*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mười sáu chữ chân ngôn trên quyển trục chợt lóe lên trong giây lát rồi lụi tắt. Biến mất không chỉ có mình vầng sáng mà còn có cả chiếc Bạch Cốt Phong Linh quỷ dị kia. Chỉ nghe thấy tiếng đám xương trắng kia thét gào thê lương, ngay sau đó chúng liền hóa thành bột phấn, bay theo làn gió. Quyển trục lại hóa thành cây quạt, một lần nữa bay trở về trong tay Tạ Chinh Hồng.
“A Di Đà Phật, không ngờ trên người Tạ đạo hữu còn có quyển trục có viết chân ngôn của đại năng.” Hai tay Tam Tư chắp thành hình chữ thập, thoáng mang vẻ ngưỡng mộ, “Chân ngôn của Phật tổ, bần tăng cũng từng thấy qua không ít, thế nhưng những chữ tràn đầy chân ý như trên quyển trục này là vô cùng hiếm thấy.”
Thẩm Phá Thiên tuy rằng không rõ người viết mấy lời chân ngôn này Phật pháp cao thâm cỡ nào, nhưng rõ ràng quyển trục này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Song nghĩ lại thì Tạ Chinh Hồng là tán tu mà có thể đạt đến cảnh giới hiện tại, hơn nữa trước đây còn có tin đồn hắn nhận được truyền thừa của đại năng, vậy nên Thẩm Phá Thiên cũng chẳng thấy có gì lạ. Ngoài kia không phải cũng có biết bao người có pháp bảo lợi hại hay sao?
Thạch Tịch Nhi đang đau đến đứt ruột, chiếc Bạch Cốt Phong Linh kia không hề dễ làm, pháp bảo mình vất vả luyện chế bị kẻ khác dễ dàng phá hủy như vậy, nàng biết đi đâu vớt vát lại mặt mũi đây?
Nếu loại pháp bảo chứa oán khí không dùng được, vậy thì phải dùng đến món khác thôi.
Đôi môi đỏ mọng của Thạch Tịch Nhi hé mở, há miệng phun ra một cây bút có vầng sáng ngũ sắc rực rỡ bao phủ, cán bút làm bằng ngọc, tỏa sáng lấp lánh.
“Là Trấn Ma Ngọc Mặc bút!” Kỳ Vĩnh Duyên bình tĩnh nhìn Thạch Tịch Nhi nói, “Trước đây ta từng mang rất nhiều trân bảo đến Ngọc gia định đổi lấy nó về làm pháp bảo, nhưng tới chậm một bước, cây bút đó đã bị một thứ nữ của Ngọc gia trộm đi, từ đó chẳng có tung tích gì, không ngờ nó lại ở trong tay ngươi.”
“Xưa nay bảo bối đều là thứ nên để cho kẻ mạnh dùng. Đạo hữu chậm hơn thiếp thân hai bước cũng là chuyện khó tránh thôi. Bảo bối này là tín vật đính ước mà một ái thiếp của ta dâng tặng, không dễ có được. Hôm nay xin nhờ Tạ đạo hữu một tay, giúp Kỳ đạo hữu có thêm chút hiểu biết cũng không vấn đề gì.” Thạch Tịch Nhi nói có chút đắc ý, thứ hạng của Kỳ Vĩnh Duyên vẫn cao hơn nàng, nàng dám chọc vào Trần Định An vì tin chắc mình sẽ thắng được, nhưng tên Kỳ Vĩnh Duyên này là một chuyên gia về phù lục, nàng không có bản lĩnh chế trụ được y trước khi y kịp vẽ phù nên Thạch Tịch Nhi tuyệt đối sẽ không đụng vào y. Sau đó nàng tình cờ nghe được tin Kỳ Vĩnh Duyên đang tìm bảo bối để đổi lấy Trấn Ma Ngọc Mặc bút của Ngọc gia, nàng liền lén thông đồng với một nữ hài tử của Ngọc gia, dễ dàng lấy được bảo bối này!Tiếc là Trấn Ma Ngọc Mặc bút chứa đầy hạo nhiên chính khí[1], là một thứ rất phiền toái với Ma tu, Thạch Tịch Nhi không nỡ dùng ma khí làm ô uế nó, đành phải nuôi nó trong đan điền, từ từ bồi dưỡng để nó tương thích với mình. Hiện tại phải dùng nó cũng là bất đắc dĩ, nàng vốn chỉ muốn chèn ép Tạ Chinh Hồng một chút thôi, ai ngờ kết quả chính nàng lại mất hết mặt mũi!
“Liệt Lôi chân quân, tại hạ nhận thua.” Kỳ Vĩnh Duyên xoay người nhận thua với Liệt Lôi chân quân Diêm Bằng Thiên, hạ quyết tâm muốn quan sát trận đấu pháp của Thạch Tịch Nhi và Tạ Chinh Hồng. Dù Thạch Tịch Nhi có thắng Tạ Chinh Hồng hay không, y vẫn muốn đánh một trận với Thạch Tịch Nhi!
