Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 1 chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việc hợp tác cùng Thẩm Phá Thiên rõ ràng mang lại lợi ích cho Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng không hiểu sâu về Đạo Xuân trung thế giới, Văn Xuân Tương cũng chỉ biết về nhân vật trong Đạo Xuân trung thế giới giới hạn trong những kẻ từng đánh nhau với y, đều cách thời điểm hiện tại của Tạ Chinh Hồng khá lâu rồi. Ngược lại, Thẩm Phá Thiên xuất thân từ Lạc Kiếm tông, là đệ tử của đại môn phái, xếp thứ mười ba trên Thiên Đan bảng, được xem là một trong những nhân vật được coi trọng nhất trong Lạc Kiếm tông, người như vậy tất nhiên sẽ biết nhiều hơn người khác.

Thẩm Phá Thiên nhìn qua thì có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Bởi do sát khí trên người nên có rất ít bằng hữu, các Phật tu khi thấy Thẩm Phá Thiên đều nhịn không được muốn chạy tới niệm kinh, khiến thái độ của Thẩm Phá Thiên đối với Phật tu cũng không được tốt lắm. Mãi đến khi gặp cái người nửa vời như Tạ Chinh Hồng (Thẩm Phá Thiên cho là thế), hắn mới thay đổi ấn tượng về Phật tu. Vậy nên khi biết Tạ Chinh Hồng vừa kết thành Kim Đan, mới đi ra ngoài du lịch chưa đến một tháng, liền vô cùng tận tình kể lại những điều mình biết.

Ví dụ như đệ nhất tông môn hiện nay tại Tu Chân giới chính là Quy Nguyên tông mà Văn Xuân Tương gọi là Ô Quy tông kia, còn Lạc Kiếm tông của Thẩm Phá Thiên là tông môn Kiếm tu, thực lực có thể liều mạng đối đầu với Quy Nguyên tông một phen, thế nhưng thiếu người có sức mạnh chủ lực, chỉ đành đứng hạng hai, tiếp sau đó là Phi Hà tông xếp thứ ba, Tú Huyền các nơi toàn nữ tu thì xếp thứ tư, đệ nhất tông môn Phật tu là Hoa Nghiêm tông xếp thứ năm, đây chính là “Ngũ đại tông” trong Đạo Xuân trung thế giới, mấy tông môn hạng hai hạng ba thì nhiều vô kể, Thẩm Phá Thiên chẳng nhớ cái nào.

U Quỷ ngũ khách mà Thẩm Phá Thiên nhắc đến chính là người của Vạn Ma cốc – đệ nhất tông môn trong Ma đạo. Vạn Ma cốc cũng không phải một môn phái đúng nghĩa, mà là một liên minh lỏng lẻo giữa các Ma tu. Phản đồ Tiên đạo, Yêu tu, Ma tu hầu như đều có cả, hiện nay do hai đại Ma Tôn thống trị, sức mạnh có lẽ còn cao hơn Quy Nguyên tông một chút. Tuy vậy cũng bởi vì người trong Ma đạo khó có thể tín nhiệm, rất nhiều kẻ trong cốc tự giết chóc lẫn nhau, nên nếu đối chiến với Tiên đạo sẽ rơi vào thế hạ phong.

“Mười mấy năm về trước, Ma Tôn Văn Xuân Tương vừa xuất hiện liền bị các trưởng lão của Ngũ đại tông và không ít người từ tông môn thế gia liên thủ tiêu diệt, làm giảm bớt nhuệ khí của Ma tu, nhờ đó những năm gần đây mới được yên ổn.” Thẩm Phá Thiên kể đến đây, trên mặt tỏ vẻ tiếc nuối vì không được chứng kiến tận mắt cuộc đại chiến năm đó.

Trong đầu Tạ Chinh Hồng vang lên tiếng hừ lạnh của Văn Xuân Tương, “Vớ vẩn! Bản tôn đang còn sống sờ sờ ra đây này, nếu không phải đám người của Ngũ đại tông thừa dịp ta bị thương nặng mà ra tay ám toán, làm sao có chuyện ta bị giam giữ? Còn mấy tên Ma Tôn kia hả, ha ha, bọn chúng chỉ hận sao ta không sớm chết một chút, không cướp địa bàn của chúng đó mà! Mấy thứ năm đó ta thu được, không thể để rơi vào tay chúng!”Tạ Chinh Hồng chẳng biết đáp gì, hắn rất muốn nhắc nhở Văn Xuân Tương hãy chú ý hình tượng, đừng mở miệng ra là ăn nói thô tục như thế, nhưng hắn vẫn giữ im lặng. Bởi hắn biết giờ mà nói ra, e là lại bị phán “Đều là lỗi của đám lừa trọc Nhân Chân tự!”. Nằm yên cũng dính đạn, không nói thì hơn.

