“Nói đi, mục đích cậu ám sát tổng thống là gì?”
Bộ trưởng bộ an ninh chính là người tra khảo Hero. Tổng thống hiện tại vẫn hôn mê trong bệnh viện chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thông tin tổng thống bị ám sát bây giờ vẫn chưa lộ ra ngoài, nhưng chỉ sợ nếu ông còn chưa tỉnh lại, sự việc này sẽ không giữ được lâu.
“Tôi không ám sát tổng thống” Hero lạnh nhạt đáp lại, trong lòng chỉ còn sự lo lắng cho tình hình của chú mình.
“Cảnh vệ Uknow đã thu huy hiệu và súng của cậu, rõ cậu phải ở nhà, nhưng cậu lại xuất hiện tại nơi đó, trên tay còn cầm súng. Bên pháp y đã xác nhận, viên đạn bắn vào tổng thống cùng đạn trong súng của cậu là đồng dạng. Cậu còn gì chối cãi?” Jung Tae Hyuk giận dữ quát. Chứng cứ rành rành như vậy, cậu còn phủ nhận cái gì?
“Tôi nói rồi, tôi không ám sát tổng thống” Hero cũng bực mình hét lại. Tổng thống là chú của cậu, cậu có lí do gì để giết ông?
“Mau đem cậu ta vào phòng tạm giam đi, khi nào tổng thống tỉnh lại thì tiếp tục tra khảo” Hai cảnh vệ nghe vậy liền đem Hero đi. Jung Tae Hyuk bất lực ngồi phịch xuống ghế, đúng lúc này có người mở cửa phòng.
“Appa, cậu ta không nhận tội sao?” Người mở lời là một nam nhân, hơn nữa có chút quen thuộc. Nếu Hero ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra.
“Hừ, không nhận cũng phải nhận. Mọi chứng cứ đều chống lại cậu ta, Han Jae Jun không thể thoát” Jung Tae Hyuk lúc này bộ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, ánh mắt ngoan độc hơn rắn rết.
“Appa, chuyện kia cũng lâu rồi. Chúng ta làm thế hình như…”
“Jung Yun Ho, con im ngay. Đáng nhẽ người ngồi cái ghế tổng thống là ta chứ không phải Han Jae Suk, ta chỉ kém hắn một phiếu. Đáng nhẽ cái phiếu đó là bầu cho ta, nhưng không hiểu lão già kia đã dùng thủ đoạn gì mà lại hóa thành bầu cho hắn. Mối hận đó ta không thể nuốt trôi.
“Nhưng…” Uknow có chút không cam lòng. Hero không chỉ là đồng nghiệp của hắn, mà còn là…
“Nhưng cái gì? Con đừng quên Kim Jae Joong là cháu trai của Kim Jae Suk. Nếu bên ngoài biết được chuyện cháu trai tổng thống lại ám sát tổng thống, ha ha, cái ghế tổng thống trong tay hắn khẳng định sẽ lung lay.”
Đã hơn một ngày tổng thống chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà tin tức đã có dấu hiệu rò rỉ ra ngoài. Hiện tại đã có mấy nhà báo đứng ngoài bệnh viện nơi tổng thống đang tĩnh dưỡng.
Mà trong phòng hội nghị, các nhà chính trị đang bàn luận tìm ra biện pháp giải quyết.
“Theo tôi thấy, nếu tổng thống còn chưa tỉnh, chúng ta không còn cách nào phải công bố chuyện này ra ngoài” Người vừa lên tiếng là bộ trưởng bộ tài chính Kang Ho Dong. Ông đẩy đẩy gọng kính, mày nhíu thành một đường. Hiện tại chỉ còn cách này mà thôi.
“Không thể, nếu tin này mà lộ ra, Hàn Quốc sẽ xảy tới một cuộc bạo loạn. Bắc Hàn sẽ nhân cơ hội này mà hành động” Bộ trưởng bộ Quốc phong Kim Jong Kook lập tức phản đối.
“Tôi thấy hai vị nói đều có lý” Tổng bí thư Kim Soo Ro day day thái dương “Có điều chúng ta cho dù dùng cách nào cũng sẽ xảy ra bất lợi. Thế này đi, chúng ta biểu quyết. Ai theo ý của bộ trưởng bộ Tài chính thì cầm giơ thẻ trắng, ai theo ý bộ trưởng bộ Quốc phòng thì giơ thẻ đỏ. Nào, bắt đầu”
Hàng loạt mọi người đem thẻ mình chọn giơ lên. Tổng thư kí liếc nhanh kiểm số lượng, cho ra kết quả cuối cùng là – , nghiêng về phương án của bộ trưởng bộ Tài chính Kang Ho Dong.
“Biểu quyết đã xong, chúng ta sẽ lập tức thông báo chuyện này ra ngoài, tuy nhiên vấn đề hung thủ là ai vẫn nên giữ bí mật”
Mọi người không ý kiến gì, xem như đồng nhất ý kiến.
Cơ quan cảnh vệ Seoul
“Uknow hyung, chuyện này là sao? Hero hyung không thể nào làm chuyện ấy” Xiah và Max chạy vào phòng của Uknow, Xiah vẻ mặt không dám tin nói.
“Anh cũng hết cách rồi, mọi chứng cứ đều chống lại cậu ấy” Uknow thở dài, nhưng trong lòng cứ nhộn nhạo không yên.
“Có thể hyung ấy bị người nào đó hãm hại?” Max nhíu mày “Dù thế nào em cũng không tin hyung ấy là hung thủ”
“Không chỉ em mà mọi người đều mong vậy. Nhưng điều hyung lo là nếu tin này mà lộ ra thì…” Micky không biết từ khi nào đã xuất hiện, bộ dạng nhàn nhã dựa vào cửa, miệng nhàn nhạt nói.
“Hẳn chính phủ sẽ chọn cách công bố chuyện này, nhưng sẽ giữ bí mật hung thủ. Dù sao Hero hyung cũng là cháu trai tổng thống, để lộ tin đó ra thì chức vị tổng thống sẽ có biến đổi không nhỏ” Max xoa xoa cằm. Cái đầu với chỉ số IQ khiến cho người ta kinh diễm nêu lên ý kiến.
“Không sai” Micky gật gù, mắt hơi liếc qua nhìn Uknow một chút “Chúng ta lúc này nên tranh thủ thời gian tìm ra chứng cớ chứng minh Hero vô tội. Đội trưởng, anh thấy sao?”
Uknow đột nhiên bị nhắc tên thì hơi giật mình, hắn cười gượng:
“Tôi không có ý kiến gì”
“Vậy được, Max và Xiah đến sân bay tìm manh mối, còn hyung và đội trưởng sẽ qua phòng giam của Hero hỏi rõ tình hình”
“Rõ” Max và Xiah đồng loạt gật đầu rồi chạy đi. Trong phòng chỉ còn Micky và Uknow
“Đáng không?”
“Hả? Micky, cậu đang nói gì vậy?”
“Ngu ngốc làm theo kế hoạch của cha mình, hãm hại đồng nghiệp gắn bó năm trời. Uknow, có đáng không?” Micky cười nhạt, bước chậm rãi về phía Uknow, lạnh lùng hỏi.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nếu cậu còn ở đây mất thời gian như vậy, tôi đi tìm Hero”
Micky trào phúng cười, thấy Uknow rời đi cũng không ngăn lại. Đã đến lúc hành động rồi.