*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đông Phương Thiên Đế? Ta có nghe nói đến.” Lão Nhị cản Lão Tam Lão Tứ phía sau lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Phá Thiên, “Nếu người là một trong những thủ lĩnh của Tiên giới thì hẳn phải nhận ra việc mà người phía sau Phật tu này đang làm nguy hiểm cỡ nào chứ! Y chỉ sơ sót một chút thôi là rất có thể sẽ xuất hiện một bá chủ Ma giới đấy. Thần trí của y cũng sẽ bị phá hủy hết, nếu các ngươi thật sự muốn cứu y thì chớ nên ngăn cản bọn ta.”
“Lão Nhị, huynh nói nhảm với bọn chúng làm gì?” Lão Tam nhíu mày nói.
“Ngốc, huynh chưa nghe qua thanh danh của Đông Phương Thiên Đế bao giờ hả?” Lão Tứ trợn trắng mắt, “Đơn đả độc đấu thì huynh không phải đối thủ đâu, chẳng được lợi gì.”
“Ta mà đánh không lại thì đệ càng đánh không lại đấy, Lão Tứ.” Lão Tam châm chọc.
“Huynh!”
“Đừng ồn.” Lão Nhị xoa trán, nếu không phải ba người bọn họ đồng căn đồng nguyên thì gã thật sự không muốn quan tâm đến hai tên này, “Đông Phương Thiên Đế, ngươi nghĩ sao?”
Thẩm Phá Thiên quay đầu nhìn Văn Xuân Tương đang bị hắc khí vây quanh, sau rồi lại nhìn sang bộ sáng suy yếu của Tạ Chinh Hồng, nhịn không được nở nụ cười, “Tạ đạo hữu à Tạ đạo hữu, hai người các ngươi vẫn đi đến đâu thì lớn chuyện đến đấy nhỉ? Lúc trước ta còn đang nghĩ, sao Văn đạo hữu lại biến thành Tiên Linh tu thế này? Ta còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì các ngươi lại sắp nhập ma rồi.”
Sắc mặt Thẩm Phá Thiên có chút nghiêm trọng, “Khí tức trên người Văn đạo hữu rất giống với Quý Hiết!”
Tạ Chinh Hồng nhất thời chẳng biết nên nói sao.
Năm đó Thẩm Phá Thiên bỏ mạng chính là bởi vì Quý Hiết. Nhưng hiện tại trên người Văn Xuân Tương lại có thứ Quý Hiết để lại, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Phá Thiên khi chạy tới đây cứu người.
“Xin lỗi, ta……” Tạ Chinh Hồng đang muốn nói chuyện thì Thẩm Phá Thiên lại giơ tay ngắt lời Tạ Chinh Hồng.
“Năm đó nhờ ơn ngươi giúp đỡ rất nhiều, hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc ta báo đáp.” Thẩm Phá Thiên mỉm cười trả lời, “Song phía Văn đạo hữu bên kia thật đúng là mạo hiểm, chỉ là y khống chế thứ nguy hiểm kia nên mới có vẻ nhẹ nhàng như vậy thôi, chẳng mấy chốc sẽ không còn như vậy đâu.”
Sau khi trở về ngôi vị, thứ Thẩm Phá Thiên biết được đương nhiên nhiều hơn xa trước kia.
Hắn vốn là Thiên Đế chi tôn, xuất quỷ nhập thần, cho dù luân hồi chuyển thế thì cũng chẳng mấy người biết được. Nếu không vì tính ra Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương sẽ xuất hiện trong Tứ Phương Thiên Hội thì hắn sẽ không cố ý đến đây.
Còn rất nhiều chuyện để nói với Tạ Chinh Hồng, nhưng Văn Xuân Tương đang như thế kia, hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
À mà, thì ra Văn Xuân Tương là hoa mẫu đơn.Thẩm Phá Thiên sờ sờ cằm, cảm thấy rất thú vị.