Diêm Bằng Thiên đánh với Kỳ Vĩnh Duyên hoàn toàn là bởi không tìm được ai để đánh, lại nghe nói giữa Kỳ Vĩnh Duyên và Thạch Tịch Nhi có ân oán như thế, liền trả lời rất dứt khoát, “Dù sao ta cũng chẳng có gì làm, chi bằng ngồi xuống xem cùng ngươi vậy.”
Thạch Tịch Nhi nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ, không ngờ Kỳ Vĩnh Duyên thế mà lại muốn ngồi chờ để kiếm chuyện với nàng, vì thế cũng không thèm nhẫn nhịn nữa, trực tiếp cầm lấy Trấn Ma Ngọc Mặc bút, vẽ một vòng tròn trên không trung, vòng tròn nọ dưới sự điều khiển của ngọc bút, lao về phía Tạ Chinh Hồng công kích như một trận kình phong hỗn loạn.
Tạ Chinh Hồng đã cất cây quạt có viết chân ngôn đi, đối phó với pháp bảo tràn ngập “hạo nhiên chính khí” này, những pháp bảo khắc chế Ma tu trên người hắn lập tức trở nên vô dụng.
Tạ Chinh Hồng không chút hoang mang tránh được đòn công kích thứ nhất, vung tay lên, đánh ra một chiêu “Lạc Lôi quyết” đơn giản và một chiêu “Tật phong nhất chỉ” phổ biến.
Ầm đùng đùng!
Hai chiêu Lạc Lôi quyết và Tật phong nhất chỉ này trông thì thường thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng tại sao uy lực lại gấp mấy lần bình thường như vậy?
Chỉ thấy những tia sét nho nhỏ đều bị gió lớn cuốn vào, biến thành một con rồng lớn, lắc lư vọt về phía Thạch Tịch Nhi. Cây bút trong tay Thạch Tịch Nhi vung lên, cũng hóa thành một con hắc long, quấn lấy lôi long cắn xé lẫn nhau.
Trong tay trái Tạ Chinh Hồng hiện ra một ngọn Thanh Quang Phật đăng, tay phải cầm tấm gương “Kính Trung Mê”, một trước một sau vòng qua hai con cự long, đánh về hai hướng trên dưới Thạch Tịch Nhi. Khi sắp đến gần người Thạch Tịch Nhi, ngọn lửa trên bấc đèn của Thanh Quang Phật đăng bỗng bùng lớn, gương Kính Trung Mê phản chiếu khiến ngọn lửa cháy càng dữ dội hơn, hóa thành một biển lửa, cháy to đến nỗi Thạch Tịch Nhi trở tay không kịp!
“Chết tiệt!” Thạch Tịch Nhi dùng bút ngọc chém đi một mảng lớn quần áo bị cháy xém của mình, ánh mắt nhìn Tạ Chinh Hồng dường như chỉ có thể dùng hai chữ “ngoan độc” để hình dung!
“Hay lắm, hay lắm!” Diêm Bằng Thiên cười to, “Vị Bán Phật chân quân này vận dụng pháp thuật thật là tài tình!”
Không phải là chưa từng có tu sĩ nào nghĩ đến việc áp dụng tri thức về ngũ hành tương sinh để kết hợp pháp thuật và bảo bối cả, thực ra có rất nhiều tu sĩ khi học pháp thuật đều sẽ suy xét vấn đề này. Nhưng suy xét thì suy xét, rất ít người có thể thành công làm được. Muốn kết hợp hai loại pháp khí và pháp thuật khác nhau, đầu tiên không những nhất định phải vận dụng chúng một cách thuần thục, còn phải cẩn thận khống chế lực độ, không được quá nặng hay quá nhẹ, nếu không sẽ rất dễ bị phản phệ. Trong lúc đấu pháp, chỉ chuyên tâm đối phó kẻ địch đã ngốn hết thời gian rồi, lại còn sử dụng phương pháp này để khống chế đối phương thì yêu cầu đối với thần thức cũng cao hơn rất nhiều.
Trong số những tu sĩ mà Diêm Bằng Thiên biết, người có thể làm được như vậy quả thật rất ít. Có thể thấy, vị Bán Phật chân quân này không chỉ am hiểu Phật đạo mà còn vận dụng thành thạo pháp thuật của Đạo gia, chẳng trách hắn được gọi là “Bán Phật”, phần “Bán” còn lại phải chăng là “Bán Đạo”?
Đây thật sự là một hiểu lầm tốt đẹp.
