Ngày thứ hai, phỏng vấn của Nam Chi và Chu Tự Bắc đã được đăng lên Weibo chính thức của "Nhật Ký tình yêu". Không chỉ có bài phỏng vấn của từng người, còn có bài phỏng vấn chung của cả hai nữa.
Tung lên một lần nhiều như vậy đã khiến các fan hâm mộ gào khóc đòi ăn kinh ngạc không thôi.
Lúc phỏng vấn, nhân viên công tác đã hỏi hai người về ba từ khóa khi nhắc đến đối phương.
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra vẫn có mặt lo lắng hồi hộp, trông khá nghiêm túc nhưng vẫn rất trẻ con, đặc biệt là ghen tuông, có lẽ anh ấy chính là vua luôn rồi." Nói đến đây, giọng của cô dịu dàng hơn: "Nhưng trong cuộc sống thường ngày, anh ấy rất cẩn thận và biết chăm sóc người khác. Bạn chỉ cần đứng đợi, còn anh ấy sẽ tự mình làm tốt hết thảy mọi thứ."
Khi nói đến vấn đề này, Chu Tự Bắc nhíu mày lại: "Chỉ cho ba từ khóa thôi sao? Điều này không hợp lý, ba từ khóa sao có thể khái quát hết ưu điểm của cô ấy được?"
Nhân viên nghe vậy có chút hoảng hốt: "Vậy miêu tả đơn giản là được ạ."
"Cô ấy rất đáng yêu." Chu Tự Bắc khẽ cười trả lời: "Nghe nói mọi người đều tò mò lý do tôi yêu thầm cô ấy, vì lúc vô tình gặp cô ấy quá đáng yêu nên mới nhớ cô ấy kỹ như vậy. Sau này cô ấy trở thành diễn viên của công ty chúng tôi, rõ ràng mọi thành tích đều rất ưu tú, nhưng chỉ có khả năng nhảy múa là kém cỏi thôi. Nhìn cô ấy nhảy múa cứng nhắc, có lẽ đó là lần đầu tiên tôi vui vẻ đến nỗi bật cười thành tiếng."
Chu Tự Bắc nhớ tới Nam Chi khi ấy, trong ánh mắt toàn là sự cưng chiều không thể che giấu được.
"Biết cô ấy thích đóng phim nên mới vào công ty, tôi muốn trợ giúp cô ấy nhưng không dám. Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống thế này, vừa do dự vừa bất an. Đối với tôi mà nói, cái này còn khó hơn bàn chuyện làm ăn nhiều."
Khi hai người ngồi chung một chỗ nhận phỏng vấn, nhân viên công tác không hề giấu giếm những gì mà Chu Tự Bắc đã nói.
Tuy sắc mặt của Nam Chi có thể xem như bình tĩnh, nhưng trông ánh mắt của cô cứ như gặp phải sóng gió gian nguy gì vậy.
Cô lấy lại bình tĩnh, sau đó mở miệng cười: "Nếu sớm biết anh ấy đã thích tôi từ lâu như vậy, có lẽ tôi và anh ấy đã sớm ở bên nhau rồi, sao có thể từ chối người đàn ông như này được chứ."
[Chuyện tình yêu thần tiên gì vậy, hôm nay lại vì tình yêu người ta mà động tâm một ngày.]
[Người như Chu Tự Bắc thích người khác còn do dự bất an sao, vậy người thường như bọn tôi sao có thể...]
[Yêu thầm mà cũng ngọt quá đi! Hu hu hu.]
[Nam Chi miêu tả Chu Tự Bắc không còn giống người trong tưởng tượng của tui nữa luôn, thì ra mặt chân thật nhất chỉ được thể hiện ra trước mặt người mình thích nhất mà thôi.]
[Có thể đáng yêu như vậy sao! Lúc mà chị nói tới anh ấy cười dễ thương dữ luôn!!]
[Khả năng nhảy múa của Chi Chi đúng thật không ổn lắm nha ha ha ha, nhưng Chu tổng, sao anh lại vạch trần việc này ra chứ!]
