Editor: Mì Tương Đen.
Chương :
Kiều Tranh chuẩn bị đột phá Trúc Cơ.
Đối với việc này, Đường Tam Dương vô cùng vui vẻ. Phương thức tu hành ở thế giới này so với thế giới cũ của hắn khác nhau một trời một vực, mà đối với những Pháp tu ở đây, đột phá Trúc Cơ là bước chân đầu tiên bước vào cánh cửa tu chân. Có điều, khi những đệ tử khác nghe Kiều Tranh nói muốn đột phá Trúc Cơ, dường như còn vô cùng khinh thường?
Để tu luyện công pháp, Đường Tam Dương vô cùng hiếu học. Hắn luôn có lòng tò mò, thái độ học hỏi cũng rất tốt, vậy nên khi Kiều Tranh chuẩn bị để đột phá Trúc Cơ, hắn len lén giẫm đôi chân nhỏ chạy theo, chuẩn bị nghe trộm.
Mấy ngày nay, Đường Tam Dương đã tìm hiểu tường tận về thân thể của mình. Thân thể này có tư chất không tồi, tuy nhiên so với thân thể nhân loại thì vẫn khác nhau rất nhiều. Mà linh khí ở thế giới này cũng không giống với linh khí hắn dùng trước kia, có điều công pháp thì lại thông dụng, chỉ là phương pháp tu luyện phải giống với Pháp tu.
Pháp quyết đầu tiên Đường Tam Dương học được là Liễm Tức Quyết[], do Kiều Tranh dạy hắn. Kiều Tranh dường như cũng hiểu thiên tính hiếu động của yêu thú, trực tiếp nói hết nội dung chính của pháp quyết cho Đường Tam Dương, không cần biết hắn có hiểu hay không.
[] Liễm Tức Quyết: liễm trong thu liễm, tức trong khí tức.
"Học xong thì ngươi có thể đi ra ngoài, chỉ cần không xui xẻo gặp phải tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn thì sẽ không có vấn đề gì."
Khi nói những lời này, Kiều Tranh rất vui vẻ. Liễm Tức quyết này nằm trong《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》, khác hẳn bản lưu hành trên thị trường, độ khó đương nhiên không so sánh được.
Đường Tam Dương lén lút luyện thật lâu, chỉ riêng vận chuyển và tiếp nhận linh khí đã vô cùng dễ dàng. Không thể không nói, ông trời ưu ái yêu thú biết nhường nào, nhưng đổi lại, yêu thú không có được tư duy và ngộ tính của nhân loại, con đường tu luyện càng thêm khó khăn.
Thế nhưng hiện tại, trong thân thể yêu thú này là linh hồn của một tu sĩ, tất nhiên là chẳng còn trở ngại. Đường Tam Dương vô cùng hài lòng với bản thân hiện tại, nói không chừng hắn có thể tiến càng xa hơn so với kiếp trước.
"Cũng thông minh đấy, có khi mình nhặt được một con yêu thú không tệ."
Kiều Tranh thấy Đường Tam Dương nện bước nhỏ chạy ra ngoài, hai chân ngắn ngủi nhìn khá đáng yêu. Độ khó của Liễm Tức Quyết, đương nhiên y biết rõ.
Nhưng không sao, dù gì nhóc con cũng thuộc về y, nó càng thông minh, tu luyện càng tốt thì sau này càng giúp đỡ được y nhiều hơn.
Nếu Kiều Tranh muốn đột phá Trúc Cơ, trực tiếp ngồi xuống là có thể nước chảy thành sông. Nhưng vậy thì không được, y phải chuẩn bị thật tốt, diễn cho tròn vai. Đệ tử nội môn khi đột phá Trúc Cơ thành công thì có thể đến chỗ quản sự nhận hai mươi khối linh thạch trung phẩm.
Mỗi tháng đệ tử nội môn sẽ được nhận hai khối linh thạch trung phẩm, nếu đột phá Trúc Cơ thành công cũng sẽ nhận được khoản đãi[] khác nhau tùy vào phẩm cấp Trúc Cơ.