“Bởi vì cuộc đại chiến mười mấy năm trước, giờ đây hai đạo Tiên Ma đều đang ở trong thời kỳ suy kiệt, tu sĩ có tên trên Thiên Đan bảng đều trở thành miếng mồi béo bở. Nếu bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa hai phe chính ma, e rằng truyền thừa đều sẽ đoạn tuyệt, do đó các tu sĩ cấp cao đã lập ra ước định, không được ra tay thương tổn những hậu bối trên Thiên Đan bảng, bất kể chính tà. Thế nhưng tu sĩ trên Thiên Đan bảng được phép giết chóc lẫn nhau.” Nói tới đây, sát khí trên người Thẩm Phá Thiên lại càng nặng, “Ba tháng trước, ta giết chết vài tên tà ma ngoại đạo, không ngờ chúng lại là thủ hạ của U Quỷ ngũ khách. Bọn chúng muốn tiến vào mười hạng đầu của Thiên Đan bảng, nên không ngừng hấp thụ Kim Đan của các tu sĩ trên Thiên Đan bảng, vậy là liền theo dõi ta. Thừa dịp bây giờ ma công của chúng còn chưa luyện thành, chúng ta nên sớm ra tay!”

“……..Ta ngày càng cảm thấy hắn thích hợp để tu Ma.” Văn Xuân Tương thở dài tiếc nuối.

Đạo Xuân trung thế giới này cũng thực thú vị, người thích hợp tu Phật thì lại là Dã Hồ thiền, người thích hợp tu Ma thì lại là Kiếm tu Tiên đạo, không chừng nói trong Vạn Ma cốc có mầm giống Đạo tu mang Thuần Dương chi thể bẩm sinh thì y cũng chẳng ngạc nhiên lắm!

Tạ Chinh Hồng hỏi, “Nếu U Quỷ ngũ khách có năm tên, có thể chia ra mà đánh không?”

“Không, bọn chúng biết nếu bị tách ra sẽ đánh không lại ta, cho nên vẫn luôn hành động theo nhóm năm người. Song cũng tiện cho chúng ta tìm kiếm, ta ở trong tối địch ở ngoài sáng, nếu dùng kế hay hẳn có thể đánh chúng trọng thương.” Thẩm Phá Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.

“Hết thảy đều nghe theo Thẩm Đạo hữu phân phó.” Tạ Chinh Hồng đồng ý.

“Được, đến lúc đó còn phải làm phiền Tạ đạo hữu nhiều rồi. Hiện tại chúng ta phải tìm một động phủ để tu luyện đã, trước hết cần tế luyện pháp bảo cho tốt, sớm có thể lấy cái mạng chó của U Quỷ ngũ khách!”

Lời này cũng đúng ý Tạ Chinh Hồng, hắn cùng Thẩm Phá Thiên đi tới một tòa linh sơn, Thẩm Phá Thiên liền tạo hai động phủ tạm thời, lại dùng linh thạch lập hai Tụ Linh trận[1]. Sau khi cảm tạ Thẩm Phá Thiên, Tạ Chinh Hồng mới bước vào động phủ tạm thời này, bắt đầu học Đại Nhật thần chưởng với Văn Xuân Tương!

Tuy nói Đại Nhật thần chưởng dựa trên Như Lai thần chưởng[2], song thực ra nó chỉ là một phiên bản đơn giản hóa của Phật Quang Sơ Hiện – thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng mà thôi.

Đại Nhất thần chưởng chia làm mười hai thức, chỉ có ba thức thích hợp để tu sĩ kỳ Kim Đan học là Nhật Xuất Phật Sơn, Nhật Chiếu Phật Ảnh và Nhật Nguyệt Đương Không. Thức thứ nhất chú trọng ở “Thế”, kết hợp với uy áp đặc thù của kỳ Kim Đan, tăng cường linh lực của bản thân, cuối cùng hội tụ trong tay rồi xuất ra, uy lực chấn động sông núi. Nếu vận dụng tốt, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thể đủ sức liều mạng đối đầu với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Đồng thời, đây cũng là thức dễ học nhất, được nhiều người biết nhất của Đại Nhật thần chưởng. Vừa khéo, năm đó Tuệ Chính thành danh cũng nhờ chiêu thức này, lấy thực lực của Nguyên Anh sơ kỳ chống lại Kiếm tu Nguyên Anh sơ kỳ cũng bất phân thắng bại!