[Hai người này cũng ngọt quá đi, lúc phỏng vấn Chu Tự Bắc có nhìn camera không vậy???]
[Hôm nay ông chồng nhìn chòng chọc vợ đầy mãnh liệt online rồi.]
...
Khi mọi người đang rất vui vẻ với những thứ này, buổi tối, Weibo của "Nhật ký tình yêu" lại đăng tiếp phỏng vấn của Trì Uyên lên rồi.
Trì Uyên debut đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh ta vẫn ở vị trí đỉnh cao chưa từng tụt xuống. Không chỉ dựa vào gương mặt này, mà còn dựa vào tài năng của anh ta. Nhưng khi gương mặt này xuất hiện, vẫn khiến trái tim của người ta phải rung động mà.
Trì Uyên là bạn thân của Chu Tự Bắc, mọi người trong giới giải trí đều biết việc này. Lúc thấy anh ta nhận phỏng vấn, tất cả mọi người đều đang mong đợi Trì Uyên có thể bật mí thứ gì đó hay ho.
"Có một việc khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Nam Chi phải nằm viện vì dầm mưa lúc quay phim, cái tên này không dám tự đến, hết lần này đến lần khác tìm người đại diện của tôi để mang quà đến bệnh viện thăm giúp nữa."
"Âm thầm thích Nam Chi vài năm, nhưng cứ ngây ngẩn không dám tiến tới, tốc độ thực sự quá chậm."
"So ra tôi với Lâm Dữu biết nhau muộn hơn so với cậu ta biết Nam Chi nữa, kết quả bây giờ chúng tôi kết hôn rồi, con cũng có luôn rồi, hai người này mới vừa bắt đầu."
"Tôi đã sớm khuyên cậu ta rồi, thích Nam Chi thì nhân lúc còn sớm nên tỏ tình đi. Không tỏ tình thì hậu quả chính là nhìn người ta đóng phim với diễn viên nam khác, nhưng không có lý do để ghen."
"..."
Trì Uyên mắng một câu vừa hợp lý vừa thâm độc, mọi người đều biết Trì Uyên vẫn luôn duy trì sự độc miệng của mình không tha ai, ngay cả Chu Tự Bắc cũng không may mắn thoát được.
[Ha ha ha ha ha ha Trì Thần anh thật xấu xa nhá, anh nghĩ Chu Tự Bắc không xem Weibo à!]
[Thì ra đàn ông khi yêu cũng sẽ hèn mọn như vậy, đúng là một hình ảnh cảm động!]
[Nói lời châm chọc vậy, Trì Thần vẫn là anh tàn nhẫn nhá.]
[Vừa châm chọc người ta vừa khoe tình yêu của mình, nhất anh rồi .]
[Bây giờ chắc Chu Tự Bắc gọi điện cho Trì Thần rồi, lại còn châm chọc người ta thế kia. /Cười khóc/]
Bình luận nói không sai chút nào, sau khi Chu Tự Bắc xem phỏng vấn xong, anh đã gọi điện thoại cho Trì Uyên.
"Cậu có cần phải nói cặn kẽ như vậy không?" Chu Tự Bắc trầm giọng hỏi.
Giọng điệu Trì Uyên vẫn bình tĩnh trả lời: "Tổ tiết mục nói cố gắng đạt tới mức độ chân thật mà, tôi chỉ làm theo thôi."
Chu Tự Bắc trầm mặc, cứ như vậy, hình tượng của anh trước mặt Nam Chi sẽ không còn nữa...
"Thật ra đây là chuyện tốt mà, không phải như thế Nam Chi sẽ biết cậu thích cô ấy nhiều như thế nào sao. Tôi đây mỗi ngày chỉ muốn lấy cái loa nói yêu em với Dữu Dữu."
Anh cười nhạo một tiếng: "Tôi và cậu khác nhau."
"Cho nên đến bây giờ cậu vẫn chưa kết hôn với người ta được đó." Trì Uyên vạch trần sự thật.
Chu Tự Bắc: "..."
Lúc này Nam Chi ra khỏi phòng, thấy Chu Tự Bắc nên vội vàng chạy tới ôm lấy anh.