[] Khoản đãi: đối xử.
Hai mươi khối linh thạch trung phẩm, đủ để y ra ngoài kiếm cơ hội phát tài.
Kiều Tranh cười cười, bố trí trận pháp xong liền đi tới chỗ quản sự.
"Kiều Tranh muốn đột phá Trúc Cơ? Ha ha ha, bảy năm mới có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, có đột phá thành công cũng chắc cũng chỉ đạt được Trúc Cơ hạ phẩm, đến cơ hội kết đan cũng không có!" Một nam tử cười ha hả.
"Đương nhiên. Đơn linh căn thì sao chứ, ngộ tính không ra gì, tất nhiên sẽ bị giẫm đạp không thương tiếc, sao có thể như Lý sư huynh, chỉ mất có ba năm đã đột phá Trúc Cơ thành công, khi kiểm tra ở Trúc Cơ Thạch linh khí cũng vô cùng dồi dào." Một thiếu nữ mười sáu cười khì. "Lý sư huynh, ta cũng sắp đột phá Trúc Cơ, nếu sư huynh có gì tâm đắc, mong rằng đừng quên tiểu muội."
"Thật ra cũng rất dễ dàng, chỉ cần..." Vị Lý sư huynh nọ nghe lời tâng bốc, đầu óc lâng lâng bắt đầu chỉ điểm. Bên cạnh có rất nhiều đệ tử chưa đột phá Trúc Cơ, cũng xúm lại chuyên tâm lắng nghe.
Lý sư huynh thấy thế càng thêm tận hứng.
"Những điều quan trọng cũng chỉ có nhiêu đây, khó có cơ hội chỉ điểm giúp các ngươi, nhớ cho kỹ."
"Vâng, đa tạ sư huynh."
Đường Tam Dương dùng Liễm Tức Quyết đứng bên cạnh nghe lén, cuối cùng cũng hiểu thế nào là phẩm cấp Trúc Cơ.
Những vật ngoại lực trợ giúp ví dụ như Trúc Cơ Đan chế từ đan dược, dùng một hai viên thì không sao, nhưng nếu tham lam hoặc lo sợ thất bại, một lần dùng năm viên trở lên thì có thể đột phá thành công, tuy nhiên thành quả thu được chỉ là Trúc Cơ hạ phẩm. Với phẩm cấp ấy, tu hành được đến Trúc Cơ đại viên mãn đã là đại ân đại đức của Phật Tổ rồi.
Một số người vì không đủ tư chất, hoặc thời gian tích lũy chưa chín muồi đã đột phá Trúc Cơ, dù thành công thì phần lớn vẫn chỉ đạt được trung phẩm. Tu vi như vậy dù có thể kết thành Kim Đan, nhưng con đường tu luyện càng thêm gian nan. Mà đẳng cấp Kim Đan chia ra càng khắt khe, thượng cấp tam phẩm, trung cấp tam phẩm, hạ cấp tam phẩm, trọn vẹn chín cấp. Tu sĩ có tu vi Trúc Cơ trung phẩm có thể kết thành Kim Đan thượng phẩm vốn đã ít nay lại càng ít hơn, có cố gắng hơn cũng phải nhận mệnh Kim Đan hạ phẩm.
Theo lẽ đó, khả năng tu sĩ Kim Đan hạ phẩm phá đan thành Anh, kết Nguyên Anh lại càng thấp hơn, có thành công cũng chỉ kết được Anh tướng màu vàng đẳng cấp kém nhất. Trong Nguyên Anh, Anh tướng màu tím đương nhiên là tốt nhất, khả năng phi thăng vô cùng cao, còn anh tướng màu đỏ tất nhiên là trung cấp.
Từ Nguyên Anh trở lên thì không còn hạn chế gì nữa, bởi vì tu sĩ đến kỳ Nguyên Anh đã coi như nửa thần tiên rồi. Chỉ cần Nguyên Anh bất diệt, đến thể xác cũng có thể tái sinh lại. Lúc này tư chất đã không còn quan trọng, tất cả phải nhờ vào cơ duyên và ngộ tính.
