùng Mộc Vân, hai người các cô tới xem náo nhiệt cái gì?

- Bốn người! Bốn người a!

Trong lúc hắn đang buồn bực, thực khách toàn trường lại không hẹn mà cùng vươn bốn ngón tay, chỉnh tề chẹp miệng.

Đại khái là cảm thấy được không phối hợp người xem sẽ ảnh hưởng tới tỷ lệ khán giả, bốn vị nữ nhân vật chính đột nhiên chỉnh tề hừ lạnh một tiếng, nhất thời làm nhiệt độ không khí hiện trường giảm xuống mấy độ.

Mắt thấy lửa chiến tranh muốn thiêu đốt đến trên người mình, Trần Mặc lập tức làm ra quyết định chính xác nhất từ trước tới nay:

- Đau bụng! Mọi người tiếp tục, tôi đi toilet!

Nói chưa dứt câu, hắn đã vội vàng ôm bụng chạy xa ngàn dặm, nửa đường còn thuận tay ôm một đống báo trên quầy theo, xem bộ dáng là tính toán đợi thế giới hủy diệt xong mới xuất hiện.

Chỉ là vừa đi ra vài bước, hắn lại đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin đứng thẳng bất động tại chỗ, giống như trúng phải Định Thân Thuật.

Diệp Dung đang định bám đuôi truy kích, thấy thế không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:

- Mặc Mặc, làm sao vậy?

- Không có… Không có gì!

- Trần Mặc giật mình thì thào trả lời, nhưng ánh mắt thì lại chậm rãi chiếu lên trang bìa màu trên tờ báo.

Mấy phút sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Dung tươi cười:

- Dung tỷ, không phải em giận anh không đưa em đi du lịch sao? Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ nghỉ phép, em thấy Nhật Bản được không?

Truyện Chữ Hay