Không biết những tu sĩ ở Tu Chân giới từng bị Văn Xuân Tương hại mà biết được chân thân của y thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
“Tạ đạo hữu, ngươi ở cạnh Văn đạo hữu đi, còn lại cứ để ta giải quyết.” Thẩm Phá Thiên vẫy phất trần, cây phất trần lập tức trở nên thẳng tắp, bộ phận từ đầu mũi bắt đầu biến mất từng chút một, cuối cùng chỉ còn dư lại tay cầm.
Nhưng nó biến mất lại càng khiến sắc mặt ba ma vật này trở nên khó coi.
Nếu ở thời mà luyện ngục Ma giới còn chưa đóng, với tư chất của ba bọn chúng thì chắc chắn sẽ là đối tượng được Ma giới dốc sức bồi dưỡng. Nhưng đáng tiếc, thời điểm bọn chúng sinh ra linh trí hóa thành hình người thì mười tám tầng luyện ngục đã đóng kín. Cho dù ba bọn chúng có lợi hại đến đâu thì cũng khó mà đột phá cảnh giới hiện tại. Nhưng Đông Nam Tây Bắc tứ phương Thiên Đế đều là đệ tử của Chuẩn Thánh, trong tay cất giấu không biết bao nhiêu bảo bối.
Chẳng hạn như thanh Vô Sắc kiếm trong tay Thẩm Phá Thiên lúc này.
Nhìn không thấy nó không có nghĩa là nó không tồn tại.
Bọn chúng cũng không cảm nhận được công kích phát ra từ thanh Vô Sắc kiếm này, không phát hiện được thì phải làm sao mới tránh được đòn tấn công của nó đây?
“Cho dù ba bọn ra rời đi thì trong rừng Thiên Phạt này vẫn còn nhiều ma vật lợi hại hơn bọn ta, ngươi có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có một thân một mình mà thôi, có thể chống trả lại toàn bộ khu rừng này ư?” Lão Nhị khẽ cắn môi, hết sức kiêng kị thanh kiếm trong tay Thẩm Phá Thiên.
“Thế có là gì, ta sống bao nhiêu năm rồi, chuyện gì mà chưa từng gặp qua chứ?” Thẩm Phá Thiên phủi phủi tóc, dáng điệu vô cùng ung dung, “Chẳng mấy khi gặp mặt, ba vị không so tài với ta sao?”
“Cầm thần binh lợi khí như vậy mà ngươi còn bảo bọn ta so tài với ngươi à?” Lão Tứ cười lạnh, “Thanh kiếm trên tay ngươi không phải hàng bình thường, bọn ta không đáng đánh đến mức một mất một còn với ngươi.”
“Nếu ba vị không muốn tỷ thí thì có thể rời đi được chứ?” Thẩm Phá Thiên đề nghị, “Trong rừng Thiên Phạt có rất nhiều kẻ muốn cướp đoạt, đồ trên người Văn đạo hữu đã dung hợp với y rồi, các ngươi muốn lấy ra thì cũng phiền toái lắm, chi bằng coi như chưa có gì từng xảy ra, sau này gặp lại còn có thể làm bằng hữu.”
“Há.” Ba ma vật cùng cười khẩy.
“Được thôi.” Lão Nhị cười bảo, “Bọn ta chờ một chút cũng không sao, một khi tiến vào thời điểm quan trọng của quá trình dung hợp thì sẽ không chỉ có bọn ta tìm đến thôi đâu. Đến lúc ấy mong Đông Phương Thiên Đế hãy chống đỡ lâu một chút thì bọn ta mới vớ bở được.”
Ba ma vật cười cười, thân ảnh chậm rãi biến mất, loại áp lực nặng nề kia cũng tan biến theo.
Thẩm Phá Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu đánh thật thì còn chưa chắc ai thắng ai thua, nói cho cùng thì vẫn nhờ binh khí mới chiếm được ưu thế.
Năm xưa có lẽ sư phụ cảm ứng được gì đó nên mới trao thanh Vô Sắc kiếm này cho hắn, rồi từ ấy bặt vô âm tín.
“Tạ đạo hữu, ngươi né ra xa chút đi.” Thấy Tạ Chinh Hồng chưa từ bỏ ý định muốn tới gần Văn Xuân Tương, Thẩm Phá Thiên vội giữ lấy vai hắn, kéo về phía sau, “Cũng vì ngươi là đạo lữ của y nên màn khí đen cổ quái kia mới không làm ngươi bị thương. Thứ này ta không dám chạm vào đâu!”