Có thể thấy, con đường của Pháp tu gian nan từng bước, chọn sai một lần, thì từ nay về sau có bù đắp bao nhiêu cũng không đủ, vĩnh viễn thấp hơn so với những người cùng kỳ không chỉ một chút.
Thế nhưng dù ở thế giới nào, thiên đạo cũng không thể không lưu lại một đường sinh cơ. Trên thế giới vẫn có những tình huống đặc biệt, phá vỡ rất nhiều quy tắc, nhưng những cơ hội như vậy thì vô cùng trân quý.
Tựa như ở Kiếm Tu Đại Lục, có thể thay đổi chân thể Kiếm đạo nhờ thiên tài địa bảo, cũng có thể cải thiện chân thể, phát huy hết tiềm năng của công pháp. Chỉ là thứ như thế, đều là bí pháp bất truyền.
Mà Trúc Cơ Thạch, chính là một vật để đo lường phẩm chất Trúc Cơ. Đệ tử sau khi đột phát Trúc Cơ thành công sẽ tới kiểm tra, đánh ra một luồng linh khí, dựa vào lực đạo và mức độ dồi dào để phân biệt phẩm cấp.
Phẩm cấp càng cao, đãi ngộ của đệ tử càng tốt.
Mà Kiều Tranh, đương nhiên đã bị họ xếp vào hàng ngũ Trúc Cơ trung phẩm hay hạ phẩm.
Sở dĩ không ai cho rằng Kiều Tranh sẽ đột phá Trúc Cơ thất bại, phần lớn vẫn là vì thể chất đơn linh căn của y.
Thế nhưng, dù biết dùng nhiều Trúc Cơ Đan sẽ tự tuyệt đường tu hành, lượng tiêu thụ của Trúc Cơ Đan vẫn như cũ, chỉ tăng không giảm. Thêm một thành tu vi, bất kể phẩm cấp vẫn có thể gia tăng thêm hai trăm năm tuổi thọ, kẻ nào không ham? Mà Kim Đan thì năm trăm năm, Nguyên Anh hai ngàn năm, Hoá Thần năm ngàn năm, Đại Thừa về cơ bản cũng phải mấy vạn năm.
Những đại môn phái có truyền thừa lâu đời, gần như đã tồn tại mấy vạn năm.
Khó trách khiến người ta đổ xô tới, chạy theo như vịt.
Đúng là mắt mũi thiển cận.
Đường Tam Dương không học Kiều Tranh giả heo ăn thịt hổ được. Kiếm tu vốn luôn thẳng tiến không lùi, tuyệt không lùi bước. Có điều, không làm được không có nghĩa là không hiểu. Hắn biết rõ với tư chất của Kiều Tranh, y tuyệt đối sẽ không dừng lại ở trình độ này, thế nhưng y tình nguyện áp tốc độ tu hành xuống, từng bước từng bước ổn định. Tâm tính này khiến Đường Tam Dương phải lau mắt mà nhìn, còn có phần tán thưởng.
Dù sao, tiểu chủ nhân của hắn vẫn còn trẻ.
Kiếp trước, Đường Tam Dương đã có tu vi Kiếm Thánh, tương đương với tu vi Hóa Thần đại viên mãn hoặc Đại Thừa sơ kỳ của Pháp tu nơi này, dù có hiểu biết rộng rãi cũng không chắc sẽ tỉnh táo được như Kiều Tranh. Thật ra hắn không biết, người mình gọi là tiểu chủ nhân cũng là quái vật trùng sinh, mà cũng không trách hắn được, ở Kiếm Tu Đại Lục không có chuyện đoạt xá.
Kiều Tranh lấy được hai mươi khối linh thạch từ tay quản sự, đương nhiên không thiếu trào phúng hay làm khó, chỉ là y chẳng thèm để ý. Lời ong tiếng ve mà thôi, không chừng mình bế quan một lần bọn họ đã biến thành xương trắng rồi. So đo cùng một kẻ hấp hối sắp chết, đáng sao?