Anh tắt máy, ngượng ngùng nhìn cô nói: "Những việc đó..."
Cô nhón chân, ôm cổ Chu Tự Bắc rồi hôn lên môi anh một cái: "Em thấy anh cũng rất đáng yêu."
Chu Tự Bắc đột nhiên cảm thấy, hình như Trì Uyên nói ra những việc đó cũng không phải là chuyện gì xấu lắm nhỉ.
...
Đầu tháng Sáu, thời tiết quang đãng, rất thích hợp để ghi hình.
Lần này tổ tiết mục đã tìm địa điểm rất cẩn thận, dưới góc nhìn của bọn họ, không có nơi nào thích hợp ghi hình cho chương trình hơn Định Hải.
Cách đó không xa là nhành sông uốn lượn xuống hồ Định Sơn, một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ nằm đơn độc dường như càng tạo nên sự khác biệt. Núi rừng và sông suối, cảnh sắc nơi đây như ôm trọn toàn bộ thiên nhiên vào trong lòng vậy.
Vì đã quen với âm thanh náo nhiệt nơi thành thị, khi Nam Chi tới đây, cô ngay lập tức bị hấp dẫn. Tuy rằng cô từng tới nhà họ Chu, cũng là nơi tựa vào núi rừng bên cạnh sông như vậy, cùng hòa vào thiên nhiên. Nhưng vì quá lớn, ngược lại thiếu đi chút không khí dân cư.
So sánh với biệt thự khổng lồ, nơi này nhỏ bé hơn nhiều, nhưng lại mang đến cảm giác rất ấm áp.
"Thích nơi này sao?" Chu Tự Bắc nhìn Nam Chi đứng bất động ở cửa, hỏi.
Nam Chi ôm Tiểu Chi gật đầu: "Thích, chúng ta mau vào thôi."
Lần này ngoại trừ mang hành lý cần thiết cho một tuần, bọn họ còn mang theo chậu hoa Sơn Chi.
Lúc này đúng mùa hoa Sơn Chi nở rộ, Tiểu Chi đã mọc vài nụ hoa, còn có hai bông hoa đã nở ra.
Đồ gỗ trong phòng nhỏ được tổ tiết mục trang trí tỉ mỉ, vì để phù hợp toàn bộ với phong cách phòng nhỏ, bên trong hầu hết đều dùng đồ gỗ để trang trí.
Cô khều khều chiếc chuông gió treo trong phòng khách, va chạm với mấy miếng đồng nhỏ ở bên trong, chuông gió phát ra âm thanh lảnh cảnh vui tai.
Cô đặt Tiểu Chi lên bàn ăn, nhìn xung quanh, thuận tiện cảm thán: "Nơi này thật sự rất đẹp."
"Hay mua luôn nhé?" Chu Tự Bắc thấy từ lúc vào cửa đến giờ, Nam Chi đã cảm thán không biết bao nhiêu lần, cười cười đưa ra ý kiến: "Em nói thích ở đây mà."
Nam Chi không biết nên khen Chu Tự Bắc dư dả tiền không, chỗ này vừa nhìn đã biết không hề rẻ chút nào rồi, vậy mà trong miệng anh cứ như thứ đồ rẻ bèo như củ cải trắng ngoài chợ vậy.
"Không cần, không phải bây giờ chúng ta đang ở rồi sao." Tuy rằng nơi này rất đẹp, nhưng có lẽ một năm cô đến đây chỉ được vài lần mà thôi, cũng không cần thiết phải mua lại.
Theo hướng dẫn của đạo diễn, hai người nên đi xem phòng ngủ nữa, đừng ở quá lâu trong phòng khách.
Phòng ngủ rất lớn, chỗ để đồ cũng có, chất đủ hết hành lý bảy ngày của bọn họ.
Chu Tự Bắc sờ vách tường, lo lắng nói: "Không biết hiệu quả cách âm của nhà gỗ này như thế nào."
Nam Chi bị dọa đến nỗi không cầm chắc rương hành lý luôn, dưới ánh mắt của nhân viên công tác, cô nhanh chóng cúi đầu giả vờ như thể mình chưa nghe thấy gì cả.