Tuy Văn Xuân Tương tinh thông nhiều loại công pháp kinh Phật, nhưng vì tu vi của y nên những thứ y tiếp xúc đều không phải thứ tu sĩ kỳ Kim Đan có thể học được. Cũng bởi Đại Nhật thần chưởng là công pháp biến hóa từ Như Lai thần chưởng nên mới có thể lọt vào mắt Văn Xuân Tương. Còn mấy tiểu pháp thuật của đám Phật tu gì đó, trước giờ Văn Xuân Tương luôn khinh thường ghét bỏ, không thèm nhìn đến.
Vì vậy, những thứ Tạ Chinh Hồng có thể học được cũng ít hơn.
May mà Vô Lượng Trường Sinh kinh có tính tương thích cực cao, trước tình huống tạm thời không tìm được Ngoại công Phật tu thích hợp, hắn đành học cái khác. Song Văn Xuân Tương vẫn lo nếu Tạ Chinh Hồng luyện nhiều pháp thuật của Đạo gia thì sau này con đường tu Phật sẽ gặp nhiều trắc trở, vậy nên chỉ dạy cho Tạ Chinh Hồng một ít pháp thuật cơ bản của Đạo gia thôi. Về phần uy lực thì cũng chỉ có thể phối hợp lẫn nhau để bù lại.
Thạch Tịch Nhi còn muốn đấu tiếp, khi bút ngọc trong tay đang định công kích thì từ xa bỗng truyền đến một tiếng nổ lớn. Thạch Tịch Nhi “Ọe” một tiếng, nôn ra một ngụm máu, thì ra Trần Định An vốn đang bị nàng vây khốn đã thoát ra được, đánh nát pháp bảo của nàng.
Trần Định An một tay cầm kiếm, nhíu mày nhìn Thạch Tịch Nhi đứng không vững ở phía xa, “Muốn lấy một chọi hai, ngươi coi thường Trần mỗ ta quá rồi đấy!”
“Bại tướng dưới tay ta mà cũng dám mạnh miệng hả?” Thạch Tịch Nhi cười lạnh một tiếng, cũng không định đánh tiếp nữa.
“Còn nhiều thời gian, ngày sau gặp lại.” Thạch Tịch Nhi quét mắt nhìn Trần Định An và Tạ Chinh Hồng, nhất là người sau, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tạ Chinh Hồng vậy, sau đó lấy ra một cái cờ nhỏ bay đi.
Không chỉ mình nàng, không bao lâu sau, Ngọc Phù Dung cũng không đủ sức chống trả lại Tả Tâm Song nữa, bèn vội vã rời đi.
“Ha ha, Tạ đạo hữu, vừa rồi ngươi đã giáng cho mụ yêu cơ Thạch Tịch Nhi một đòn đau điếng đấy. Ngươi thật sự không nghĩ tới việc đến Lạc Kiếm tông chúng ta sao?” Thẩm Phá Thiên thu kiếm, khoác vai Tạ Chinh Hồng hỏi.
“Đa tạ ý tốt của Thẩm đạo hữu, thật sự là……..”Tạ Chinh Hồng lắc đầu.
Giằng co thêm khoảng nửa ngày, trận đấu pháp cuối cùng cũng hạ màn.
Lịch Hòa Quang từ trên không trung bay xuống, còn Cảnh Dĩ Phong thì chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết đã rời đi từ lúc nào. Song Lịch Hòa Quang trông chẳng có gì khác thường, chắc có lẽ là thắng rồi……. nhỉ.
Một vài tu sĩ ở đây không dám hỏi, cũng không mặt dày gặng hỏi.
“Đại sư huynh.” Tần Anh đấu pháp thua Thẩm Phá Thiên, bấy giờ nhìn thấy Lịch Hòa Quang thì chỉ dám khẽ gọi một tiếng, đứng phía sau Lịch Hòa Quang không nói lời nào.
“Trận chiến tại Tạm Đao sơn lần này kết thúc ở đây.” Lịch Hòa Quang không nói gì về trận đấu pháp của những người này, tuy nhiên những tu sĩ bị hắn nhìn đều thấy có chút ngượng ngùng, nói cho cùng thì họ được người ta mời đến, kết quả lại đi đánh nhau, thật sự là chẳng nể mặt chủ nhà chút nào.
Khi ánh mắt Lịch Hòa Quang di chuyển đến chỗ Tạ Chinh Hồng thì liền dừng lại.
“Tạ đạo hữu pháp thuật cao thâm, Lịch mỗ vô cùng kính nể. Trong Tàng Kinh các của Quy Nguyên tông chúng ta có chín mươi chín bộ công pháp Phật tu, có đến mấy trăm đệ tử nhưng lại chẳng một ai tu thành. Không biết Tạ đạo hữu có hứng thú trở thành khách khanh của Quy Nguyên tông chúng ta, hưởng ưu đãi dành cho khách khanh, lúc rảnh rỗi thì giúp chỉ điểm đôi điều cho các đệ tử hay không?”
******
★Chú thích:
[1]Hạo nhiên chính khí: có thể hiểu là thứ chính khí ngay thẳng, chính đại quang minh.