Trên đường trở về, lại có người tới "quan tâm" Kiều Tranh, hay nói là đến để xem trò cười đơn linh căn thì đúng hơn.
"Nếu sư đệ đột phá Trúc Cơ thành công, nhất định sư huynh ta đây sẽ tặng món Pháp khí thượng phẩm này cho sư đệ." Nam tử đưa thịt khô lúc trước cười cười, hình như họ Trương thì phải.
"Vậy đa tạ sư huynh." Kiều Tranh cười nhạt. Thật ra y còn nhớ người này, tư chất song linh căn, ngộ tính cũng tốt, đáng tiếc kiếp trước đắc tội "hảo hữu" kia của y, cuối cùng hình như bị phế tu vi, trục xuất khỏi môn phái.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao những "hảo hữu", các sư huynh sư đệ kiếp trước của y chưa từng xuất hiện? À phải rồi, hiện tại y còn chưa đột phá Trúc Cơ, còn bọn họ thì đang tìm kiếm cơ duyên kết Kim Đan, đều trở thành đệ tử chân truyền cả rồi, làm gì có thời gian để ý một đệ tử nội môn tu vi Luyện Khí nho nhỏ?
"Sư đệ thật quyết đoán, sư huynh mỏi mắt mong chờ."
"Được." Kiều Tranh gật đầu, xoay người rời đi, nhìn qua như đang sốt ruột.
"Trương sư huynh, dường như tiểu tử này đã sớm có định liệu?"
"Thể chất đơn linh căn, đã tu hành bảy năm, kẻ này mà không thể thành công chẳng lẽ lại uổng phí thanh danh của đệ tử nội môn?" Nam tử họ Trương cười lạnh, liếc nhìn người bên cạnh.
"Vậy..." Vậy ngươi còn đưa Pháp khí thượng phẩm làm gì? Cho không y à?
"Ha ha, Pháp khí thượng phẩm người có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn cũng dùng được, ngươi cho rằng y giữ nổi? Đến lúc đó vật quy nguyên chủ, không về tay ta thì về tay ai?" Nam tử họ Trương đắc ý cười. Bây giờ tu vi của gã cũng là Trúc Cơ tầng tám, trừ những đệ tử Trúc Cơ tầng chín hay đệ tử chân truyền Trúc Cơ đại viên mãn, trên dưới nội môn làm gì có ai dám đối nghịch? Còn muốn pháp khí của gã, mơ đẹp lắm!
Vừa hay, gϊếŧ gà dọa khỉ.
Khi Đường Tam Dương trở về, đã thấy Kiều Tranh phong bế động phủ, một mình nhàm chán đếm linh thạch.
"Chiếp chiếp?'' Hắn kêu hai tiếng, nhảy lên mặt bàn trước mặt Kiều Tranh, duỗi vuốt chụp một khối linh thạch trung phẩm.
"Đừng nghịch, mấy ngày nữa cho ngươi mười khối." Kiều Tranh đẩy móng vuốt nhỏ của Đường Tam Dương ra.
"Bình thường đột phá Trúc Cơ cần ba ngày, nhưng ta chỉ cần một canh giờ thôi. Mấy ngày nữa ngươi đừng đi ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi xử lý linh khí trong thân thể." Kiều Tranh vươn vai, bất đắc dĩ nói.
"Chip?" Đường Tam Dương tâm tình kích động, không trách được, hắn thật sự khó có thể tiếp nhận việc để Kiều Tranh giúp đỡ chỉnh lý linh khí trong cơ thể.
Muốn chỉnh lý linh khí trong thân thể yêu thú cần rất nhiều bước, ít nhất phải sờ từ trên xuống dưới một lần.
Dù thân thể hắn bây giờ chỉ là yêu thú, nhưng Kiều Tranh cũng không thể chiếm tiện nghi của hắn như vậy được!
Hắn vẫn là một Kiếm tu thuần khiết chưa tiết nguyên dương đấy!
–
Vài lời của editor: truyện này đáng yêu lắm cả nhà, nhiều lúc chỉ muốn bổ đầu hai bạn trẻ ra xem có gì ở trong mà dở hơi thế. =))))