Nếu Tạ Chinh Hồng đã có tên trên Thiên Đan bảng, tất nhiên lai lịch của hắn sẽ bị vài thế lực điều tra cặn kẽ. Nhân Chân tự giờ đây còn chẳng bằng con kiến, vả lại Tạ Chinh Hồng cũng không được xem như đệ tử chân chính của Nhân Chân tự. Thế nhưng trước kia hắn cũng ở chung với Tuệ Chính vài năm, biết dùng Đại Nhật thần chưởng cũng là điều bình thường. Hơn nữa, Đại Nhật thần chưởng là phần thưởng cá nhân mà Thượng giới ban cho Tuệ Chính, Nhân Chân tự không thể yêu cầu Tuệ Chính dâng lên, dĩ nhiên không làm gì được Tạ Chinh Hồng. Văn Xuân Tương trong đầu có chứa ngàn vạn công pháp Phật môn, đem nó xem như công pháp nhập môn cho Tạ Chinh Hồng, kỳ thực cũng rất hao tổn tâm trí.

Thật ra công pháp cũng chia làm hai loại, một loại tạo căn cơ, ví dụ như《Vô Lượng Trường Sinh kinh》và《Quan Âm đồ lục》, đều quyết định con đường tu hành tương lai của tu sĩ, có thể gọi là “Nguyên công pháp”. Loại như《Đại Nhật thần chưởng》,《Như Lai thần chưởng》bình thường đều chú trọng chiêu thức, yêu cầu cơ bản có điểm chung với Nguyên công pháp, trừ bỏ vài điểm khác biệt, gọi là “Ngoại công pháp”. Ngoại công pháp tốt có thể bù đắp khuyết điểm của Nguyên công pháp, ngược lại cũng thế. Hai cái càng hợp nhau thì uy lực càng lớn.

Nguyên công pháp mà Thẩm Phá Thiên tu hành là pháp môn đích truyền của Lạc Kiếm tông -《Kiếm Hoàng quyết》, Ngoại công pháp《Lạc Thần Thập Tam Kiến》do tông sư sáng lập Vạn Kiếm tông tạo ra, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, khiến Lạc Kiếm tông tức khắc trở thành tông môn Kiếm tu đứng đầu, nhiều năm qua, đã là thế lực hiển hách trong Kiếm đạo.

Tuy Văn Xuân Tương chưa bao giờ gặp qua Vô Lượng Trường Sinh mà Tạ Chinh Hồng tu hành, nhưng tính tương thích của nó với Ngoại công pháp lại cao đến bất thường. Đừng nói chỉ Ngoại công Phật môn, dù có là Ngoại công Đạo môn hay Ma môn đều có thể tương hợp, chỉ nhờ điểm này, giá trị của nó đã không đo đếm nổi. Sau khi Văn Xuân Tương biết được điều này liền căn dặn Tạ Chinh Hồng đừng để lộ ra ngoài, cứ nói với người khác mình tu theo bộ công pháp “Đại Bàn Nhược công” tuy thất truyền đã lâu nhưng rất nổi tiếng. Tuy nhiên, nhờ đó Văn Xuân Tương càng thêm khẳng định Tạ Chinh Hồng là đại năng của Phật giới luân hồi chuyển thế chứ không phải lão quái Độ Kiếp nào đó luân hồi mười kiếp để được phi thăng.

Loại người này chắc chắn là được trời cao ưu ái, khí vận phi phàm. Nếu không sao có thể tùy tiện đi mua đồ cũng gặp được thiên chi kiêu tử[3] như Thẩm Phá Thiên, hơn nữa đối phương còn vô cùng tốt bụng bù đắp kiến thức khuyết thiếu cho hắn chứ?

Liệu mình có thể cởi bỏ Khốn Tiên thằng hay không, phải đánh cược vào hắn rồi!

******

★Chú thích:

[1]Tụ Linh trận: trận pháp dùng để thu hút và tích trữ linh khí tại một không gian nhất định để tu sĩ có lấy linh khí tu hành.

[2]Như Lai thần chưởng: là bộ võ công do đức Phật Như Lai sáng tạo ra sau khi đã ngộ chánh pháp. Gồm các thức: Phật Quang Sơ Hiện, Kim Đỉnh Phật Đăng, Phật Động Sơn Hà, Phật Vấn Già Lam, Nghênh Phật Tây Thiên, Phật Quang Phổ Chiếu, Thiên Phật Hàng Thế, Phật Pháp Vô Biên, Vạn Phật Triều Tông.

[3]Thiên chi kiêu tử: nghĩa là con cưng của trời, chỉ người có tài năng ưu điểm hơn người, nhận được nhiều ưu ái.

Truyện Chữ Hay