Việc sắp xếp hành lý liên quan đến vấn đề riêng tư nên tổ tiết mục không quay, lúc trước đã nhắc đến khi ký hợp đồng rồi.
Thấy tổ tiết mục đã đi ra, Nam Chi nhanh chóng đóng cửa, sau đó cảnh cáo Chu Tự Bắc: "Về sau trước mặt máy quay anh phải nói chuyện cần thận, tuyệt đối không thể nói mấy câu giống như lúc nãy được."
Anh ra vẻ mình vô tội nói: "Anh nói câu đó cũng bình thường mà, không phải hỏi hiệu quả cách âm của phòng là chuyện rất bình thường sao. Nếu như tối đến đi ngủ mà bên ngoài có tạp âm lớn quá thì làm sao bây giờ?"
Đột nhiên cô bị hỏi câu hơi khó.
Chu Tự Bắc cười như không cười nhìn cô: "Chi Chi, có phải em nghĩ đến việc gì khác không. Có lẽ ở đây bảy ngày không thể làm được chuyện gì khác rồi, nhưng mà nếu Chi Chi muốn..."
Cô xông lên bịt kín miệng của anh lại, gương mặt không khỏi đỏ ửng: "Anh nói gì vậy!"
Chu Tự Bắc lấy tay Nam Chi ra, trực tiếp ôm eo cô rồi đè xuống giường.
Anh ngây người nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô: "Bây giờ trong phòng còn có camera, nếu không..."
Cô liều mạng thoát ra, dùng tay đẩy anh sang bên cạnh, xấu hổ nói: "Muốn cái gì chứ, mau thu dọn hành lý đi, lát nữa tổ tiết mục đến thúc giục bây giờ!"
Lúc này Nam Chi không khỏi cảm thấy may mắn, may mà trên người không cài micro, nếu không bị nghe thấy hết là xong đời.
...
Vừa mới thu dọn hành lý xong, đã có người đến gõ cửa.
Nam Chi và Chu Tự Bắc cùng nhau đi ra ngoài, nhân viên công tác lập tức trang bị micro cho hai người, cũng coi như chính thức bắt đầu quay.
Hai người ngồi trên sofa cùng nhau ghi hình tự giới thiệu, nhân viên công tác đưa đến một phong thư.
Nam Chi hơi kinh ngạc, nhìn phong thư nói: "Nhanh vậy đã có nhiệm vụ sao?"
Mở phong thư ra, trên mặt giấy là tên chương trình cùng logo, ngoài ra còn viết một dòng chữ: Từ giờ trở đi, tự mình lập ra hành trình tiếp theo.
Lúc bọn họ đọc nhiệm vụ, nhân viên công tác đưa qua một cái đĩa trắng tròn để trên bàn, sau đó là một cây thước dài và một bộ bút màu.
Nam Chi kinh ngạc ngẩng đầu: "Tự chúng tôi lập ra sao?"
Cô đã xem qua chương trình "Nhật ký tình yêu", mấy quý trước đều do tổ tiết mục dẫn đường, đây là lần đầu tiên khách mời phải tự mình lập ra lịch trình.
"Một tuần có tiếng, cái đĩa này có tổng ô là . Các bạn sẽ tự mình phân chia thời gian làm các hoạt động." Đạo diễn trả lời.
Nam Chi thấy trải nghiệm này rất thú vị, cô vội vàng nhìn về phía Chu Tự Bắc: "Chính ta cùng nhau nghĩ xem sử dụng tiếng như thế nào đi, dù sao chúng ta cũng làm cùng nhau mà."
Anh lười biếng đáp một câu: "Vậy thì đi ngủ rồi ăn cơm, đi ngủ rồi ăn cơm."
Đạo diễn và toàn bộ nhân viên công tác:....
Cô nhìn tổ tiết mục, sau đó đánh anh một cái: "Anh suy nghĩ hẳn hoi lại, không cần nói mấy việc không có ý nghĩa như thế."
"Sao lại không có ý nghĩa?" Chu Tự Bắc hừ một tiếng: "Ngủ là chuyện không ý nghĩa à?"
- ----