Tạ Chinh Hồng nghỉ ngơi một lát, sắc mặt đã khá hơn nhiều, bèn hỏi Thẩm Phá Thiên, “Thẩm đạo hữu, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Thanh kiếm trên tay Thẩm Phá Thiên chui vào trong mi tâm, hắn giơ tay tạo mấy trận pháp.
Mặt đất truyền đến tiếng chấn động rất nhỏ, dường như có chút không cam tâm.
Tạ Chinh Hồng trố mắt, có vẻ phát hiện một việc rất khó tin.
Mảnh đất dưới chân bọn họ đang tách ra khỏi khu rừng, tạo thành một vùng độc lập?
Tạ Chinh Hồng quan sát xung quanh, cây cối càng lúc càng nhỏ, cách bọn họ càng lúc càng xa, ngay cả ma khí cũng bị cắt ra chỉ là chỗ bị cắt rất nhanh lại được ma khí lấp vào, nhưng tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.
“Đây…… Đây là……?”
“Một thuật tách rời nho nhỏ thôi.” Thẩm Phá Thiên thu tay, trả lời, “Ta thi pháp ngăn cách khu vực này với rừng Thiên Phật, bố trí thêm vài trận pháp nữa, trong thời gian ngắn, người khác sẽ khó tìm được chúng ta, coi như tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian. Nhưng có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu đâu, trạng thái của Văn đạo hữu hiện tại giống như là đèn sáng trong đêm tối vậy, tất cả ma khí đều lao về phía y.”
“Tạ đạo hữu, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện đi. Chắc hẳn trong lòng ngươi cũng có rất nhiều thắc mắc, dù rằng năm xưa ngươi cũng là người Thiên giới, nhưng xa cách nhiều năm, tình huống của Tiên giới từ lâu đã không còn như lúc đó. Tình trạng của tầng trời thứ ba mơi, ngươi hẳn cũng thấy rồi.” Thẩm Phá Thiên chắp tay nói.
Tạ Chinh Hồng cảm giác tính cách Thẩm Phá Thiên dường như có chút thay đổi.
Nhưng đối phương đúng thật là Thẩm Phá Thiên không sai.
Linh hồn quay về, cuối cùng sẽ mang đến một ít thay đổi, điều này không thể tránh khỏi.
Mà nếu bản thân hắn quay trở về, vậy thì hắn sẽ biến thành như thế nào?
“Thẩm đạo hữu có vẻ biết rất nhiều.” Tạ Chinh Hồng đè nén nỗi ngờ vực trong lòng, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Là Thiên Đế, là đệ tử của Hoài Hải Chuẩn Thánh, ta cũng phải có một chút cơ sở chứ.” Thẩm Phá Thiên nở nụ cười khổ, “Xưa kia ta lấy kiếm nhập đạo, nhưng rất đáng tiếc, Kiếm đạo chưa thể đại thành. Khi sư phụ nhận ta làm đồ đệ, người từng bảo rằng Kiếm đạo của ta phải rèn dũa nhiều năm mới có thể thành được. Mấy ngàn năm trước, ta tính được có lẽ mình có một cơ duyên ở hạ giới, cho nên liền phân thân nhập vào luân hồi, sau đó trở thành Thẩm Phá Thiên mà các ngươi biết.”
Thẩm Phá Thiên, tán ma chi thể, một lòng hướng kiếm, song khổ nỗi thể chất thức tỉnh, đành phải bỏ kiếm nhập ma, sau đó vất vả lắm mới ma kiếm đạt thành thì lại thân tử đạo tiêu. Cho dù là luân hồi, con đường Kiếm đạo của hắn vẫn nhấp nhô vô cùng.
“Thẩm đạo hữu không nói sự thật.” Tạ Chinh Hồng nói.
Thẩm Phá Thiên sửng sốt, ánh mắt lấp loé.
“Haiz, Tạ đạo hữu vẫn không dễ lừa. Ta còn tưởng rằng ta thành Thiên Đế rồi thì trình độ nói dối sẽ cao hơn chứ.” Thẩm Phá Thiên sờ sờ mũi, sảng khoái cười, “Vừa rồi ta cũng không định giấu diếm sự thật đâu, chỉ có thể không nói hết toàn bộ sự thật thôi. Ít nhất việc Kiếm đạo của ta khó khăn là thật.”
“Liên quan đến ta hay là đến tiền bối?” Tạ Chinh Hồng lại hỏi.
“Tất nhiên là liên quan đến ngươi.” Thẩm Phá Thiên nhìn thoáng qua Văn Xuân Tương đang bị vây kín bên kia, “Cơ mà, bây giờ ta lại ngạc nhiên vì Văn Xuân Tương hơn đấy.”
Tạ Chinh Hồng vẫn nhìn Thẩm Phá Thiên, chờ hắn nói tiếp.
Thẩm Phá Thiên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Haiz, bất kể là ở Tu Chân giới hay Tiên giới, Tạ Chinh Hồng mãi luôn là kẻ không dễ qua mặt.
Nếu hắn tin tưởng lời nói dối của ngươi, vậy thì tuyệt đối không phải hắn không nhìn thấu, mà là hắn không muốn vạch trần ngươi thôi.
“Tạ đạo hữu, ta không biết liệu ngươi có phát hiện, người xung quanh ngươi, không một ai là đơn giản hay không?” Thẩm Phá Thiên hỏi.
“Thế nào là đơn giản, thế nào là không đơn giản?”
“Tạ đạo hữu, chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu, ngươi nói lấp lửng như vậy thật chẳng thú vị gì cả.” Thẩm Phá Thiên nói.
Tạ Chinh Hồng mỉm cười, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại không ít, “Nếu xét trên tiêu chuẩn bình thường, thì người bên cạnh tiểu tăng, quả thực là không đơn giản.” Tạ Chinh Hồng nhìn về phía Thẩm Phá Thiên, bản thân ngươi trước mắt chẳng phải chính là ví dụ tốt nhất đó sao?
“Ta là Đông Phương Thiên Đế, Bùi Ngọc Vận là Hưu Tức tôn giả, Tam Tư cụ thể là ai thì ta không rõ, nhưng có lẽ cũng là một vị La Hán Bồ Tát nào đó chuyển thế, hai người Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cũng không đơn giản. Nhan Kiều là tiên thiên linh vật hậu duệ của Bồ Đề thụ, Mục Đình là huyết mạch cuối cùng của tiên thiên ma vật, Tịnh Hỏa là thiên địa linh hỏa có kỳ ngộ và trí tuệ như vậy, bản thân cũng đã là vật nghịch thiên.” Thẩm Phá Thiên đưa ra bình luận, mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, “Trên thế giới chưa từng có trùng hợp và ngẫu nhiên, đây đều là Thiên Đạo cho phép, là việc đã định sẵn từ trước. Tạ đạo hữu có biết, tất cả đều là vì ngươi không?”
Tạ Chinh Hồng khẽ rũ mắt, không phản bác.
Có lẽ hắn cũng đã biết phần nào.
“Nhưng càng khiến ta ngạc nhiên là Văn Xuân Tương Văn đạo hữu.” Giọng điệu của Thẩm Phá Thiên ẩn chứa sự nghi hoặc rõ ràng, “Dù nói y là Ma Tôn nào đó của Ma giới chuyển thế thì ta cũng chẳng lấy làm lạ. Y và ngươi có liên hệ nhân quả sâu nhất, các ngươi thậm chí còn kết làm đạo lữ song tu, người có thể làm mức này ta có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Thế nhưng thật đáng tiếc, Văn Xuân Tương chỉ là Văn Xuân Tương, y không phải Ma Tôn chuyển thế, cũng không phải đại năng, từ đầu chí cuối y chỉ là một đóa hoa mẫu đơn bình thường mà thôi.”
✿Tác giả có điều muốn nói: Bắt đầu vạch trần bí mật rồi, trước tiên mở ra một phục bút, câu chuyện này cũng bước vào giai đoạn kết thúc rồi ~~~~~